Chương 117: Không lùi, tiếp tục đi tới



Diệp Bạch dựng cả tóc gáy. Hắn biết lần này sẽ là một trận kịch chiến. Nếu như chỉ là một con hung thú bậc hai cao cấp thì hắn cũng không xem là gì, nhưng nếu là cả bốn con cùng bay tới thì không phải dễ dàng rồi.



Đồng thời hắn cũng cảm thấy không bình thường vì vừa mới tiến vào Âm phong thạch lĩnh không lâu đã có nhiều hung thú bậc hai cao cấp như vậy. Cấm địa này có phạm vi lên cả tới mấy trăm dặm, tận cùng bên trong thì ngay cả đệ tử nội tông cũng chưa vào thăm dò. Xem tình huống này thì bên trong có cả hung thú bậc ba cũng không chừng.



Hung thú bậc ba thì Diệp Bạch cũng không dám chắc. Hồi ở dãy núi Liên Vân, hắn đã gặp qua một con hung thú bậc ba cường đại kinh khủng, dù giờ thực lực đại tăng nhưng cũng chưa chắc nắm được phần thắng.



Hung thú bậc ba tương đương với một kẻ có cảnh giới huyền sư. Hiện giờ Diệp Bạch vẫn chưa thể chống lại cảnh giới đó. Trừ khi hắn luyện thành Tiểu ngũ hành cấm pháp kiếm trận mới có thể đánh được một trận. Còn nếu luyện thành Tam điệp cầm âm kiếm trận thì có thể chắc thắng.



Nhưng giờ thì dù là Tiểu ngũ hành cấm pháp kiếm trận hay là Tam điệp cầm âm kiếm trận, Diệp Bạch đều chưa có cái nào luyện thành. Vì thế đối đầu với hung thú cấp ba quả thực rất nguy hiểm. Bất giác hắn chần chừ, không biết có nên xông vào cấm địa này nữa hay không.



Do dự hay không thì cũng đã muộn, bốn con đại bàng bậc hai đỉnh cấp đã bay gần tới. Một trận chiến xảy ra là điều khó tránh khỏi, hắn đã không thể lùi bước.



Đương nhiên, bốn con hung thú bậc hai đỉnh cấp tuy gọi là nhiều nhưng hắn cũng không quá lo lắng. Có Thiên tẩu tứ tượng bộ, cho dù hắn không thể một kích quét sạch nhưng chia ra để đánh thì cũng chẳng nỗi khó khăn. Vì thế hắn không sợ hãi, lao thẳng không tránh né về chúng.



Bốn con đại bàng cực lớn nhìn thấy Diệp Bạch không lùi mà tiến tới đều trợn tròn cả mắt.Tuy nhiên thì suy nghĩ của cầm thú cũng không phức tạp, chỉ dừng lại một chút rồi lại bay tới.



Khi khoảng cách chỉ còn chưa đến vài trượng, song phương sắp chạm vào nhau thì Diệp Bạch đột nhiên vẫy tay một cái. Bảy mươi hai cây Hỏa vân trọng kiếm lại xuất hiện lần nữa, lần này còn có thêm năm cây huyền binh cấp kiếm chủ. Thanh kiếm toàn thân màu đen là Tứ phương vô thượng kiếm, thanh màu lam là Thiên xích thủy kiếm, thanh có khí tức cây cối quấn quýt là Thiên niên thanh mộc kiếm, thanh bên trên có ba vệt máu là Túy huyết tam hương kiếm, còn thanh có tử khí lập lòe là Tử ngục lôi quang kiếm.



Tổng cộng có bảy mươi bảy thanh kiếm lớn đem theo khí thế lôi đình vạn quân. Diệp Bạch quát khẽ một tiếng, tất cả đột nhiên lao vào bốn con đại bàng bậc hai cao cấp.



Cả lũ không thể ngờ trong một khoảng cách cực ngắn mà Diệp Bạch lại đột nhiên có thể triệu ra binh khí nhiều như vậy, nhất thời đều có chút sững sờ. Diệp Bạch nắm lấy cơ hội đem bảy mươi bảy thanh cự kiếm hóa thành vạn đạo kiếm quang ập tới. Mỗi con đại bàng đều phải chịu gần hai mươi thanh Hỏa vân trọng kiếm, còn thêm một huyền binh cấp bảo kiếm oanh kích!



Lũ hung cầm đồng loạt kêu lên thê lương, máu huyết tứ tung, lông vũ bay tán loạn. Bọn chúng lần lượt thối lui ra xa, nhìn vào Diệp Bạch đầy vẻ hoảng sợ cũng như phẫn nộ.



Tuy nhiên chúng dù sao cũng là hung thú bậc hai cao cấp. Hỏa vân trọng kiếm bình thường không đả thương được chúng, chỉ để lại trên người từng dấu vết mờ mờ. Quan trọng nhất là năm thanh huyền binh đã gây nên thương tổn cực lớn. Trong đó có một con bị chém nát mất một cánh đang bay loạng choạng trong không trung. Một con khác bị đâm một lỗ lớn dưới bụng, máu chảy không ngừng còn cả một mảnh cháy sém, là kiệt tác của Tử ngục lôi quang kiếm.



Hai con còn lại cũng bị thương không nhẹ, bộ dạng thất thểu, nhìn chòng chọc vào Diệp, dường như hận không thể lột sống hắn.



Dĩ nhiên Diệp Bạch không quan tâm chúng nghĩ gì. Hắn vung tay lên, bảy bảy thanh cự kiếm xoay tròn một vòng rồi hóa thành hơn mười đạo lưu quang tiếp tục đánh tới bốn con đại bàng. Trên không trung, những đạo lưu quang nhìn tựa như có mười ngôi sao sa rực rỡ nhưng lại ẩn chứa sát khí vô tận.



Bốn con đại bàng cùng kêu lên thất thanh. Lần này chúng đã có kinh nghiệm nên phân tán ra. Thốc thứu ở phía trước, Bạch đầu thứu ở sau cùng, Thần thứu ở giữa còn Huyết thứu lượn quanh rồi đột nhiên đâm bổ từ phía sau định đánh lén.



Diệp Bạch mỉm cười không thèm để ý vẫn chỉ huy bảy mươi bảy thanh kiếm tiến đánh ba con phía trước. Trong khoảnh khắc Huyết thứu sắp đâm vào lưng thì hắn nhấc chân rồi đột nhiên biến mất rồi chỉ lát sau hắn đã ở sau lưng của nó..



Huyết thứu còn đang sững sờ thì Thanh Long tí kèm theo ba tầng ám kình đã ập tới. “Xùy” một tiếng phá không, thoáng cái thân hình của nó đã bị đập nát.



Nửa canh giờ qua đi.



Diệp Bạch vỗ vỗ tay, thu hồi bảy mươi hai thanh Hỏa vân trọng kiếm cùng năm thanh huyền binh. Xong xuôi hắn tiến đến thu thập vật liệu trên người bốn con đại bàng. Dù sao bọn chúng cũng là hung thú bậc hai đỉnh cấp, thu hoạch lớn hơn lần vừa rồi rất nhiều. Lông vũ cứng như sắt trên người của Thốc thứu, đôi móng vuốt của Bạch đầu thứu, chiếc mào đỏ của Huyết thứu đều là những thứ đáng tiền.



Nhưng đó chưa phải tất cả. Trong bốn con này thì mặc dù Huyết thứu là khó hạ nhất nhưng giá trị lớn nhất lại là Thần thứu. Cánh của nó quý giá hơn rất nhiều so với ba con còn lại, cực kỳ khó tìm. Diệp Bạch thu dọn rồi rửa sạch cất vào trong túi. Thu hoạch lần này tính ra coi như cũng là lớn vì bình thường hốt được một bầy đại bàng bậc hai đỉnh cấp như vậy là vô cùng khó khăn.



Thu dọn xong xuôi, Diệp Bạch lộ vẻ do dự không quyết đi tiếp hay trở ra. Cấm địa này thực sự cũng không phải nơi an lành gì. Tuy rằng lúc này hắn vẫn còn khí lực nhưng nếu đoán không sai thì bên trong còn có hung thú cấp ba tồn tại, vậy thì phiền phức rồi.



Ngần ngừ một chút nhưng Diệp Bạch vẫn cắn răng tiếp tục đi tới Tu luyện theo con đường nghịch thiên, nếu không có dũng khí lớn lao và quyết tâm thám hiểm thì làm sao có thành tựu gì. Huống hồ cho dù gặp phải mãnh thú bậc ba thì chỉ cần không phải là từ trung cấp trở lên, nếu hắn nỗ lực chắc chắn sẽ có một con đường sống.



Đến bây giờ Diệp Bạch chưa từng giao đấu với một con hung thú bậc ba, vậy thì sao có thể lấy được kinh nghiệm. Hung thú bậc hai thì hắn không để vào mắt, chỉ có thể đem bản thân mình giáp mặt với nguy hiểm thì mới có thể phát huy đến cực hạn thực lực của bản thân, từ đó có cơ hội nâng cao.



Đã quyết định như vậy, trong lòng Diệp Bạch trở nên thanh thản. Hắn cũng cảm giác được sau khi suy nghĩ như vậy thì cánh cửa tiến lên huyền sĩ cao cấp dường như mở ra một ít.



Vốn cánh cửa này vẫn luôn đóng chặt bất luận hắn nỗ lực thế nào. Bây giờ dường như lại vừa mở hé khiến Diệp Bạch chợt hiểu, khổ tu chỉ có ý nghĩa gia tăng được một ít huyền khí, còn để đột phá cảnh giới thì phần lớn dựa vào lĩnh ngộ.



Buổi tối, Diệp Bạch lại gặp được mấy con đại bàng. Tuy nhiên, bọn chúng đều bị hắn đánh chết dễ dàng, những vật liệu nào có giá trị đều được thu thập. Vào lúc khuya, hắn tìm một chỗ sơn động bí mật để nghỉ ngơi, khôi phục huyền khí ngày này. Đồng thời hắn cũng không quên tu luyện, Bạch thủ thái huyền kinh mặc dù không có biếu hóa quá lớn nhưng những sợi tinh thần lực ngày càng trở nên tinh thuần.



Ngày thứ hai tiến vào cấm địa.



Diệp Bạch đã tiến vào Âm phong thạch lĩnh hơn một trăm tám mươi dặm. Trên đường, hắn gặp một con chim khổng lồ, một con Tuyết nguyệt cuồng lang, đều là hung thú bậc hai đỉnh cấp. Kết quả là vẫn như cũ, túi vải sau lưng của hắn lại được bổ sung thêm vật liệu.



Diệp Bạch đã vào cốc hai mươi ngày. Chỉ còn chưa đến mười ngày nữa là hắn phải xuất cốc để tuyển chọn đệ tử đi Bái kiếm cốc.



Phương Long Xà không chừng lúc đó lại đến tìm hắn gây phiền toái. Bình công tử Hàn Vô Cữu kia cũng không biết trở về hay chưa. Vì thế Diệp Bạch càng phải nỗ lực tu luyện, hắn biết sau khi ra khỏi cốc sẽ là một hồi huyết chiến.



Cho dù Phương Long Xà còn chưa hồi phục, Hàn Vô Cữu còn chưa trở về thì Diệp Bạch cũng không thể trễ nải. Chuẩn bị kỹ càng luôn luôn là điều tốt, nếu không chắc chắn là thiệt thòi lớn.



Đang lúc suy nghĩ, Diệp Bạch đi tới một ngọn núi kỳ quái. Ở giữa ngọn núi có một sơn động màu đen, bên trái mọc đầy bụi gai. Chỉ nghe tiếng gai độc kêu lên soàn soạt rồi một con hung thú kỳ quái, toàn thân đen kịt ve vẩy cái đuôi đỏ rực chui ra.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #332