Cũng tận một chút tâm lực, cuối cùng Diệp Bạch cũng đi đến bãi cỏ trước mặt
Nếu như lúc này có thể tùy ý sử dụng huyền khí, nhẹ nhàng nhảy đến thì không thành vấn đề, nhưng bây giờ với nhỏ khoảng cách như vậy, nhưng cũng cơ hồ lấy hết tất cả khí lực của Diệp Bạch, bàn tay của hắn bị khe núi thô ráp loáng thoáng làm cho bật máu.
Nhưng lúc này hắn hoàn toàn không có chú ý, ánh mắt của hắn hoàn toàn tập chung nhìn vào mảnh cỏ dưới chân, mảnh cỏ lúc này đang ướt đẫm sương, trong suốt tỏa sáng, mơ hồ phát ra một mùi hương nhè nhẹ.
Diệp Bạch ngồi xổm xuống, đánh giá cẩn thận một phen, chỉ thấy cây cỏ này có ba lá, lá của nó trông giống như bảo kiếm, phiến lá khoan hậu, không giống diệp thảo bình thường, mùi hương của nó thì...
- Không sai, đây là Ô Du Thảo.
Diệp Bạch cảm thấy vô cùng mừng rỡ, cẩn thận phân biệt một lúc, nếu như không phải lảng tránh Xích Hỏa thảo, cho dù người nào đi qua nơi này, cũng không phát hiện ra bãi cỏ lại có cái gì dị thường, lại có thể là nơi sinh sống của cây linh thảo quý giá như vậy.
Ô Du Thảo lớn lên cùng với cây cỏ bình thường thoạt nhìn cũng không có khác biệt quá lớn, chỉ là chiều rộng lớn hơn một chút. Lúc Diệp Bạch đến gần có thể lập tức phát hiện ra điểm dị thường, Xích Hỏa thỏ này là loại mãnh thú kỳ dị, không có lực công kích, nhưng lại đặc biệt thích gặm ăn các loại cây cỏ như Ô Du Thảo. Lúc này Diệp Bạch cẩn thận tìm kiếm, một chút cũng không buông tha, cuối cùng tìm được bảy gốc Ô Du Thảo, mầu xanh mượt, phát ra mùi thơm. Đây là Ô Du Thảo mới là thành hình ước chừng bảy, tám năm.
Mà còn những cây cỏ này rất giống Ô Du Thảo, nhưng không tác dụng chế thành thuốc, cũng chỉ có Xích Hỏa thỏ thích ăn những loại cỏ này vì nó còn non. Ngược lại Ô Du Thảo cây cỏ đã già, nhưng lại là linh dược có tác dụng làm thuốc.
Ô Du Thảo cũng là nhất giai cấp thấp linh thảo, nhưng so với Tuyết Đàn Thảo thì trân quý hơn một ít, mỗi gốc ước chừng giá trị một điểm đến ba điểm cống hiến, nơi này có bảy gốc, vứt đi một hai gốc hãng còn non, tổng cộng ước chừng chín điểm cống hiến.
Lúc này xem như là thu hoạch lớn rồi, Diệp Bạch cũng thật không ngờ gặp phải vận *** chó như vậy, hắn cũng không khỏi cảm kích Xích Hỏa thỏ ba phần.
Diệp Bạch bắt đầu tìm kiếm xung quanh một chút nữa, sau khi không phát hiện ra cái gì nữa, hắn lúc này mới đứng lên tiếp tục đi về phí trước.
- Hôm nay thu hoạch không sai. Quả thật tâm tình hôm nay rất tốt.
Nhưng thẳng đến lúc hoàng hôn, hắn cũng không phát hiện cái gì, hai tay trống trơn, chỉ có thể tiếp tục hướng về phía trước tiến lên.
Lúc này, hắn đi ở bên trong Âm nguyệt hạp cốc đã hơn hai trăm dặm đường, khoảng cách tới chỗ Phương trưởng lão để một gốc linh thảo Tử Bối Vạn Niên Thanh, ước chừng còn hơn tám mươi dặm đường.
Xem ở trong bản đồ, cái viên điểm kim sắc vẫn như trước chợt lóe chợt lóe, phát ra quang mang chói mắt mê người, rất hấp dẫn mọi người đi vào. Ánh mắt Diệp Bạch nhíu lại nhìn trên bản đồ sau đó thu hồi lại, đi về phía trước.
Màn đêm cũng đã dần buông xuống, Diệp Bạch rốt cục cũng tìm một cái sơn động bí mật nghỉ ngơi, hắn lấy bản đồ mở ra xem, nhìn đến chỗ vị trí của nhị giai trung cấp linh thảo Tử Bối Vạn Niên Thanh, đột nhiên, ánh mắt của hắn ngưng lại, sắc mặt cũng trở nên trịnh trọng.
Cái viên điểm kim sắc kia, lúc này đã trở nên trống rỗng, cái điểm này đã không cánh mà bay, hoàn toàn biến mất ở trên bản đồ, không còn thấy đâu nữa.
Tử Bối Vạn Niên Thanh được người ta hái đi rồi.
- Đáng xấu hổ, đã bị cướp mất rồi.
Diệp Bạch thì thào nói, trong ánh mắt lóng lánh quang mang:
- Có người dùng Huyền khí chạy đi, hắn không muốn sống nữa sao?
Hắn thì thào nói.
Tất cả mọi người cho rằng, tranh đoạt gốc linh thảo sẽ vào buổi trưa ngày thứ hai, nhưng cũng thật không ngờ đêm nay đã bắt đầu phát sinh rồi.
Đồng thời có rất nhiều thí luyện đích đệ tử cũng giống như Diệp Bạch, sau khi nghỉ ngơi mới mở bản đồ ra xem, phát hiện ra gốc linh thảo đã không cánh mà bay cho nên tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, ai cũng thầm kêu:
- Điều này sao có thể?
Tiếp theo, tất cả mọi người không khỏi một trận chửi thề, mắng to.
Hiển nhiên, nếu như tốc độ bình thường, lúc này cũng không thể đến nơi được, nhưng bây giờ, tử kim sắc viên điểm không còn nữa rồi, điều này chứng tỏ Tử Bối Vạn Niên Thanh đã được người hái đi. Có thể làm được như vậy, chỉ có sử dụng huyền khí mà điên cuồng chạy đi thôi, là một huyền sĩ, sử dụng huyền khí tốc độ bình thường cũng gấp ba, đến năm lần, thậm chí là mười lần chạy bộ bình thường.
Nhưng Huyền khí ở trong cơ thể còn lại rất ít, kiên trì cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, cũng không có cách nào sử dụng lâu dài được. Trọng yếu nhất là Phương trưởng lão lưu một ít huyền khí này để cho mọi người bảo vệ tánh mạng của mình khi gặp phải mãnh thú nguy hiểm. Cho nên cũng không có ai dễ dàng vận dụng, trừ phi gặp phải thời điểm sống chết.
- Đúng là tên điên.
Có người thì thào nói.
- Hắn không muốn sống nữa, hừ, ta xem ngươi có thể chạy trốn được bao lâu.
Có người thì lạnh lùng nói, trong ánh mắt lóe ra quang mang sâu kín.
Làm một gã huyền sĩ sau khi huyền khí bị hao hết sạch, nếu gặp phải nguy hiểm thì cũng chỉ như là một người trói gà không chặt mà thôi.
Dám làm như thế nếu không phải là thiên tài, thì chính là người điên.
Nhưng rất hiển nhiên, người này đã làm cho nhiều người tức giận, lúc này tất cả các đệ tử thí luyện đều nhìn trên tấm bản đồ, ai cũng hai mắt đỏ bừng, trong ánh mắt toát ra sát khí làm cho người ta phải sợ hãi. Nếu như tên kia lấy đi linh thảo lúc này xuất hiện ở trước mặt mọi người thì lập tức sẽ bị chia làm bảy tám chục mảnh, phỏng chừng mới giải được cơn hận cho mọi người.
Diệp Bạch thu hồi tấm bản đồ, thì thào cười nói:
- Thật sự là không biết sống chết, làm như vậy đích xác có thể lấy được Tử Bối Vạn Niên Thanh, hắn quả là thiên tài. Nhưng hắn đem tính mạng của mình giao cho vận khí, người như thế, sống không được bao lâu. Tranh đoạt Tử Bối Vạn Niên Thanh rất nhanh sẽ gay cấn, nếu hắn làm như vậy, khiến cho mọi người ghen ghét, chỉ sợ từ bây giờ, bên trong hạp cốc sẽ bắt đầu không yên ổn rồi.
Lúc này tất cả đệ tử thí luyện đều không nhịn được, khẳng định là đuổi theo Tử Bối Vạn Niên Thanh, có không ít người đang rất là căm hận tên chiếm đoạt Tử Bối Vạn Niên Thanh này.
Nhưng hết thảy, Diệp Bạch cũng để mặc kệ cho tất cả mọi người đi tranh đoạt. Hắn ở bên trong sơn động thạch bích, bắt đầu nghỉ ngơi.
Ngay ở khoảng cách ba trăm dặm đầu tiên của Âm nguyệt hạp cốc, có một người thanh niên mừng rỡ, trong bao bố của hắn lập lòe ánh sáng mầu tím, không ngừng toát ra.
Tại hắn bên trong bao bố của hắn lòi ra một gốc cây lá xanh biếc, giống như lục ngọc, cuống lá thâm tím, giống như tím thủy tinh, trai ngọc… ở trên cây có ba đóa hoa Bạch Sắc nhỏ, trông như cái nôi trẻ con, rất là kỳ lạ. Thỉnh thoảng nó điểm điểm ra lục quang mang, xuyên thấu qua bao bố, chợt lóe rồi biến mất, gốc thực vật kỳ dị này, chính là theo lời Phương trưởng lão nói, chính là nhị giai trung cấp linh thảo Tử Bối Vạn Niên Thanh.
Giá trị của nó, 38 điểm cống hiến.
Tên thanh niên này chạy trốn, nhưng trong lòng mừng rỡ như điên, thỉnh thoảng vuốt ve bao bố một chút, tiếp theo hắn đẩy nhanh tốc độ hướng về phía xa xa chạy đi.
- Ha ha ha, ai có thể nghĩ đến, ta lại dùng huyền khí chạy đi, ba trăm dặm lộ trình nếu tốc độ bình thường đích xác cũng phải hai ngày mới có thể đến nơi. Nhưng dùng huyền khí, ta là người thứ nhất đến chỗ Tử Bối Vạn Niên Thanh, thành công lấy đi, phỏng chừng tất cả mọi người nghĩ không ra, chờ đến lúc bọn họ phát hiện, ta đã ở xa mấy trăm dặm rồi, không có khả năng đuổi theo nữa.
- Chỉ cần dọc đường không xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, hy vọng không không có mãnh thú đi ra, chỉ cần tránh được một kiếp này, gia nhập Tử Cảnh Cốc đã là ván đóng thành thuyền rồi, đến lúc đó trở về, ai dám không cho ta mặt mũi, nịnh hót, lấy lòng đây?
Tên này thanh niên này đắc ý thầm nghĩ, hắn càng phục vì cái sáng ý của mình không thôi. Hắn chạy phía trước hơn một ngày lộ trình, cũng không có đụng với mãnh thú, căn bản là không có xui xẻo. Nhưng lúc này huyền khí hao sạch hết mà đụng phải mãnh thú, thì quả thật không thể tưởng tượng ra hậu quả.
Một lúc sau, tên thanh niên này huyền khí cũng đã hao hết, lúc này hắn đã chạy hơn ba trăm mười dặm đường rồi, đã nhanh hơn người khác rất nhiều. Trước mặt hắn xuất hiện một cánh rừng rậm, hắn hạ thấp người, tìm một chỗ nghỉ ngơi. Nhưng vào lúc này có thanh âm “Hưu” một tiếng, một đạo hư ảnh, như tinh quang đột ngột hiện ra ở trước mặt của hắn, chặn lại đường đi của hắn.
Đó là một đầu mãnh thú toàn thân Hỏa hồng, hình thể khá bình thường, trông nó có một phần giống khí, một phần giống vượn, nhưng cái trán của nó lại có ấn ký hình tam giác hỏa hầu kỳ dị, xuất hiện ở trước mặt tên thanh niên này.
Hai tròng mắt mầu kim sắc, đang lẳng lặng đánh giá tên thanh niên đang không ngừng thở hỗn hển này.
- Hỏa hầu xinh đẹp. Làm sao có thể.
Tên này đang đắc ý, hai tròng mắt bỗng nhiên trợn to, khuôn mặt thoáng cái trở nên trắng xanh. Mà lúc này, ở phía sau hắn có tiếng tay áo vang lên, không ít thân ảnh như lôi điện đang nhằm phương hướng này bay nhanh đến.
Hỏa hồng tiểu hầu, vỗ nhẹ nhẹ bàn tay, đã đem cổ họng thanh niên này xuyên thủng, rồi sau đó, nó từ trên người thanh này tìm kiếm một chút, đem hơn mười đan bình có mầu sắc khác nhau lấy đi, sau đó nó nhảy lên một cây đại thụ, thân ảnh của nó dần biến mất ở trong rừng rậm, không thấy đâu nữa.