Chương 90: Đàn cổ dâng hương



Nhưng Diệp Bạch cũng không có nghĩ như vậy, bởi vì hắn tin tưởng thực lực của chính mình, chỉ cần kiếm trận luyện thành, chính bản thân hắn nhất định sẽ không thua nội tông đệ tử? Khi hắn luyện thành kiếm trận thì với thực lực trung cấp Huyền sĩ của hắn có thể chống lại được hơn một cấp nữa.



Cho nên, hắn còn có hi vọng, chỉ cần trong vòng ba tháng là hắn có thể tìm được hai thanh kiếm còn lại, hơn nữa hắn còn đem năm thanh kiếm toàn bộ tế luyện thành công, lại tu luyện thành hai môn tuyệt học Thiên hành tứ tượng bộ, Điếu thiềm ngũ châu kính, hắn có nắm chắc thông qua nội tông danh ngạch.



Thậm chí, hắn còn có thể hy vọng, tại đây ba tháng chính là kỳ hạn đột phá đến cao cấp Huyền sĩ cảnh giới. Một khi Diệp Bạch đột phá đến cảnh giới cao cấp Huyền sĩ, hắn có thể miễn phí tại Công Pháp các tìm được một bộ lục giai trung cấp bí kíp, có một bộ thân pháp huyền kỹ cũng không đủ, Diệp Bạch hãy còn kém nhiều lắm. Cho nên, phần phần thưởng này đối với hắn chính là lực hấp dẫn tương đối lớn.



Hơn nữa, hắn đã cũng không phải không có thành công, hắn đã đứng ở cánh cửa cao cấp Huyền sĩ rồi, chỉ còn một bước cuối cùng nữa mà thôi, hắn chỉ cần đấm toang tờ giấy chắn là có thể nhận được phần thưởng rồi.



Mà sau khi trở thành nội tông đệ tử, càng có thể tìm được một bộ lục giai cao cấp bí kíp phần thưởng, còn hơn phần thưởng cao cấp Huyền sĩ. Diệp Bạch càng chờ mong phần thưởng là lục giai cao cấp bí kíp.



Phải biết rằng cho tới bây giờ, trên người hắn cũng chưa có được một bộ lục giai cao cấp bí kíp, phần hấp dẫn này đối với hắn quả thật rất lớn.



Đúng là ý nghĩ như vậy, Diệp Bạch tu luyện uổng phí chính là phương hướng xác định, sau khi suy nghĩ thông cả người lập tức trở nên thần thanh khí sảng, hắn không thể nghi ngờ chỉ cần đạp bước nhanh đi tới, không có nhận thức gặp được cái dạng gì trở ngại thì cũng sẽ đạp bằng để đi tới.



Đám người Diệp Khổ, Diệp Khuyết lúc này có cảm giác trạng thái tinh thần của Diệp Bạch biến hóa, hắn mặc dù thực lực không có gia tăng, nhưng khí thế lại càng mạnh hơn một ít, tựa hồ so với trước kia càng thêm phần ngưng trầm, ổn định, chỉ là lúc này bọn họ không thích hợp để hỏi, Diệp Bạch cũng không có nói ý nghĩ của mình cho mấy người này biết.



Chỉ sợ cho dù là Diệp Khổ, cũng không nghĩ đến lúc này hắn lại có chút ý nghĩ điên cuồng như vậy. Đệ tử bình thường khi vừa tiến vào ngoại tông, người nào không nghĩ trước hết phải ổn định định căn cơ, nhưng mà Diệp Bạch lại đã trực tiếp tiếp đem ánh mắt phóng tới sang đầu năm sau chính là vượt qua nội tông thí luyện.



Nhập tông ba tháng, cả gót chân cũng đều đứng không có vững, muốn tiến hành nội tông thí luyện, quả thật là có chút cuồng vọng.Nhưng lại có người, lại có tiền vốn để cuồng vọng, bởi vì Diệp Bạch biết, hắn có cơ hội này, người khác chính là tu luyện, chú ý theo trình tự dần dần tiến lên. Ba tháng thời gian, đối với người khác thì thực lực cũng tăng lên không được bao nhiêu, nhưng Diệp Bạch lại có thể. Bởi vì hắn tu luyện chính là thiên hạ độc nhất vô nhị, kiếm trận, uy phách thiên hạ, vô cùng vô tận.



Đám người Diệp Bạch tại hàn kiếm quang phô cũng không đợi lâu lắm, bởi vì lão giả sau khi đã đem Thiên sơn đạp tuyết kiếm giao cho Quan Đạp Tuyết, sống lưng tựa hồ như đã thẳng hơn rất nhiều, trên mặt tựa hồ cũng hiện lên nét hồng quang, giống như lão giả có thêm sinh cơ.



Hắn nhìn đối diện chính là bạch y tuổi trẻ, ánh mắt sáng ngời, ngửa mặt lên trời nói:



- Danh kiếm đã có chủ, cuộc đời này ta sống cũng không uổng, người trước giao cho ta nhiệm vụ ta đã hoàn thành rồi. Quan Đạp Tuyết, ngươi không được phụ thanh kiếm nầy.



Quan Đạp Tuyết trịnh trọng gật gật đầu, vẻ mặt chính là kiên nghị, muốn móc ra minh tạp, lão nhân lại ngăn trở lại. Hắn nhìn chăm chú lão nhân, lẳng lặng, nói:



- Nếu ngươi làm như vậy, thì làm nhục thanh kiếm này, ba vạn điểm cống hiến chẳng qua là đưa cho ngươi một cái khảo nghiệm mà thôi.



Quan Đạp Tuyết yên lặng sau nửa ngày, rốt cục hắn cũng mỉm cười, nhận lại minh tạp cho về trong ống tay áo, sau đó, trịnh trọng hướng về phía lão nhân nâng lên kiếm hạp, giống như âu yếm chính nữ tử của mình, từng bước một hướng ra ngoài cửa đi tới.



Hướng của hắn đi đến là nơi của ngoại tông đệ tử, cho nên không khỏi đồng thời đi với đám người Diệp Bạch, Diệp Khổ.



Ánh mắt Quan Đạp Tuyết trầm tĩnh, giống nhau dòng nước ấm, hắn nhìn về phía đám người Diệp Bạch, Diệp Khổ, nhưng bỗng nhiên dừng lại, tiếp theo lại hướng về phía đám người Diệp Bạch, Diệp Khổ, có chút gật đầu một cái, lúc này mới đi ra cửa, phiêu nhiên đi mất.



Trong ánh mắt của hắn có khích lệ, có vui mừng nhất nhất đều hiển hiện ra, hắn nhận ra hai người lần trước ở đại điển, chỉ là, hắn hướng về phía đám người Diệp Bạch gật gật đầu thật sự làm cho người ta có điểm ngoài ý muốn.



"Oanh" một tiếng, tất cả ngoại tông đệ tử ở bên trong cửa hàng đều sôi trào đứng lên, một trong ngoại tông thập đại đệ tử Quan Đạp Tuyết lại hướng về phía mấy người chưa từng xuất hiện ở ngoại tông phổ thông đệ tử mà gật gật đầu chào đã làm cho tất cả mọi người nhận thức ra.



- Bọn họ chính là đệ tử lần này nhập tông, vừa mới vừa rồi ta ở tại nhập tông đại điển đã gặp qua bọn họ.



Trong đó có một tên đệ tử kinh hô.



- Thì ra là bọn họ, cũng khó trách Quan Đạp Tuyết lại nhận ra bọn họ.



Có một đệ tử như bừng tỉnh đại ngộ, lúc này hắn mới hiểu được, vì sao Quan Đạp Tuyết lại hướng về phía đám người Diệp Bạch, Diệp Khổ gật đầu mỉm cười.



- Quan sư huynh thật sự là bình dị gần gũi, điều này cũng không ngoài ý muốn.



Có một đệ tử khác lên tiếng nói.



Diệp Bạch, Diệp Khổ cũng ngoài ý muốn, nhưng sau khi nhìn thấy mọi người dần dần sôi trào lên, cùng ánh mắt nóng bỏng, trên trán mấy người không khỏi đều toát ra mồ hôi. Dù sao lúc này Quan Đạp Tuyết cũng đã lấy Thiên Sơn Đạp Tuyết Kiếm đi rồi, náo nhiệt cũng đã tan. Mọi người nhìn nhau một cái, sau đó Diệp Khổ nói:



- Chúng ta cũng đi thôi.



Diệp Bạch vội vàng gật đầu, nói:



- Chúng ta đi.



Tiếp theo, tám người nhanh chóng trốn thoát khỏi tầm mắt của mọi người, cho đến lúc đi ra bên ngoài, lúc này mới thở ra một hơi, cảm giác như gặp phải một hồi hư thoát.



