Diệp Bạch dĩ nhiên là không đạt tới trình độ này, hắn vốn là một huyền sĩ trung cấp, tuy nhiên hiện tại đã bị phong bế huyền khí.
Với thực lực lúc trước của hắn, huyền sĩ trung cấp cùng với tiểu Tam tài kiếm trận thì có thể trong nháy mắt giết chết mãnh thú nhất giai đỉnh cấp Tử Di Điện Báo này.
Ở phía đối diện, Tử Di Điện Báo đã lắc người tới, đã từ lâu nó chưa được ăn thịt cho nên rất thèm thuồng.
Tuy nhiên khi đến gần nó đã phát hiện ra con người trước mắt đã biến đổi, tựa hồ như là sông núi dừng lại, chờ đợi nó công kích.
Mà chỉ cần công kích thì trong nháy mắt mình sẽ bị đánh chết, cảm giác này vô cùng vi diệu nhưng vô cùng chân thật. Tử Di Điện Báo là mãnh thú nhất giai đỉnh cấp dĩ nhiên cũng có chút trí tuệ.
Tuy nhiên trong lòng của nó vẫn cảm thấy không cam lòng, rõ ràng người trước mắt là một người trói gà không chặt làm sao có thể phát sinh biến hóa lớn trong khoảnh khắc được, miếng thịt béo này nó vẫn không cam lòng buông bỏ đi.
Đôi mắt đỏ rực của nó nhìn chằm chằm về phía con người trước mắt, con mãnh thú vẫn ở trong phạm vi xung quanh mười trượng cảu Diệp Bạch mà không công kích.
Nó không biết rằng Diệp Bạch ở đối diện nó lúc này bàn tay đã toát mồ hôi ra thành dòng nước, cả người đều bị thấm ướt, cơ thể của hắn lúc này lâu như vậy mà không hề xuất hiện chút dấu hiệu huyền khí nào. Hắn phải cố gắng bảo trì sự tự tin trước Tử Di Điện Báo. Nếu kéo dài thời gian thì Diệp Bạch cho dù không tốn sức lực cũng sẽ tốn rất nhiều tâm lực, khó mà có thể bảo trì khí thế này mãi mãi.
Tuy nhiên Diệp Bạch không có con đường thứ hai, hiện tại ném hỏa lôi tử này không kể đến chuyện trúng hay không trúng chỉ cần sau tiếng nổ mạnh, Tử Di Điện Báo lui về phía sau hắn sẽ nhanh chóng tháo chạy, bảo trì tính mạng cho mình.
Đây chính là điều mà Diệp Bạch muốn hướng đến.
Cho nên hắn cần phải cố gắng trấn tĩnh thân hình, đồng thời một lần nữa thúc giục đan điền, luyện hóa dược lực, muốn khôi phục một chút huyền khí để sử dụng thân pháp.
Mà ánh mắt của hắn đã trở nên lạnh như băng, tựa như là băng sơn kinh diễm, không hề có một chút biểu tình nào, nhìn về phía Tử Di Điện Báo mà cả người giống như một thanh đao vừa rút ra khỏi vỏ.
Mà trong cơ thể của hắn, huyền khí đã trở lại một chút, nếu như là người thường thì không kiên trì nổi, nhưng Diệp Bạch đã học qua thuật phân tâm nhị dụng nên có thể làm được.
Tuy nhiên Diệp Bạch vẫn gấp gáp như cũ, Diệp Bạch biết rõ, thú dữ như Tử Di Điện Báo linh trí không thua gì nhân loại, nhạy bén vô cùng.
Tử Di Điện Báo trầm thấp mà rít gào, nó duỗi trảo ra khiêu khích thị uy.
Hắn nghĩ rằng công kích xong thì phải nhanh chóng đào tẩu. Với tốc độ của Diệp Bạch hắn tin rằng mình sẽ thoát được.
Trong sâm lâm, không khí vô cùng quỷ dị, một người không có lực công kích lẳng lặng đứng ở nơi đó, như đao như kiếm.
Đối mặt chính là một mãnh thú nhất giai đỉnh cấp Tử Di Điện Báo. Móng vuốt nó giơ lên, thỉnh thoảng lại rít gào vài tiếng, trên người di chuyển một màn điện quang màu tím, bộ dạng vô cùng quỷ dị.
Vô cùng ngưng trọng!
Ở sâu trong rừng, trên đỉnh một cây lớn Phương trưởng lão mặc một bộ đồ màu tím, trong tay cầm một thanh đoản kiếm, hàn quang lập lòe, thấy cảnh tượng của Diệp Bạch thì khẽ gật gật đầu.
Lão cẩn thận đánh giá Diệp Bạch, người này thật cẩn thận, có dũng cảm có trí khôn. Cứu người mà không lưu danh, thật là hiếm có.
Mà hiện tại trước mặt hắn là đại nạn, thế mà vẫn không loạn
Sau đó lão nhìn về phía một người một báo, đột nhiên đôi mắt chuyển động, khóe miệng nở ra một nụ cười.
- Xem ra Diệp Bạch không cần xuất thủ hắn đã thắng.
- Người thanh niên này quả là không tệ, mình không cần để ý nữa mà nên đi xem những người khác.
Thân hình của Phương trưởng lão chuyển động, tựa như là một con chim đại bằng, biến mất trong hư không chỉ lưu lại một tàn ảnh mà thôi, thậm chí còn không phát ra tiếng gió.
Ở trong hoàn cảnh này, một người một báo đã nhạy bén đến cực điểm, nhưng không cảm nhận được Phương trưởng lão, đây chính là uy thế của huyền sư trung cấp.
So với huyền sĩ huyền sư chênh lệch quá lớn.
Diệp Bạch ở phía đối diện đột nhiên cảm thấy khoan khoái, bởi vì hắn đãm cảm nhận được trong kinh mạch của mình đã xuất hiện từng giọt chất lỏng, cả người bừng lên một sinh cơ.
Tuy chỉ là yếu ớt nhưng chỉ cần không ngừng luyện hóa là có thể nâng cao huyền khí.
Tuy nhiên điều hắn không ngờ chsinh là khi trong lòng hắn đang khoan khoái thì nhất tâm nhị dụng đã bị phá vỡ, bề ngoài Diệp Bạch cường đại nhưng khí thế đã suy sụp.
Chính là lúc này, Diệp Bạch gặp phải nguy hiểm lớn nhất, đôi mắt huyết hồng của Tử Di Điện báo đột nhiên bừng sáng, hai móng vuốt của nó giương ra, phóng về phía cổ họng của Diệp Bạch.
Tốc độ nhanh tới kinh người, thị lực không thể theo được. Diệp Bạch ngưng thần, chỉ thấy thân hình của hắn chuyển động, nhanh chóng lui lại.
Đồng thời bàn tay của hắn vung lên, một quả cầu màu đen, mang theo mùi lưu hoàng bắn về phía Tử Di Điện Báo ở phía trước.
Cùng lúc đó, huyền khí thân pháp của hắn cũng lập tức được điều động, hóa thành từng đạo kiếm quang, mang Diệp Bạch rời đi.
Trong lúc Diệp Bạch lui về phía trước và ném ra một quả cầu màu đang, Tử DI Điện Báo cũng cảm thấy nuy hiểm, nhưng nó vẫn không cam lòng, lao tới tấn công về phía cổ họng Diệp Bạch. Vung móng vuốt đá bay quả cầu màu đen.
Đây chính là sai lầm lớn nhát của nó, nó vĩnh viễn không biết được uy lực của quả thiết cầu này lớn đến thế nào, chạm vào vật gì cũng nổ mạnh huống chi là móng vuốt.