Luồng không khí màu tím không trụ được bắt đầu quay cuồng, cuối cùng tạo thành một cây khô hình rồng, bên trong vang lên từng tiếng “Thùng thùng......”.
Thanh âm truyền ra giống như chuông thần trong cổ mộ. Trong sâu thẳm của Diệp Bạch nghe được thanh âm này thì cảm thấy toàn thân tràn đầy lực lượng, nhưng trong lòng lại cực kỳ an tĩnh.
Trói buộc của Phương Long Xà đối với Diệp Bạch đã tự sụp đổ, hoàn toàn tiêu tán. Lúc này Diệp Bạch cảm giác nếu hắn đánh ra một quyền có thể đánh tan sông núi. Sau cùng hắn cũng biết là thứ gì đã giải cứu mình, còn dẫn phát ra hiện tượng kỳ dị như vậy.
Ai cũng biết, tứ đại thế gia của thành Hỏa Vân mỗi nhà đều có một bí kíp lục giai. Gia tộc Đạm Thai có Tiên thiên huyết công, Diệp gia có Thiên Nguyên công, La gia có Huyền Nguyên chính khí công.
Trong đó, bộ công pháp Thiên Nguyên công của Diệp gia là một bộ công pháp huyền khí lục giai thấp cấp. Từ trước đến giờ chỉ truyền thụ cho gia chủ, tuy nhiên sau này vì chuyện Tứ Tông hội võ mới phá lệ truyền thụ cho Diệp Khổ.
Sau nữa vì chuyện của Tử Cảnh Cốc phá lệ truyền thụ cho Tứ Tông hội võ – là Diệp Bạch, Diệp Khuyết, Diệp Bồng Lai, Diệp Thiên. Như vậy tổng cộng đã có sáu người học được môn công pháp này.
Tuy vậy, Diệp gia còn có một bộ công pháp cấp thấp cấp sáu tên là Khô Mộc Long Ngâm Quyết nhưng rất ít người biết. Đó là một bộ bí kíp dùng âm thanh để công kích, trước giờ luôn do bốn đại trưởng lão thủ hộ của Diệp gia quản lý. Một sáng một tối, tạo thành hai nhánh truyền thừa cho Diệp gia.
Đối với Khô Mộc Long Ngâm Quyết, bốn đại trưởng lão thủ hộ của Diệp gia bao gồm Tâm Huyễn, Hồng Hiệp, Thập Tuệ, Khô Mộc đều tu luyện. Nhưng chỉ có trưởng lão Khô Mộc tu luyện thành công. Lúc trước ở Tử Cảnh Cốc, trưởng lão Khô Mộc dùng Tâm nội dẫn âm chi pháp truyền vào nội tâm hai người Diệp Bạch và Diệp Khổ. Chỉ đợi thời cơ thích hợp là có thể như nhộng hóa bướm, không cần tu luyện cũng tự thành công.
Chẳng qua là sau khi tới Tử Cảnh Cốc, trong thời gian chín tháng Diệp Bạch, Diệp Khổ hoàn toàn không đụng đến công pháp thần kỳ này. Ngay cả ba đại trưởng lão Tâm Huyễn, Hồng Hiệp, Thập Tuệ tu luyện hơn mười năm, khổ sở vất vả cũng không thể thành công, huống hồ là hai kẻ mới nhập môn như Diệp Bạch và Diệp Khổ.
Trưởng lão Tâm Huyễn có nói. Muốn tu luyện thành công công pháp này không những phải cần ngộ tính, nghị lực mà còn cần cơ duyên! Trước đó, Diệp Bạch vẫn không rõ thâm ý trong đó, bây giờ bỗng nhiên thông suốt.
Khô Mộc Long Ngâm là một chuyện xưa trong kinh pháp phật tông thời thượng cổ. Cao tăng thiền tông hỏi pháp sư Hương Nghiêm:“Cái gì là chân lý của thiền pháp?” Hương Nghiêm pháp sư nói:“ Là khô mộc lý long ngâm (trong cây khô có rồng ngâm),.” Tăng nhân không giải thích được. Hương Nghiêm bổ sung một câu:“ Là độc lâu lý nhãn tình (trong đầu lâu có ánh mắt). Rồng ngâm trong cây khô tượng trưng cho việc xóa hết những vọng tưởng, từ chết đến sống, từ đó tiêu diêu tự tại. Trong đầu lâu có ánh mắt tượng trưng cho trong chết có sống.
Xem ra trong thiền tông, chân lý tuyệt đối không phải là chỉ ở bề ngoài mà có thể nắm giữ. Chỉ như chiếc đầu lâu kia, mất hết ý thức mới có thể hồi sinh.
Diệt trừ hết những vọng tưởng, vất đi những tri thức thường ngày mới có thể làm cho trí tuệ thức tỉnh. Tu hành đến như cây khô, chiếc đầu lâu kia chính là đã bỏ đi vọng niệm, chính là đạt đến “Dũng lâu vô hỉ thức, khô mộc hữu long ngâm”, mới có thể làm cho sinh cơ trỗi dậy.
Lúc nãy dưới sự chế áp tuyệt đối của công pháp của Phương Long Xà, sinh cơ trong cơ thể Diệp Bạch gần như mất hết. Sau đó lại được ấn ký của trưởng lão Khô Mộc để lại sinh ra sinh cơ. Công lực đưa vào cơ thể Diệp Bạch tạo thành huyền khí, bỗng nhiên bắn ra phá tan phong ấn. Từ đó tạo thành cộng hưởng trong cơ thể phá đi áp chế huyền khí của Phương Long Xà.
Đồng thời nó còn có thể hấp thu được tử khí của gã, làm cho luồng tử khí mà Phương Long Xà khó nhọc tu luyện cứ vậy như một con sóng lớn chảy vào cơ thể Diệp Bạch. Tiếp đó theo đường kinh mạch của hắn tiến vào đan điền, cùng với ấn ký của trưởng lão Khô Mộc kết hợp lại với nhau, cuối cùng làm cho Diệp Bạch thoáng cái đã tu luyện thành công Khô Mộc Long Ngâm Quyết. Không những vậy còn đạt tới đại thành, uy lực cực kỳ mạnh mẽ!
Toàn bộ quá trình đó, Diệp Bạch cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng hắn chỉ biết hiện giờ thực lực bản thân đã đạt đến một cảnh giới từ trước giờ chưa từng có. Tuy chưa tiến vào cảnh giới huyền sĩ cao cấp nhưng ẩn ước thời gian đột phá cũng không còn xa nữa.
Cơ hội đột phá này có thể là một lần đốn ngộ, có thể là một lần bế quan. Chưa rõ thế nào nhưng Diệp Bạch cảm giác chỉ ở trong tháng này mà thôi.
Khô Mộc Long Ngâm Quyết đại thành! Áp lực quanh thân toàn bộ biến mất, Diệp Bạch cảm giác được bản thân chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế, cần phải có một sự phát tiết để thoải mái. Đột nhiên hắn trợn mắt, trong lồng ngực tựa như truyền ra một tiếng rồng ngâm cuồng mãnh. Dưới chân hơi động một chút, chân trái nhếch lên, thân hình Diệp Bạch thoáng cái đã biến mất rồi xuất hiện ở trước mặt Phương Long Xà. Chính là thân pháp trung cấp lục giai Thiên tẩu tứ tượng bộ mới vừa luyện thành, tiện có người tới liền thử một chút.
Thân pháp này quả thực cực kỳ tinh diệu. Trong khoảng khắc hắn đã giáp mặt với Phương Long Xà đang đứng ngây ngốc ra đó, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ.
Y hoàn toàn không nghĩ đến Diệp Bạch đã khôi phục. Trong không trung, hư ảnh một rồng một rắn của Long Xà Tử Khí đã hoàn toàn biến mất. Diệp Bạch đánh ra một quyền, nhắm thẳng vào gương mặt tuấn tú của Phương Long Xà!
Một luồng hư ảnh rồng xanh bỗng nhiên lao ra từ bả vai của Diệp Bạch. Đầu rồng cực lớn, bờm rồng dựng ngược, ngẩng đầu lên trời ngâm lên một tiếng dài “Grao”. Chính là thức thứ nhất của Khô Mộc Long Ngâm Quyết – Thanh long Tý!
Cuối cùng đã có thể thành công một môn huyền kĩ công kích, Diệp Bạch tự nhiên muốn thử một lần uy lực của nó. Trước đó trên người hắn, nói về huyền kĩ công kích cũng chỉ có một môn Thập Phương Huyễn Quyết. Chẳng những là một công pháp cấp thấp mà còn là một công pháp gây huyễn cảnh mà thôi, không được xem là một huyền kỹ công kích chính quy.
Ngoài ra còn có một bộ công pháp cấp thấp lục giai Tiên thiên kiếm khí, cũng chỉ có thể làm sát chiêu cuối cùng. Sử dụng xong, di chứng để lại bản thân hết sức nặng nề, nghĩ lại còn thấy rùng mình. Lần ở Tứ Tông hội võ, để chống lại Đạm Thai Tử Nguyệt, bất đắc dĩ Diệp Bạch dùng qua một lần, hậu quả làm hắn đau đến không muốn sống trong cả nửa tháng. Vì thế chưa đến thời khắc sống chết, hắn cũng không dùng đến huyền kỹ công kích này.
Trừ chừng đó ra, Diệp Bạch không có lấy một huyền kĩ công kích chính quy nào, quả thật mất mặt. Giờ đã có được một huyền kỹ công kích lục giai, lại còn là công kích sóng âm, làm sao hắn không muốn thử một lần?
Vừa hay trước mặt lại có một kẻ đáng ghét. Khô Mộc Long Ngâm Quyết có ba loại năng lực. Loại năng lực lợi hại nhất là công kích bằng sóng âm, loại thứ hai là dẫn nhập năng lực của rồng vào thân thể làm tăng cường rất lớn lực lượng. Thanh Long Tý chính là một trong số đó, Diệp Bạch muốn thử xem một kích này mạnh mẽ bao nhiêu!
Gương mặt của Phương Long Xà anh tuấn, thanh tú, thậm chí có thể nói còn có chút hiền hòa hiện sát trước mắt. Một quyền của Diệp Bạch mang theo khí kình cuồn cuộn của rồng xanh ập đến.
Trong khoảnh khắc quyền phong sắp chạm đến khuôn mặt vốn được sủng ái kia thì y mới chợt giật mình tỉnh lại. Trong ánh mắt của y, quyền đầu như một ngọn núi lớn, mà sau đó là một đầu rồng đang ngửa mặt lên trời gào thét.
Đầu tiên y còn khó hiểu, không nghĩ ra tại sao Diệp Bạch đã hồi phục khí lực rồi mà còn dám động thủ với y. Chẳng lẽ hắn không biết bản thân chỉ là một huyền sĩ trung cấp, một đệ tử mới gia nhập của ngoại tông chưa hề có căn cơ lại dám đối đầu với một huyền sĩ cao cấp xếp thứ mười hai trong ngoại tôn? Không sợ hậu quả sao?
Nhưng một quyền của Diệp Bạch rõ ràng đã ở ngay sát mặt y, không thể nào là giả. Nếu hắn nghĩ đến thân phận của y thì làm sao còn xuất ra một quyền. Hơn nữa uy thế kinh người, nào giống một quyền của huyền sĩ trung cấp. Bản thân y giờ không hề có một chút phòng thủ, hơn nữa mặt là nơi yếu nhược nhất, một khi bị đánh trúng chỉ e cả đời sẽ phải nằm dưỡng bệnh, tệ hơn bị đánh vỡ đầu cũng không phải là không thể.
.“Điên rồi, hắn điên rồi”. Trong lòng Phương Long Xà lần đầu tiên thấy hoảng sợ. Từ trước đến giờ, y không sợ trời không sợ đất, luôn có cảm giác hơn người, bây giờ cuối cùng trong mắt đã có một tia sợ hãi, thậm chí có ý cầu xin.
Mặc dù Diệp Bạch nhìn thấy điều đó nhưng trong lòng không hề có chút xao động. Lúc nãy đối phương vừa lạnh lùng bảo mình để lại một cánh tay chỉ bởi vì mình dạy dỗ bọn chúng. Hiện tại gặp thế yếu thì van vỉ cầu xin, nhưng đổi lại là nếu người khác cầu xin bọn chúng thì sẽ ra sao?
Vì thế trong lòng Diệp Bạch không hề có chút thương hại. Đụng chạm thì đụng chạm, chẳng có gì phải sợ. Cho dù là “Bình công tử” Hàn Vô Cữu tới đây cũng cứu không được y. Tốc độ quyền đầu càng lúc càng nhanh, thậm chí dường như có có tiếng xé gió.