Bị vô số người nhìn vào, thì ra cũng không phải là một điều gì thoải mái, nhất là khi biết bọn họ đều nhìn, phảng phất như sắc lang đứng ở trước mặt một đống mỹ nữ đang cởi hết quần áo.



Diệp Bồng Lai cũng xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh:



- Nguy hiểm thật, ánh mắt của những người này, thật là đáng sợ, giống như một con dao sắc bén vô cùng.



Những người khác trong lòng vẫn còn sợ hãi gật đầu.



La Long Hạc hỏi:



- Thế nào, tiếp theo chúng ta đến nơi nào?



Mọi người đều nhìn về phía Diệp Bạch, Diệp Bạch nói:



- Chúng ta trực tiếp đi Cầm phô (cửa hàng đàn ) đi, ta muốn mua một thanh cầm.



Những người khác gật đầu, cũng không có ý nghĩ khác, tất cả đều lập tức đi theo Diệp Bạch, người đi đầu tiên là Lâm Thiên Nhi nói:



- Ở bên trái chính là Cầm phô (cửa hàng đàn ).



Không lâu sau, bọn họ đi tới trước cửa một cái Cầm phô cổ kính.



- Đây là Phần Hương cầm phô.



Hàn Quang kiếm phô, Phần Hương cầm phô ở bên trong Bách Bảo Các thật đúng là ngọa hổ tàng long, chỉ bằng cái tên này, đã làm cho ánh mắt của đám người Diệp Bạch không khỏi sáng ngời.



Bọn họ tám người, đồng loạt đi vào bên trong Cầm phô, ngay lập tức đập vào trong mắt của mọi người chính là rất nhiều đàn cổ có mầu sắc khác nhau, tính chất bất đồng hiện ra trước mắt bọn họ. Lúc này có một lão đầu, dáng người khô héo, nhắm mắt ngồi ở một bên, có chút ngủ gật, cũng không có nhìn thấy đám người Diệp Bạch đang đi đến.



Đám người Diệp Bạch cũng không có ý định đánh thức lão, ngược lại mọi người đều tập trung nhìn ngắm cổ đàn. Nơi đặt chiếc cổ đàn thứ nhất, danh khiếu ngọc vận, dài ước chừng năm thước, rộng chừng nửa thước, ở mặt trên thì trạm khắc băng vân, ở giữa trạm trổ xà vân, mặt sau trạm trổ Long Trì, có hai chữ viết theo lối chữ thảo là Ngọc Cơ Tử vận. Hai bên khắc 14 chữ cổ, dùng chữ cực kỳ cổ lão khắc thành, đám người Diệp Bạch cũng không có nhận ra.



Nhưng phía dưới cũng có lới giới thiệu, 14 chữ này phân biệt là: Viên Nhuận Tĩnh Phương Khanh Ngọc Vận, Hấp Thuần Huyền Tu Khế Thiều Âm. Phía dưới có một câu chữ nhỏ đơn giản, dùng để tả:



- Ngọc Vận cổ cầm, do tinh thiết đúc liền, chỉ bạc là dây, không có hơn mười năm chỉ lực là không thể khảy đàn.



Đám người Diệp Bạch không khỏi thán phục không thôi, cho dù không hiểu cầm, mọi người cũng có thể nhìn ra chiếc đàn cổ này cũng không phải tầm thường, nhìn ở phía dưới yết giá, Ngọc Vận cổ cầm này có giá là 88 điểm cống hiến.



Cái giá tiền 88 điểm cống hiến đã tiếp cận một trăm điểm cống hiến, thì thanh cổ cầm này tuyệt đối ngang giá với một thanh tinh phẩm cấp ba cấp thấp Huyền binh. Mà thanh cổ cầm này cũng chẳng qua là một khối đàn cổ mà thôi, đối với Huyền sĩ mà nói, cũng không có có tác dụng gì, mà lại để giá cao như thế.



Đối với Huyền sĩ không có hữu dụng thì tại trong thế giới Huyền sĩ tuyệt đối là giá rẻ. Cũng giống như vàng ngọc đối với người bình thường thì có lẽ là trân quý vô cùng. Nhưng đối với Huyền sĩ cùng với rác rưởi giống nhau, không thể phụ trợ tu luyện, đề cao thực lực thì đối với Huyền sĩ liền chính là rác rưởi, một điểm cống hiến cũng không có giá trị.



Cho nên một khối đàn cổ lại bán với giá là 88 điểm cống hiến, đã hoàn toàn càng vượt qua tưởng tượng của đám người Diệp Bạch, tám người không khỏi nhất hít vào một hơi lãnh khí.



Đây là một cây cổ cầm có dạng gì a, tám người liếc mắt nhìn nhau tiếp tục nhìn xuống, lại càng xem lại càng kinh hãi.



Bọn họ nhìn chiếc đàn cổ thứ hai tinh thuần sắc trắng, ngọc chất bên trong phảng phất như có vô tận nước chảy.



- Kinh Đào cổ cầm, Vô Danh tượng sư chế tạo, cầm âm kiên thanh, âm thanh mãnh liệt mà nhu nhuận, mơ hồ có Sát Phạt âm thanh, giá bán: 22 điểm cống hiến.



Đám người Diệp Bạch lúc này đã hoàn toàn nói không ra lời.



Chiếc đàn cổ thứ ba có màu đỏ, giống như đế vương, phía trên điêu khắc Lam sắc lôi vân, tên của nó là Bôn Phấn cổ cầm, là do thượng cổ danh tượng chế tạo, âm hùng hồn trầm trọng, giống như lôi minh, làm cho người khác cảm thấy kinh hãi, giá bán: 240 điểm cống hiến.



Chiếc đàn cổ thứ bốn có sáu mầu, giống như thác nước, đi tới trước mặt nó, dường như có một loại kinh thiên động địa, làm cho Sơn Hà thất sắc.



- Phi Thâm Liên Châu cổ cầm, tám trăm năm trước do cao tăng Trí Nhân đại sư chế tạo, cầm âm thặng, giống như phi bộc lưu tuyền, làm cho tâm thần người khác thanh tĩnh, vô ngã, giá bán 26 điểm cống hiến.



Chiếc đàn cổ thứ năm, mầu đen, mộc chất, làm bằng gỗ có tên là Lôi Động Vạn Vật cổ cầm do thái cổ danh tượng chế tạo, cầm âm trọng thực, giống như tiếng sấm, vạn vật câu động.



Bán với giá 280 điểm cống hiến.



Chiếc đàn cổ thứ sáu, trước mặt trạm trổ núi non, giống như từng đạo vách đá, làm cho người ta có một loại khí thế cực kỳ thảm thiết.



- Vách đá Phi Bộc cổ cầm, do viễn cổ danh tượng Trương Việt sở chế, cầm âm khí thế hồn hùng, hư minh mà vang dội, giống như phi bộc lăng không, nhưng không thể ngăn cản, giá bán 300 điểm cống hiến.



Chiếc đàn cổ thứ bảy, có mầu xanh, xanh thẳm như ánh trăng.



- Hải Nguyệt Thanh Huy cổ cầm, do nhạc công Vô Danh sở chế, cầm âm thanh lệ, giống như ánh trăng chiếu xuống sóng biển vỗ, thanh nhã vô cùng, giá bán 44 điểm cống hiến.



Tám người Diệp Bạch lúc này đã hoàn toàn chết lặng, cũng không biết nói cái gì cho phải.



Rồi sau đó, bọn họ lại nhìn Liệt Không Cầm, Tiêu Mộc Cầm, Hỏa Hoàng Cầm, Linh Cơ cầm, Thất Âm Cầm, Xích Dao Cầm, Tử Tùng Cầm, Mai Hoa Lạc Cầm, Độc U Cầm, Nhất Trì Ba Cầm. Lão Long Ngâm Cầm, Phi Tuyền Cầm, Ngọc Hồ Băng Cầm. Bách hoa đoạn cầm, Vạn hác tùng cầm, Thiên Nguyệt cầm, Tứ Đoạn Long Văn cầm, Thất Tâm Ma lôi cầm, Huyết nhiễu xà cầm.



Sau khi nhìn qua, tám người Diệp Bạch hoàn toàn chết lặng, cũng không nói ra lời, mọi người nhìn vài chữ số phía sau đám cổ cầm này mà có cảm giác ngây ngốc, trong đó giá rẻ nhất cũng hơn 100 điểm cống hiến, đắt tiền nhất cũng gần 2500 điểm cống hiến, đối với đám người Diệp Bạch lúc này căn bản không có khả năng mua được.



Bọn họ theo bản năng hướng đi về phía sau, lúc này bọn họ mới phát hiện bên trong Cầm phô còn có một cây đàn cổ.



Đây là cây cổ cầm có hình dạng và cấu tạo hùng hậu, tròn, lưng đường cong, dài ước chừng bảy thước, chiều rộng bốn tấc, là một cây đàn cổ thật lớn, trong bụng hơi gồ lên, có bốn chữ lớn Cửu Tiêu Hoàn Bội khi đánh lên có cảm giác Tiêu Dao Thái Cực.



Phía trên có chín cái viên hoàn xanh ngọc, trắng noãn sáng sủa, giống như tuyết trắng tung bay.



- Đây là Cửu Tiêu Hoàn Bội cổ cầm, năm tháng chế luyện không rõ, lai lịch không rõ, cầm âm phiêu dật linh hoạt kỳ ảo, giống như thiên tốc, giá trị vạn kim. Vì lần này Ngoại đường giảm giá bán ra: 400 điểm cống hiến.



Lão giả lúc vừa rồi còn đang ngủ gật, không biết từ khi nào không ngờ đã tỉnh lại, đi tới phía sau bọn họ, thấy bọn họ nhìn xem đàn cổ, mỉm cười giải thích.



Đám người Diệp Bạch, Diệp Khổ ngạc nhiên biến sắc, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy lão giả đang cười híp mắt nhìn bọn họ, ánh mắt tựa hồ híp lại thành một cái khe nhỏ, nụ cười giống như một cây hoa cúc.



Tám người toàn bộ không sai biệt lắm đều là Huyền sĩ cường giả, nhưng cũng không có ai có cảm giác được lão giả đi tới phía sau chính mình. Nghĩ tới điều này, trên mặt tám người toàn bộ đều biến sắc.



- Lão trượng, ngươi, ngươi đến lúc nào.



Hàm răng mấy người run lên, không khỏi lui về phía sau một bước hỏi.



Lão giả khô héo mỉm cười, nói:



- Mọi người không nên lo lắng, ta là điếm chủ, mới vừa rồi chẳng qua là thừa khách nhân không có cho nên ngủ gật một hồi, tỉnh lại liền phát hiện ra các ngươi ở nơi này mê mẩn xem cổ cầm, cho nên không có phát hiện ra ta đi tới phía sau các ngươi, các vị đến mua đàn cổ sao? Thế nào, tìm được chiếc nào vừa ý chưa.



Lúc này Diệp Bạch, Diệp Khổ cũng ổn đinh lại, nhìn thấy lão giả cũng không có ác ý, lúc này bọn họ mới yên tâm xuống. Diệp Bạch đi lên một bước, hướng về phía lão nhân trịnh trọng vái chào, lúc này hắn mới cung kính nói:



- Lão trượng không lấy làm phiền lòng, chúng ta đích thật là đến xem cổ cầm, chỉ là…



Ánh mắt của hắn quét qua hơn hai mươi chiếc đàn cổ, có chút gặp khó khăn nói:



- Không biết đạo lão trượng còn có đàn cổ nào khác không?



Ý tứ của những lời này muốn nói là đại bộ phận đàn cổ này hắn đều mua không nổi, cũng không tưởng lão giả sau đó nghe xong, cũng là hiểu lầm ý của Diệp bạch, mỉm cười nói:



- Thì ra tiểu ca nhìn không ưng ý hơn hai mươi thanh cổ cầm này, không có vấn đề gì, ta vừa mới nói qua, ở nơi này bất quá là ngoại đường chư cầm. Phần Hương cầm phô chúng ta, còn có ba đại trấn điếm danh cầm, tám vị tiểu ca nếu có hứng thú, có khả năng đi theo lão trượng xem sao, mua hay không mua đều tùy ý.



Tám người nhìn nhau, lúc này cũng không thể nói là bởi vì mua không nổi, bởi vì bọn họ ngay cả ngoại đường cầm cũng mua không được, huống chi là bên trong sao? Nhưng nếu lão giả đã nói ra, mấy người cũng không cự tuyệt, dù sao lão giả cũng nói, mua hay không mua đều tùy ý, ai trong lòng lại không có một phần tò mò đây.



Ngoại đường chư cầm đã như thế thì nội đường tam đại danh cầm, càng không biết bộ dáng như thế nào. Ngay lập tức, Diệp Bạch cười một tiếng, nói:



- Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, làm phiền lão trượng dẫn đường cho chúng ta kiến thức một chút.



Đám người Diệp Khổ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng cảm thấy tò mò, mặc dù bọn họ không phải đến mua cổ cầm, nhưng có thêm nhận thức thì cũng không có ai phản đối.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #306