Chương 59: Liên hoàn phích lịch trang



Vẻ mặt của La Bàn Tử lúc này lộ ra một tia hy vọng, lúc trước hắn đã mất hết hy vọng nhắm mắt chờ chết, sau khi nghe thấy dị động như vậy mới dần hồi phục được tinh thần lại, hắn cũng không thể tin được là lúc này mình đã được cứu. Lúc này ở bên người còn có thêm một người xa lạ có khuôn mặt vàng như nến. Nhưng, hắn cũng không tin một người như thế làm sao có khả năng cứu mình rời đi, chỉ sợ còn liên lụy đến hắn. Nhưng bây giờ hắn nhìn thấy năm hạt hỏa lôi tử mầu đen như vậy thì hắn biết hy vọng sống của mình đã trở về. Nếu như có thể sống, thì cũng chẳng có người nào muốn chết cả, lúc này có thứ này thì cho dù mười ba người Trương Huyền Hạo, cũng không dám động thủ.



Cái mạng của người khác thì không đáng giá tiền, nhưng mạng của Trương Huyền Hạo thì càng trọng yếu, đối với điểm này, La Tiền sớm đã nhận thức được.



Trương Huyền Hạo nhìn Diệp Bạch chăm chú, ánh mắt của hắn sâu kín, ai cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì:



- Trên người của ngươi, làm sao lại có loại đồ vật này?



Diệp Bạch cười, nói:



- Cái này, chính là bí mật rồi, ngươi có biết hay không thì có liên quan gì.



Ánh mắt Trương Huyền Hạo nhìn vào trong lòng bàn tay của Diệp Bạch, khi hắn nhìn thấy ngón tay Diệp Bạch không ngừng đem năm hạt hỏa lôi tử vận chuyển thành từng vòng, tựa hồ như tùy thời nó có thể phát nổ. Nhìn mấy hạt Lôi hỏa tử có mầu sắc đen nhánh, vô số hỏa vân phức tạp, nồng lặc mùi lưu huỳnh, tuyệt đối hỏa lôi tử này là không phải giả.



Người khác có lẽ nhận không ra, nhưng hắn là Trương gia đệ tử, vật này hắn cũng đã nhìn thấy qua một lần, cho nên cho đến nay, hắn cũng không quên được.



Trương Huyền Hạo nhìn Diệp Bạch, nói:



- Hỏa lôi tử được Liên hoàn Phích Lịch Trang trông coi rất là nghiêm mật, không phải đệ tử bổn trang, tuyệt không có truyền ra ngoài, ngươi như thế nào lại có loại đồ vật này… Chẳng lẽ…



Đột nhiên, ánh mắt của hắn chấn động, nhìn chăm chú vào Diệp Bạch với vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ:



- Chẳng lẽ ngươi là người của Liên hoàn Phích Lịch Trang sao?



Nói tới đây, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi, dưới chân không tự chủ được lui lại sau nửa bước. hắn ngay lập tức phát giác, vừa rồi lại đi lên trước nửa bước, chỉ là khí thế lúc này rõ ràng không bằng lúc trước rồi. Nếu Diệp Bạch có thể phát hiện, hắn có thể tùy thời chạy trốn.



Nhìn thấy như thế, trong lòng Diệp Bạch càng thêm chắc chắn Trương Huyền Hạo này nhất định đã nghe nói qua hỏa lôi tử, nếu không hắn lại không có phản ứng như thế. Nếu đã như vậy, chuyện này lại càng tốt hơn.



Hắn nhìn Trương Huyền Hạo, khẽ cười nói:



- Ta có phải là người của Liên Hoàn Phích Lịch Trang hay không, cái này cũng không nhọc đến Trương công tử phải quan tâm. Như thế nào, không biết Trương công tử đối với đề nghị vừa rồi của ta có cảm giác như thế nào? Lấy đi Hoàng Kim Cát, thả huynh đệ của ta một con đường sống, cái nhân tình này, tại hạ nhất định sẽ nhớ kỹ.



Sắc mặt Trương Huyền Hạo lúc này lúc xanh lúc trắng, lúc sáng lúc tối. Đột nhiên hắn lại khôi phục dáng vẻ vân đạm phong khinh, ôn hòa khiêm tốn, cười nói:



- Vị huynh đệ kia, cũng không nhất định phải như thế đâu, ta và ngươi cũng không nhất định là địch nhân, không bằng gia nhập vào chúng ta, huynh đệ nếu có thể xuất ra nhiều hỏa lôi tử như vậy, hiển nhiên cũng không phải là người bình thường. Chúng ta cùng nhau hợp tác trong lần thí luyện này, có Hỏa lôi tử của huynh đệ, có thế lực của ta, ta tin tưởng chưa có người nào ở trong cốc là đối thủ của chúng ta.



Diệp Bạch tự nhiên không có khả năng không biết Trương Huyền Hạo có chủ ý gì, hắn cho là mình là đệ tử của Liên Hoàn Phích Lịch Trang, cho nên hắn mới sợ hãi như thế. Nhưng nếu hắn đã hiểu lầm như thế cũng tốt, chính mình cũng không phải đi giải thích thân phận của mình, về phần hắn đoán như thế nào thì cũng kệ hắn thôi.



Nếu như hắn đoán mình là đệ tử của Liên Hoàn Phích Lịch Trang, thì trong người có rất nhiều hỏa lôi tử. Với hai người liên thủ, nói không chừng ở thí luyện đệ tử lần này có thể làm mưa làm gió. Nhưng đáng tiếc chính mình lại là giả, hỏa lôi tử trên người mình lúc này chỉ còn 14 hạt, thì làm sao có thể so sánh được với đệ tử của Liên Hoàn Phích Lịch Trang. Hơn nữa, Diệp Bạch cũng không muốn cùng với người như vậy hợp tác. Nếu như hắn đáp ứng, chỉ sợ La Bàn Tử sẽ bị chết, chính mình mặc dù cũng không phải là chính nhân quân tử gì đó, nhưng thấy chết mà không cứu thì hắn cũng không thể làm được.



Hơn nữa, Diệp Bạch cũng biết rất là rõ ràng, chỉ cần trong đám người đối phương biết được uy lực của hỏa lôi tử thì bọn chúng tuyệt đối không dám động thủ. Cái đó cũng chính là điều mà hắn nắm chắc cứu được La Bàn tử, nếu không thì tánh mạng của mình cũng gặp nguy hiểm, Diệp Bạch cho dù có ra tay, cũng tuyệt đối không cứu được người.



Cho nên nghe thấy lời đề nghị của Trương Huyền Hạo, Diệp Bạch chỉ lạnh nhạt cười, nói:



- Đề nghị của Trương công tử nghe rất êm tai, ta cũng rất động tâm…



Đám người Trương Huyền Hạo nghe thấy đều lộ ra sắc mặt vui mừng, đám người Trương Huyền Hạo đều cho rằng Diệp Bạch đáp ứng. Mà lúc này tên mập mạp La Tiền càng lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng. Hắn biết, chỉ cần Diệp Bạch đáp ứng, kết cục hôm nay của hắn tuyệt đối là không thể may mắn thoát khỏi.



- Nhưng là…



Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Bạch càng nhẹ nhàng, cười nói:



- Ta cũng không giống với Trương công tử, ta làm người hay có một chút tiêu chuẩn chính là đoạt bảo thì có thể, nhưng không được giết người. Về điểm này không giống với Trương công tử. Cho nên chúng ta nhất định không phải là người cùng một thế giới, Trương công tử muốn hợp tác, hay là tìm người khác đi.



- Ngươi…



Sắc mặt Trương Huyền Hạo chìm xuống, lúc này trên mặt La Tiền lại lần nữa lộ ra một tia hy vọng.



Diệp Bạch đi tới bên người La Tiền, thản nhiên nói:



- Người là ta muốn cứu, hay là nếu các ngươi muốn đồng quy vu tận, thì các ngươi hãy chọn một đi!



Trương Huyền Hạo lạnh lùng nhìn Diệp Bạch chăm chú, nói:



- Ngươi vì việc hôm nay mà không tiếc đại giới.



Diệp Bạch cười, nói:



- Không sao cả, nhưng ta biết ngày hôm nay Trương công tử chỉ có thể lựa chọn một mà thôi, hay là quyết định nhanh lên một chút đi, nếu không, thứ này của ta bay ra ngoài rồi thì hậu quả đến ta cũng không thể chịu nổi.



Nói xong hắn nhẹ nhàng đem hỏa lôi tử cầm trong tay vứt lên, một viên một viên làm cho tim những người cũng run rẩy lên. Lúc này ngay cả tên La Bàn Tử cũng không ngừng run run.



Lúc này chỉ cần Diệp bạch không cẩn thận một chút thì hai hạt có thể va đụng vào nhau, vậy thì hậu quả cũng không thể biết rồi. Lúc này sắc mặt của vài tên thí luyện đệ tử lúc xanh lúc trắng. Bọn chúng lúc này cũng biết hỏa lôi tử là vật gì rồi, bọn chúng cũng không ai bảo ai lui về phía sau một bước.



Nhưng lúc này tên Trương Huyền Hạo vẫn không nhúc nhích, cho nên bọn chúng cũng không dám lùi ra sau quá xa, bởi vậy đám người này cảm thấy xấu hổ vô cùng, vừa muốn chạy nhưng lại không dám cũng chỉ nhìn chăm chú theo nhịp tay của Diệp Bạch dâng lên hạ xuống mà thôi, tựa hồ tùy thời có khả năng hỏa lôi tử này phát nổ.



Tân sâu bên trong mắt của Trương Huyền Hạo toát ra một tia hàn ý lạnh thấu xương, hắn nhìn chăm chú Diệp Bạch, đột nhiên ngửa mặt lên trời, nói:



- Hảo, hảo, hảo, hôm nay Trương Huyền Hạo ta cũng nhận thức rồi, nhưng sự việc ngày hôm nay ta sẽ nhớ kỹ, hy vọng ngươi vĩnh viễn đừng rơi vào trên tay của ta. Các ngươi hãy thả bọn họ đi.



Nói xong, hắn vung tay lên, trực tiếp lui về phía sau từng bước, sau khi đám đệ tử nghe được lời của hắn, đều nhất tề thở dài một hơi, rất nhanh thối lui như sợ chậm hơn người khác.



Diệp Bạch cười, hắn cũng không để ý tới sắc mặt của Trương Huyền Hạo lúc này, hắn hướng về phía tên mập mạp kia nói:



- Tốt lắm, Trương công tử nguyện ý thả ngươi rời đi, ngươi hãy theo ta đi thôi.



- Uh.



Tên mập mạp La Tiền lúc này còn có thể nói cái gì, trái lại ở phía sau Diệp Bạch. Hai người lúc này nghênh ngang tiêu sái rời đi.



Rất nhanh, thân ảnh của hai người Diệp Bạch, La Bàn Tử biến mất tại nơi xa xa, lúc này, rất nhiều người mới cảm thấy trên đầu đầy mồ hôi lạnh, vẫn có cảm giác trong lòng vẫn còn sợ hãi.



- Các ngươi đi thăm dò cho ta, rốt cuộc người này là ai? Tiểu tử này, nếu ngươi không báo danh, ta nhân tiện tra ngươi là ai, thí luyện đệ tử tổng cộng có hơn một trăm vị, cuối cùng còn lại một nửa là rất giỏi rồi. Hơn sáu mươi người, tra ra một mình ngươi thì là đơn giản, một ngày nào đó, ta sẽ cho ngươi nếm mùi. Cho ngươi biết đắc tội với Trương Huyền Hạo ta là có kết quả như thế nào.



Sau khi hai người Diệp Bạch, La Bàn Tử vừa đi, sắc mặt Trương Huyền Hạo tỏ ra dữ tợn, hung hăng nói. Những người khác cũng chỉ nhìn nhau một cái, sau đó đành phải gật đầu, nói:



- Vâng, Trương công tử, sau khi trở về, chúng ta nhất định đem lai lịch của hắn tra ra, sau đó đưa cho Trương công tử.



- Hừ.



Trương Huyền Hạo lạnh lùng nhìn mọi người một cái, sau đó xoay người rời đi, những người khác thấy thế cũng rất nhanh đuổi theo, cũng không có người nào dám đề cập đến Huyết Diệp Lan nữa.



Sau khi rời khỏi chỗ của đám người Trương Huyền Hạo chừng khoảng bảy tám chục dặm, sau khi xác định đám người Trương Huyền Hạo cũng không có lá gan đuổi theo, tên mập mạp La Tiền mới biết mình thật sự còn sống. Mà tất cả đều nhờ vào tên thanh niên có vẻ mặt vàng như nến này cả.



Lúc này, sắc trời đã dần dần đen xuống, khoảng cách còn hơn một trăm ba mươi dặm. Lúc này Diệp Bach khẳng định hôm nay rõ ràng là chạy không tới rồi, hai người tìm một chỗ nghỉ ngơi. Sau đó, Diệp Bạch săn được một con hoẵng, nướng chín, cấp cho La Bàn Tử một nửa. Sau đó La Bàn tử cũng không khách khí, tiếp nhận miếng thịt nướng ăn uống điên cuồng.



Cuối cùng, miếng thịt nướng cũng rơi hết vào trong miệng La Bàn Tử, hắn ăn ngấu nghiến làm cho khắp miệng đều là dầu mỡ, lúc này hắn còn chưa ăn no, nhưng hắn cũng không ăn nữa. sau khi lau xong những vết dầu mớ trên miệng. La Bàn tử nhìn về phía Diệp Bạch, đột nhiên đứng lên, trịnh trọng thi lễ, nói:



- Đa tạ vị huynh đệ hôm nay đã cứu mạng, La Tiền này cũng sẽ không quên, ngày sau tất báo đáp.



Diệp Bạch nhìn thấy bộ dáng trịnh trọng của la bàn tử, thản nhiên cười cười, nói:



- Không nên thi lễ nhiều như vậy, ta cứu ngươi chẳng qua là một cái nhấc tay mà thôi, ngươi không cần khách khí như thế đâu.



La Tiền sờ tay vào ngực, lấy ra một người cái bao bố màu tím, mở ra, đưa tới trước mặt Diệp Bạch, nói:



- Đây chính là Huyết Diệp Lan mà bọn chúng muốn lấy, cho dù ta chết, ta cũng không giao cho bọn chúng. Nhưng ngươi đã cứu ta, Huyết Diệp Lan, này chính là của ngươi rồi, xin mời thu nhận cho.



Diệp Bạch cúi đầu nhìn lại, ở bên trong bao bố màu tím tổng cộng có năm gốc linh thảo, nhưng hơn phân nửa trong số đó cũng không có giá trị gì. Duy chỉ có một gốc, đó là một gốc huyết sắc có ba lá như hoa lan, lẳng lặng ở bên trong, phát ra một mùi thơm ngát êm dịu. Đây chính là Huyết Diệp Lan sao? Tam giai cấp thấp linh hoa, giá trị 78 điểm cống.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #275