Chương 102: Phương Long Xà.



Một lát sau, Diệp Bạch đã có kinh nghiệm rồi nên không dám làm loạn như trước nữa. Hắn dựa theo chỉ dẫn, tập luyện từng bước một



Đầu tiên, hắn chậm chạp thích ứng cảm giác căng lên thu vào ở cánh tay, sau đó là điều chỉnh tiết tấu tàng trữ và phóng xuất ám kình, cuối cùng đạt tới một cảm giác cân bằng, lúc này mới thực sự nắm vững hai tầng ám kình. Tin tưởng là chỉ sau một thời gian ngắn nữa là có thể phát ra ba tầng ám kình.



Tuy nhiên, Diệp Bạch biết, nếu muốn thành thục đạt tới bốn tầng ám kình thì cũng không phải một sớm một chiều có thể thành công. Ít nhất cũng cần đến thời gian mấy tháng kiên trì khổ luyện, chuyện này cũng không thể gấp được.



Vì thế Diệp Bạch cũng tạm thời để đó. Còn về phần năm tầng ám kình thì chẳng những cần khổ luyện, mà còn phải có ngộ tính, cơ duyên, vậy thì càng khó rồi.



Hai môn công pháp đều đã học xong, Diệp Bạch cũng không lưu lại trong khu rừng nhỏ nữa mà trở về nhà. Nhưng khi quay lại, hắn phát hiện thấy một thiếu niên mặc đồ đen thoạt nhìn có chút thâm hiểm đứng trước cửa. Nhìn khí thế y rất mạnh mẽ, rõ ràng đã tấn nhập đến cảnh giới huyền sĩ cao cấp, nhưng trông còn rất trẻ, chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi.



Chỉ thấy y mi thanh mắt sáng, môi hồng răng trắng, anh tuấn ôn nhu, đứng đó cười nhẹ như hoa. Sau lưng y chính là bốn tên bị Diệp Bạch dạy dỗ hôm đó. Chính là bốn người Triệu Lương, Mã Thành, Lương Thiết Sinh và An Tiểu Sơn.



Vừa thấy Diệp Bạch, cả bọn lập tức nhao nhao, phẫn nộ chỉ tay vào hắn nói với gã áo đen:



- Phương thiếu gia, chính là hắn. Là hắn hôm trước đã lên tiếng vũ nhục công tử . Ngài nhất định không thể bỏ qua cho hắn, còn phải dạy dỗ hắn một lần, nếu không sau này còn có ai sợ uy danh công tử nữa!



- Cuối cùng ngươi đã trở lại!



Gã thanh niên kia khẽ mỉm cười, cũng không để ý bốn người đứng sau, ngược lại còn cười hỏi Diệp Bạch giống như bạn tốt nhiều năm không gặp. Vẻ mặt chân thành, người không biết còn thực sự cho là vậy.



Diệp Bạch bình tĩnh đi tới. Hắn đã sớm nghĩ tới là đám người Triệu Lương sẽ dẫn người đến đây trả thù. Cho dù đối phương là Bình công tử kia hay ai khác hắn cũng không để ý. Vì thế mà hắn bình tĩnh bước đến cách người thiếu niên kia khoảng mười trượng thì dừng lại, nhìn chăm chú vào gã, gật đầu:



- Họ gì?



Cả bọn Triệu Lương, Mã Thành, Lương Thiết Sinh và An Tiểu Sơn há hốc mồm ngạc nhiên. Bọn hắn cứ nghĩ khi đối phương thấy bên mình đem trợ thủ đến thì bản thân chỉ là một đệ tử mới lại không bị dọa đến cho tè ra quần, lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Sao còn có thể bình tĩnh như vậy, dường như không biết bọn hắn tới đây là để trả thù hắn, hay là hắn có sát thủ gì không sợ?



Tuy nhiên, cho dù bọn hắn có nghĩ vỡ đầu ra cũng không thể chấp nhận là một đệ tử ngoại tông mới lại có thể chống đỡ thực lực của một huyền sĩ cao cấp như thiếu niên này đâu. Chắc là cố làm ra vẻ bình tĩnh, còn trong lòng sớm đã hối hận muốn chết, lại còn làm ra vẻ không sợ.



Vì vậy, cả bốn người cười lạnh, chờ xem thiếu niên mặc áo đen tức giận rồi tiếp đó là kết quả thê thảm của Diệp Bạch.



Nhưng khiến cho bọn chúng tròn mắt là tiếp đó thiếu niên áo đen cũng không tức giận mà ngược lại còn nhẹ:



- Họ Phương, Phương Long Xà!



Diệp Bạch gật đầu:



- Phương công tử, không biết hôm nay đến đây có gì chỉ dạy!



Tử Cảnh cốc có ba nghìn đệ tử ngoại tông, nhưng huyền sĩ cao cấp không quá mười bốn người. Phương Long Xà chính là một trong số đó. Mặc dù không xếp vào trong số mười người nhưng y tuổi còn trẻ, năm nay cũng chưa tới mười bảy tuổi mà đã đạt tới giai đoạn hạ vị cao cấp huyền sĩ. Có thể nói là thiên phú kinh người, hơn nữa thực lực cao tuyệt. Nghe nói trong số các công pháp mà y tu luyện có hai môn là công pháp trung cấp của lục cấp, một môn công pháp cao cấp của lục cấp. Trong cả ngoại tông, cho dù là đối chiến với cả mười đệ tử thì cũng không dễ dàng thắng được y.



Bình thường y cùng giao hảo với Bình công tử, người khác vẫn gọi là Phương thiếu gia, còn có tên khác là Long xà quân.



- Dạy dỗ thì không dám nhận!



Thiếu niên mặc áo đen Phương Long Xà kia nhìn Diệp Bạch, trong ánh mắt tựa hồ tràn đầy hứng thú, chỉ chỉ bốn người phía sau:



- Nghe nói hôm trước, ngươi ở trước mặt người khác xuất thủ dạy dỗ thủ hạ của Vô Cữu. Vô Cữu là anh em của ta, tuy nhiên hôm nay lại không có mặt trong tông. Vì thế bọn họ đưa ta đến đây để cho các ngươi phân xử.



Diệp Bạch nghi ngờ một chút, nhưng sau đó hiểu ngay:



- Vô Cữu? Bình công tử?



Thiếu niên mặc áo đen vỗ tay cười to:



- Không sai, người thứ tám trong ngoại tông, “Bình công tử” Hàn Vô Cữu. Có lẽ bằng hữu mới tới, không nghe uy danh của Bình công tử.



Diệp Bạch cười nhạt một tiếng, nhìn về tên thiếu niên kia:



- Tại sao ta nhất định phải biết uy danh Bình công tử? Ta vốn người thô kệch, hiểu biết kém cỏi, làm cho Phương công tử phải chê cười rồi.



Phương Long Xà nhìn chăm chú vào Diệp Bạch, một lúc lâu mới chậm rãi:



- Xem ra bằng hữu cũng là một người rất thú vị. Tuy vậy lại đắc tội người không nên đắc tội rồi, cũng làm ta rất khó xử.



Diệp Bạch cười nhạt một tiếng, nhìn lại cười to nói:



- Phương công tử khách khí rồi. Hôm trước ta ra tay dạy dỗ mấy tên chó má. Không nghĩ lại là bằng hữu của Phương công tử bằng hữu. Phương công tử có bằng hữu như thế, quả thực đáng phục



Hắn chớp mắt mấy cái:



- Hôm nay Phương công tử tới, chính là muốn vì mấy tên chó má này một công đạo?



- Khốn kiếp.



Triệu Lương tức giận, chỉ tay vào Diệp Bạch. Nhất thời giận đến mức nói không ra lời.



- Đồ nhãi ranh vô lễ, không biết sống chết. Ngươi muốn tìm cái chết phải không?



Ba tên còn lại cũng nhao nhao quát mắng. Bọn chúng không ngờ trong tình thế này mà Diệp Bạch còn có thể cười nói tự nhiên, hơn nữa còn dùng lời nói sắc bén công kích bọn họ. Người như vậy lần đầu tiên bọn chúng mới thấy, không lẽ hắn lại cố tình chọc giận bọn chúng?



Phương Long Xà phất tay ngăn chúng lại, nụ cười vẫn ở trên khuôn mặt, giọng nói lại càng ôn hòa:



- Bọn chó má, từ này cũng thật thú vị. Chẳng qua bằng hữu có phải chỉ chuyên luyện công phu miệng lưỡi hay không mà mồm mép thực nhanh. Nhưng từ trước đến nay tai họa cũng từ miệng mà ra . Vốn bằng hữu chỉ cần theo lễ nói người ta một tiếng xin lỗi là xong. Giờ thì đúng là làm khó cho ta rồi.



Diệp Bạch lạnh nhạt:



- Nếu khó thì đừng làm. Nếu không chẳng phải là quá vất vả sao?



- Nói rất hay!



Ý cười trong mắt Phương Long Xà càng lúc càng đậm, không nhịn được vỗ tay khen ngợi, bước chậm rãi về phía Diệp Bạch, đổi giọng:



- Nhưng dù sao cũng được người ta nhờ vả rồi. Là người trong cuộc cũng không thể bỏ dở nửa chừng. Nhất định phải có một câu trả lời thỏa đáng, bằng hữu nói đúng không?



Cả bọn Triệu Lương, Mã Thành, Lương Thiết Sinh đều nghĩ vừa thấy mặt là đánh ngay. Không ngờ Phương Long Xà gặp Diệp Bạch một hồi lâu cũng không ra tay. Ngược lại y còn cùng một người ngoài chưa từng gặp mặt dài dòng một hồi, dường như càng lúc càng có hứng thú nói chuyện. Lúc đầu bọn chúng không dám mở miệng xen vào, sau cùng Triệu Lương nhịn không được:



- Phương thiếu gia, nhiều lời với hắn làm gì, cứ phế luôn hắn đi, xem còn dám mạnh mồm hay không!



Đang giữ vẻ mặt ôn hòa với Diệp Bạch, gã thiếu niên áo đen nghe xong câu nói của Triệu Lương thì chợt biến sắc, nheo mắt quay đầu lại nhìn bốn người:



- Ta có nói cho các ngươi mở miệng không?.



Bốn người nghe gã nói vậy thì hoảng hồn quỳ rạp xuống, cả người run rẩy, dập đầu lia lịa:



- Thật xin lỗi. Thật xin lỗi, Phương thiếu gia. Chúng ta sai rồi, sai rồi. Cầu xin Phương thiếu gia bỏ qua lần này, lần sau không dám tái phạm nữa!



Diệp Bạch đang đứng đối diện cảm thấy kinh ngạc. Xem trong mắt bốn tên kia, Phương Long Xà giống như một sát thần. Còn bản thân hắn ngoại trừ nhìn bề ngoài gã là một huyền sĩ cao cấp thì không hề cảm thấy có chút uy hiếp nào. Không lẽ đối phương là loại chân nhân bất lộ tướng, mình nhìn không ra.



Phương Long Xà cũng không thèm nhìn tới cả bọn Triệu Lương đang quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Gã quay đầu lại nhìn về phía Diệp Bạch, nụ cười lại hiện lên:



- Đầy tớ không hiểu quy củ, chen miệng nói bừa, thật khiến bằng hữu chê cười.



- Không dám!



Lúc này dĩ nhiên Diệp Bạch đã nhận ra Phương Long Xà không phải là một người đơn giản. Tuy vậy, ngoài mặt hắn vẫn không biểu lộ ra, cười nói:



- Phương công tử dạy dỗ thủ hạ của mình, ta là người ngoài xen vào làm gì.



- Cũng hết cách rồi!



Phương Long Xà nhếch miệng cười, nhìn qua thậm chí dường như xấu hổ giống như một kẻ đọc sách bình dân thấy được công tử nhà giàu vậy. Tuy nhiên Diệp Bạch biết lai lịch y rồi nên cũng không dám xem nhẹ. Gã lại cười mỉm:



- Giờ lại nói đến chuyện của chúng ta. Bọn thủ hạ làm việc không chu toàn, đắc tội bằng hữu, dạy dỗ một chút cũng là bình thường. Tuy nhiên trước mặt mọi người thì uy danh Bình công tử sẽ bị tổn thương. Vì thế mà bọn ta phải đến đây nói chuyện, mong Diệp bằng hữu bỏ qua.



Diệp Bạch cảm thấy một luồng khí lạnh xông thẳng từ cột sống lên đỉnh đầu. Khẩu khí của gã thiếu niên áo đen này không hề giống như nói với bằng hữu, có vẻ giống như một thiếu nữ nũng nịu với tình nhân. Càng nũng nịu lại càng làm người ta sợ hãi vì chẳng ai biết sau nụ cười sẽ ẩn giấu những gì. Vì thế Diệp Bạch âm thầm đề phòng, bàn tay khẽ động, một quả Hỏa Lôi Tử đã được đưa ra liền yên lòng không cần để ý nữa:



- Phương công tử nói ta phải nên làm như thế nào? Không ngại cứ nói thẳng, ta làm theo ngay.



- Vậy sao?



Phương Long Xà hơi có chút bất ngờ:



- Bằng hữu thẳng thắn như vậy cũng là tốt. Tuy nhiên phương pháp cũng đơn giản, chỉ không không biết bằng hữu có có thực sự bằng lòng không.



Nói xong, cặp mắt của gã vẫn chằm chặp vào Diệp Bạch, ẩn sau nét cười là một đôi mắt lạnh lẽo như rắn.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #317