Chương 45: Thoát Diễm Kim Hoa



ầm một thanh âm rung trời nhưng óc vang lên, sau đó khói đen ngập tràn, kèm theo vố số da lông của mãnh thú, thịt nát xương tan bay tứ tán.



Thật lâu sau mảnh rừng mới yên tĩnh lại.



Sương mù rốt cục cũng tán hết, xuất hiện một thanh niên từ dưới đất bò lên, toàn thân quần áo rách nát. Hắn ho hai tiếng rồi đứng dậy, đây chính là Diệp Bạch.



Cả người hắn chằng chịt những vết thương, xung quanh là những vất máu, cả mặt đất cũng bị nhuộm đỏ.



Tuy nhiên tính mạng hắn cũng không có chuyện gì.



Hắn không hề chậm trễ, vội vàng khoanh chân lại ngăn cản máu chảy ra.



Hiện tại Diệp Bạch tìm cách khôi phục huyền khí, huyền lực chảy ra hội tụ ở kinh mạch để chữa thương.



Hơn một canh giờ trôi qua, vết thương trên người của Diệp Bạch cơ bản đã lành lặn, ngoại trừ một số vết thương lớn thì còn lại không có gì đáng ngại. Chỉ là hắn cần phải một thời gian ngắn nữa mới khôi phục lại được trạng thái bình thường, tuy nhiên chuyện này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, cần phải chậm trễ một chút.



Diệp Bạch loạng choạng bò dậy xem xét trên mặt đất chỉ thấy trên đó vô số da lông, hiển nhiên chính là thịt của mãnh thú nhất giai đỉnh cpấ Tử Di Điện Báo. Nó bị một quả hỏa lôi tử đánh trúng nổ tan thành từng mảnh nhỏ.



Tuy nhiên Diệp Bạch cũng không dám dừng lại, hiện tại hắn cần phải nhanh chóng rời đi, tiếng nổ này nếu như có mãnh thú ngửi thấy được mùi máu tươi xông tới đây thì cho dù mình có mười cái mạng cũng không đủ để dùng. Hơn nữa ngoại trừ mãnh thú cũng phải đề phòng những đệ tử nghe được thanh âm mà tới, lúc này Diệp Bạch rất yếu ớt, không thể chống nổi bọn họ.



Chỉ cần có một hai người mạnh mẽ tới đây thì Diệp Bạch nhất định phải chết.



Diệp Bạch không do dự nữa, cổ tay của hắn rung lên, Tử Ngục Lôi Quang Kiếm xuất hiện, Diệp Bạch nhanh chóng gọt giũa cành cây trước mắt thành một cây mộc côn, lấy mộc côn làm trụ mà rời khỏi rừng rậm.



Sau nửa giờ Diệp Bạch đã tới bên cạnh một khe nước, ở bên trong có một cái động sâm nghiêm, vô cùng hẻo lánh. Diệp Bạch điều tra rõ thì đây là động của mãnh thú lâu năm đã bỏ đi. Những động này ở Âm Nguyệt hạp cốc vô số, đều là những sào huyệt của mãnh thú cao cấp trước đây.



Diệp Bạch cẩn thận đi vào, mặc dù biết rằng không thể có mãnh thú bên trong nhưng hắn vẫn cẩn thận mà hành động, vừa đi vào trong Diệp Bạch đã bắt đầu tĩnh tọa.



Trong lúc này hắn không sợ bị người ta phát hiện, trong lòng Diệp Bạch an định lại, bắt đầu chữa thương cho mình.



Đầu tiên là hắn cởi đống quần áo rách nát trên người của mình xuống sau đó đem những thứ thu thập được mà lấy ra, tránh bị vướng vào vết máu, cuối cùng những thứ như đan dược, bí kíp huyền binh thì đặt qua một bên. Có hai quyển bí kíp trong đó không tránh khỏi dính máu chính là Bạch Thủ Thái Huyền Kinh và Thiên Nguyên Công.



Còn những bộ bí kíp khác thì không bị vấn đề gì.



Tuy nhiên lúc này Diệp Bạch cũng không quan tâm nhiều, cho dù dính một chút máu cũng không sao, bí kíp Thiên Nguyên Công vốn hắn đã muốn hủy đi, còn quyển sách màu xám thì vẫn chưa thấy được gì.



Một vết máu cũng không ảnh hưởng nhiều đến giá trị của nó.



Diệp Bạch đem những vật này để qua một bên, sau đó cầm hai bình chữa thương, đổ ra hai viên thuốc rồi nhắm mắt điều tức, khôi phục thương thế.



Huyền khí trong cơ thể của hắn từ từ vận hành, sau nửa giờ, huyền khí của Diệp Bạch cũng đã khôi phục được tới trạng thái đỉnh phong, mà thương thế trên người cũng chỉ cần tĩnh dưỡng là có thể không ảnh hưởng tới hành động.



Diệp Bạch đem huyền khí vận hành ba lần rồi mới ngừng lại được. Hắn thở ra một hơi, lần này đúng là không may.



Đột nhiên trong tai của hắn truyền tới từng tiếng nước, chính là từ chỗ sâu trong huyệt động, chẳng lẽ ở đây còn có thạch đầm hay sao?



Nghĩ tới đây Diệp Bạch cũng không do dự nữa mà cầm lấy bao vải hướng về phía su động mà đi.



Tiếng nước bên tai hắn càng ngày càng vang lên rõ ràng.



Nhìn thấy tình cảnh này Diệp Bạch có thể khẳng định nhất định đằng sau có nước. Hắn lập tức tiến về phía trước, quả nhiên không bao lâu sau đã có một cái động yên tĩnh hiện ra trước mặt hắn.



Nước hồ khiến cho người ta vui sướng, Diệp Bạch không hề do dự mà nhảy vào tắm, bọt nước văng tung tóe, một cảm giác thống khoái tràn vào tận tâm.



Sau đó Diệp Bạch lại tìm ở trên hồ những con cá chép, thiêu nướng mà ăn, khôi phục trạng thái đỉnh phong.



Ngoại trừ một số vế thương nhỏ thì trên người không còn gì đáng ngại nữa.



Sau đó Diệp Bạch tiến tới một góc, ánh mắt của hắn nhìn về phía một đóa hoa ở trên bờ hồ, đóa hoa này dài ước chừng một thước, vươn cao như là thiếu nữ.



Diệp Bạch đưa tay ra cầm lấy thì thấy có kim sắc lóe lên.



- Thoát Diễm Kim Hoa.



Diệp Bạch thực sự kinh ngạc, không kìm được mà kêu lên, vận khí của ta tại sao lại tốt như vậy, ở trong động của một mãnh thú lại tìm thấy linh thảo này.



Bàn đầu hắn còn không tin, về sau nhìn kỹ thì mới thấy đây chính là linh hoa ở trong truyền thuyết Thoát Diễm Kim Hoa. Linh hoa này phẩm giai cũng chỉ là nhất giai trung cấp nhưng vô cùng hiếm thấy. Có giá trị vô cùng lớn.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #262