Thấy thế, Diệp Bạch không chút lưu tình, cuồng mãnh đánh ra một quyền. “Ù, ù” Thanh âm trào dâng nước thủy triều, thậm chí bên trong mơ hồ vọng ra tiếng sấm sét. Từ cánh tay phải của Diệp Bạch, phát ra tiếng xương cốt kêu lắc rắc do dùng hết toàn lực. Một quyền này hắn đã dùng đến cả mười phần sức lực, thậm chí cả ba tầng ám kình chưa hoàn toàn thành thục cũng đã sử ra.
Cánh tay phải lại phình lên gấp đôi, hư ảnh rồng xanh lại xuất hiện quấn quýt. Rồng xanh ngẩng mặt lên trời ngâm lên một tiếng cao vút “Grao”!-
Xuất ra ba tầng ám kình, Diệp Bạch cảm nhận được sự đau đớn trong cánh tay phải. Hắn biết tầng này vẫn chưa luyện thành, vẫn phải cần thời gian để thành thục. Tuy vậy giờ hắn cũng không kịp nữa rồi. Rất nhiều huyền khí không chịu nghe lời dồn về cánh tay phải hóa thành một luồng cương khí màu xanh phủ kín quyền đầu của Diệp Bạch. Trong nháy mắt, quyền đầu đã biến thành màu vàng nhạt!
Lúc này nếu có cả một con trâu mộng, thậm chí cả một bức tường dày trước mặt Diệp Bạch, hắn cũng có thể một quyền đánh sập!
“Xuy”......- , một tiếng động nhỏ vang lên. Hỗn Độn Kim Chung do Phương Long Xà triệu hoán ra đã không thể chịu nổi. Vào lúc ba tầng ám kình của Diệp Trọng công tới nó giống như một tờ giấy mỏng dễ dàng bị xuyên qua, hóa thành một đạo kim quang tiêu thất trong không khí. Một quyền của Diệp Bạch tiếp tục đánh thẳng vào bả vai trái của Phương Long Xà. Vang lên tiếng xương cốt gãy vụn, hệt như tiếng ho trầm đục của của người già, làm người ta không rét mà run.
Phương Long Xà đau đến rách cả mi mắt, căm hận nhìn Diệp Bạch, gầm thét:
- Ngươi!
Y chưa dứt lời, Diệp Bạch chỉ nhìn hờ hững cười một tiếng. Toàn thân hắn bay lên, một cước sử ra quét ngang!
Gối phải của hắn cong lên như một dây cung kéo căng, lại vừa giống như một chiếc chong chóng no gió, đột nhiên gập lại đè thẳng vào ngực phải của Phương Long Xà!
Bởi vì tốc độ một chân này quá nhanh nên giống như một thanh sắt gặp phải ma sát trong không khí tóe lửa. Thừa dịp đối phương suy yếu, lấy mạng y. Một cước này của Diệp Bạch đã được rót đầy cương khí cuồng mãnh, vững chắc như sắt đá!
Theo sau nó là một loạt tàn ảnh, rốt cục đã làm cho Phương Long Xà tỉnh lại. Thần sắc y kinh hãi, không ngờ Diệp Bạch đã đánh xuyên qua được Hỗn Độn Kim Chung, lại còn sử ra một cước toàn lực này. Cước ảnh vụt qua, cuồng phong nổi lên ào ạt làm đau nhói màng nhĩ mọi người.
Phương Long Xà chuyển mình định né qua, nhưng không ngờ Diệp Bạch vẫn theo sát, chuyển thân quay lại. Đang lúc cả bọn bốn người Triệu Lương, Mã Thành, Lương Thiết Sinh, An Tiểu Sơn kinh hãi, Phương Long Xà oán hận thì hắn đã nghiêng người đá hậu, cước bộ vẫn thẳng tắp nhằm ngực của Phương Long Xà.
“Răng rắc”, nghe rõ tiếng xương cốt tiếng vỡ vụn. Lần này Phương Long Xà đã không thể tránh một cước đá hậu mãnh liệt vào giữa ngực này của Diệp Bạch. Trong nháy mắt, bằng mắt thường cũng có thể thấy được lồng ngực của Phương Long Xà đang sụp xuống.
Một cước này không đủ để Phương Long Xà chết nhưng cũng làm nguyên khí tổn thương nặng nề. Cho dù là có thuốc tiên thì cũng phải nằm trên giường một hai tháng mới có thể hồi phục.
Triệu Lương, Mã Thành, Lương Thiết Sinh, An Tiểu Sơn mặt cắt không còn hạt máu. Nghe tiếng xương gãy rắc rắc, cả bọn đã bị dọa đến ngây ngốc!
Trên khuôn mặt tuấn tú của Phương Long Xà chỉ còn lại sự đau đớn vặn vẹo đến kinh khủng. Hít thở chưa được một hơi đã muốn té xỉu hôn mê rồi.
Tuy vậy y vẫn không phải là người bình thường, can đảm dùng nghị lực chống cự. Mặc dù khuôn mặt vẫn đau đớn nhưng thần chí vẫn lạnh lùng kinh người.
Y lẳng lặng nhìn chòng chọc vào Diệp Bạch, lạnh lùng:
- Diệp Bạch, ngươi sẽ không có kết quả tốt đâu. Ta thề đấy, dù cả đời này Phương Long Xà ta chưa hề thề lần nào!
Diệp Bạch hồi chân, nhẹ nhàng hạ xuống, phủi phủi tay dường như một cước vừa rồi tặng cho Phương Long Xà không phải hắn làm. Hắn đứng đó bình tĩnh nhìn Phương Long Xà một hồi lâu, khẽ mỉm cười:
- Thật vậy à. Muốn trả thù ta lúc nào cũng được. Nhưng bây giờ phải bảo mấy thuộc hạ mang ngươi trở về đi đã. Bộ dạng như bây giờ đối với ta thì không sao, nhưng để người khác trông thấy thì chẳng ra làm sao cả!
Hắn biết một cước vừa rồi, không nhiều không ít, vừa lúc để cho Phương Long Xà nằm nằm trên giường hai tháng. Qua thời gian đó thì dù là Bình công tử Hàn Vô Cữu quay lại cũng không sợ.
Nhưng cho dù hai tháng sau thân thể của Phương Long Xà có hồi phục như cũ thì Long Xà tử khí đã bị Diệp Bạch hút sạch hoàn toàn.
Phương Long Xà muốn sử dụng thì phải tu luyện lại, nhưng có thành công hay không thì cũng phải xem thế nào đã! Hôm nay chạy đến đây chẳng những không dạy dỗ được Diệp Bạch mà còn tiền mất tật mang. Long Xà tử khí khổ tu nhiều năm như vậy không ngờ lại bị Diệp Bạch hút sạch, bản thân lại mang trọng thương, trong lòng y lúc này tức giận thế nào có thể nghĩ ra.
Nhưng đối với Diệp Bạch, bọn chúng ngay cả muốn một cánh tay của hắn cũng đã nói ra rồi, thù oán đã kết vậy làm sao mà nhẫn nhịn đây? Lúc người khác muốn lấn áp ngươi, nhẫn nhịn thì còn là người sao?
Nếu chỉ là đơn giản một câu xin lỗi thì Diệp Bạch còn có thể có thể nhẫn nhịn không làm lớn chuyện. Còn đối phương vừa mở miệng đã muốn một cánh tay của mình thì cũng phải trả lại cho bọn chúng nhiều một chút. Để cho bọn chúng biết, ở ngoại tông này không phải ai cũng có thể cho chúng tùy ý giẫm đạp, nhất là Diệp Bạch lại càng không được!
Vì thế nên chuyện đến nước này hắn cũng không chút hối hận. Ngay cả thương thế của Phương Long Xà cũng nằm trong kế hoạch của hắn, làm sao vì một câu hù dọa mà e sợ, xoay người nhìn bọn Triệu Lương, phất tay:
- Đem chủ nhân các người trở về đi. Nhìn bộ dạng y như vậy, trong thời gian ngắn không thể phiền toái các ngươi rồi!
Dáng vẻ hắn không phải như là đập nát lồng ngực kẻ khác mà giống như bạn bè tốt dặn dò người thân đem bạn mình uống rượu say trở về nhà vậy.
Nhưng nghe hắn nói, Triệu Lương, Mã Thành, Lương Thiết Sinh, An Tiểu Sơn lại tái mét mặt, nhìn nhau không ai dám bước lên trước, vừa giật mình cái lại sợ.
Tình thế này so với tưởng tượng lúc trả thù của chúng hoàn toàn đảo ngược. Ngay cả trợ thủ mà bọn chúng mời đến cũng bị Diệp Bạch đánh ngã trên mặt đất, bọn chúng thật sự không biết tiếp theo phải làm thế nào. Lẽ ra kẻ bị khiêng đi phải là đối phương mới đúng, tại sao có thể như vậy?
Cả đám chứng kiến cảnh Phương Long Xà bị Diệp Bạch đả thương vẫn như đang trong mộng. Hoàn toàn không ý thức được chủ nhân của bọn chúng đang nằm thẳng cẳng trên cỏ.
- Làm sao vậy?
Thấy vẻ mặt đần độn của Triệu, Mã, Lương, An, Diệp Bạch cười nhìn về phía Phương Long Xà nói:
- Xem bộ ta không thể nói được rồi. Thủ hạ của ngươi thì ngươi tự mình kêu đi. Tất nhiên, nếu ngươi thích nằm trên đất vậy không sợ các đệ tử ngoại tông đi qua nhìn thấy thì ta cũng đành kệ rồi! Nói tới đây, hắn nhún vai, vẻ thích ý không nói ra lời.
Nghe đến đó, Phương Long Xà co rúm mắt, ngay sau đó y nhìn Diệp Bạch, lạnh lùng:
- Tốt, rất tốt, chuyện hôm nay, Phương Long Xà ta sẽ nhớ kỹ.
Sau đó, y quay đầu lại, đột nhiên phẫn nộ quát bốn tên kia:
- Còn không mau tới đỡ ta đứng lên, còn đứng xem ta mất mặt phải không?
- Không...... Không dám......
Bốn người kinh hãi lắp bắp cùng quỳ rạp xuống. Dĩ nhiên dưới uy thế của Phương Long Xà thì bọn chúng phải mau mắn đến đỡ y dậy.
Nhưng cả bọn lại nhớ ra Diệp Bạch đang đứng trước mặt Phương Long Xà không xa, chân tay lại run rẩy chần chừ. Diệp Bạch thấy một màn đó, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, khoát tay áo:
- Yên tâm đi, ta sẽ không đối phó với các ngươi. Tới đây khiêng đi!
Bốn người trong lòng hơi an tâm, lặng lẽ nhìn Diệp Bạch một cái. Thấy hắn đứng khoanh tay không có ý tứ truy cứu liền lấy lại can đảm tiến về phía trước một bước. Nhìn lại Diệp Bạch vẫn đứng yên đó thì cuối cùng cũng yên lòng, nhưng dưới ánh mắt âm lạnh của Phương Long Xà cả bọn toát hết mồ hôi lạnh không dám chần chừ vội chạy lên đỡ lấy hai tay hai chân của y. Xong đâu đó không dám dừng lại một giây chạy biến theo lối lúc trước như có mãnh thú đuổi sau lưng.
Phương Long Xà bị bọn chúng nắm lấy tứ chi cực kỳ khó chịu. Nhưng y vẫn không lên tiếng, chỉ có ánh mắt càng trở nên âm u. Chắc chắn sau khi trở về, bọn chúng sẽ không có kết quả tốt.
Diệp Bạch dĩ nhiên thấy được toàn bộ nhưng hắn cũng lười quản tới. Bọn chúng đi rồi thì trong thời gian ngắn cũng không ai tìm hắn gây phiền toái. Bình công tử Hàn Vô Cữu không có ở đây, Phương Long Xà thì bị hắn đánh cho trọng thương chưa thể khôi phục trong ngày một ngày hai. Bốn tên này thì lại càng không dám mò đến, cũng không sợ bọn chúng tìm được trợ thủ khác.
Ngay cả Phương Long Xà cũng bị đánh cho trọng thương, vậy bốn tên này còn có thể tìm được ai. Huống hồ khi đó chỉ e mình cũng đã sớm tiến vào Băng Vụ Đại Hạp Cốc rồi.
Qua hai ngày nữa, mình mua Phần Hương cổ cầm nên cần chuẩn bị cho tốt. Đến lúc đó đem đàn tiến thẳng vào Băng Vụ Đại Hạp Cốc thì có phái ra mười vạn người cũng không thể tìm ra mình, có thể an tâm tu luyện. Đợi đến lúc đạt đến huyền sĩ cao cấp thì trở ra, cũng không sợ kẻ nào báo thù nữa. Nghĩ tới đây, hắn yên lặng quay lại căn nhà gỗ nhắm mắt bế quan.