Chương 176: Kinh bạo



Đạm Thai Tử Nguyệt, Đạm Thai Thiên Phong, Mẫn Nhu Nhiên những người này lần lượt đi ra khỏi nơi này, Diệp Bạch cũng đã biến mất từ bao giờ. Phần đông các đệ tử có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng không có cơ hội, đành phải giải tán đi.



Tuy nhiên càng như vậy họ càng thêm có sự hiếu kỳ, bàn luận say sưa, một truyền mười mười truyền trăm, cuối cùng khiến cho toàn trường oanh động một hồi, đây cũng là điều mà Diệp Bạch phải bất ngờ.



Diệp Bạch lúc này đã về tới, đám đệ tử Diệp gia thấy hắn trở về liền gật gật đầu rồi không nói thêm gì, tuy nhiên trên khuôn mặt của từng người thì có tái nhợt, có nhăn nhó, chỉ là Diệp Khổ, Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi thì vẫn âm trầm như trước.



Trong lòng của Diệp Bạch hơi động một chút, đây là lần đầu tiên hắn gặp chuyện này, không biết có chuyện gì quan hệ tới Diệp gia mà họ lại lộ vẻ như vậy.



- Cái tên Tư Đồ Xa này cũng quá thể, chỉ là một đệ tử Tư Đồ gia vậy mà nhờ hoàng giai đỉnh cấp công pháp và ngũ độc nguyên khí kính, cáo mượn oai hùm, không ai bì nổi.



- Nhưng mà hắn cũng thật kiêu ngạo, dám đánh bị thương đệ tử Diệp gia chúng ta, người này nhất định phải giáo huấn hắn cho tốt.



- Không sai, Diệp gia có người đã bị thương, thù này không báo không thể làm người, Tư Đồ Xa, đừng để ta gặp phải, nếu không…



Đốt nhiên trong thoáng chốc mọi người trở nên ầm ĩ, ban đầu chính là Diệp Hiển, sau đó là Diệp Trường Ca, Diệp Tông, Diệp Loạn, Diệp Phá, Diệp Thường, tất cả đều lộ vẻ phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi.



Diệp Bạch lặng yên đi tới bên cạnh Diệp Bồng Lai mà hỏi:



- Đã xảy ra chuyện gì vậy?



Diệp Bồng Lai thấy hắn đi tới thì khẽ ghé vào lỗ tai của hắn nói mấy câu, đem chuyện Tư Đồ Xa vừa rồi đả thương Diệp Ngụy nói sơ qua một lần, Diệp Ngụy cũng là một đệ tử nội tông Diệp gia tinh anh, lần này nằm trong mười tám người, xếp hạng thứ mười bảy, không ngờ trận đầu tiên lại gặp phải Tư Đồ Xa, mà Tư Đồ Xa trước mặt bao nhiêu người vẫn không sợ dư luận mà hạ độc thủ.



Diệp Bạch cuối cùng cũng hiểu rõ chuyện đã qua, cuối cùng cũng minh bạch vì sao mấy người này tức giận như vậy, khó trách bọn họ không tiến đến xem mình tỉ thí. Mà vừa rồi mình ở trên lôi đài số ba mươi sáu đã gây nên một tràng oanh động bọn họ vẫn không để ý, thì ra Diệp gia đã phát sinh ra chuyện.



- Tư Đồ Xa.



Diệp Bạch âm thầm xiết chặt tay lại, mọi người có thể nội đấu, có thể loạn đả nhưng dù sao bọn họ vẫn là một thể, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.



Diệp Ngụy gặp chuyện không may, trên dưới Diệp gia cũng giống như Diệp Bạch đều cảm thấy như bị chảy máu. Tư Đồ Xa đả thương Diệp Ngụy, mấy người Diệp Khổ và Diệp Bạch liền âm thầm hạ chiến thư.



Bởi vì trong đám đệ tử đời thứ ba, đứng đầu chính là Diệp Khổ, Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi, Diệp Bồng Lai. Tư Đồ Xa đả thương Diệp Ngụy, chính là khiêu khích bọn họ.



Tuy nhiên cho dù khiêu khích cũng không cần nặng tay như vậy, đánh người ta bị thương đến mức phải tàn phế.



Nghe thấy đệ tử Diệp gia gặp chuyện không may, Diệp Bạch dĩ nhiên không thể không tức giận, hắn âm thầm nghiến răng, nếu như mình gặp phải, nhất định sẽ không buông tha cho hắn.



- Được rồi.



Diệp Khổ vỗ tay đem ánh mắt của mọi người dẫn dụ về phía mình rồi lộ vẻ âm trầm nói:



- Buổi chiều còn một trận phải đấu, chúng ta phải chuẩn bị cho thật tốt. Lúc này đây, Diệp gia chúng ta ngoại trừ một số người không gặp may mắn thì hơn phân nửa đều tiến nhập vào ba mươi sáu người mạnh nhất, đây chính là một chuyện cao hứng.



- Tuy nhiên…



Nói đến đây, sắc mặt của Diệp Khổ liền trở nên nghiêm nghị:



- Buổi chiều không giống như buổi sáng, buổi sáng bảy mươi hai người chọn ra ba mươi sáu người, chỉ cần may mắn và thực lực là có thể lọt vào, còn buổi chiều đối thủ rất mạnh, tất cả phải cố gắng.



- Những đối thủ buổi sáng thắng được một đối thủ chắc chắn là thực lực cũng không quá kém, ít nhất cũng phỉa là huyền khí tầng thứ mười, vô cùng lợi hại, các thủ đoạn so với buổi sáng thì hết rất xa, cho nên các vị phải cẩn thận, không được phân tâm.



Ba mươi sáu người chọn ra hai mươi bốn người, bốn gia tộc chỉ có thể lưu lại hai mươi bốn người, nói cách khác, mười hai người sẽ bị loại bỏ, mười hai người có khả năng sẽ có đệ tư của Diệp gia chúng ta cho nên trận đấu sẽ rất khó khăn, gian nan rất nhiều, hơi sơ sẩy một chút thì sẽ phải gặp thất bại.



- Bốn gia tộc chỉ chọn lại hai mươi bốn người, mỗi gia tộc chỉ có thể lưu lại trung bình sáu người, tuy Diệp gia chúng ta so với thực lực của Đạm Thai thì kém hơn một chút nhưng so với La gia và Tư Đồ gia thì đều trên tay, tuy nhiên cũng không thể nào còn quá nhiều, chỉ có hai mươi bốn người được chọn. Chúng ta hiện tại đã nhiều hơn một nửa rồi, không có khả năng sẽ lưu lại toàn bộ, cho nên trận đấu này sẽ vô cùng tàn khốc, các vị không nên khinh địch.



Về phần Tư Đồ Xa, ta, Diệp Bạch, Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi sẽ để ý đến hắn. Với thực lực của các ngươi tốt nhất không nên lấy cứng đối cứng, nếu như gặp tình huống không địch lại thì hãy chọn biện pháp tốt nhất là nhận thua, chỉ cần nhận thua thì vị trưởng lão sẽ can dự lại, Tư Đồ Xa có quyền lực bằng trời cũng không thể khiến cho thảm kịch kia phát sinh lần nữa. Mọi người nhớ rõ, Tư Đồ Xa tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình với đệ tử Diệp gia chúng ta, ta nói như vậy không phải không cho rằng thực lực của các ngươi không đủ mà là ngay cả tên Tư Đồ Xa này ra sao, ta cũng nhìn không thấu, chư có thể nắm chắc phần thắng. Cho nên mọi người nhất định phỉa chú ý, biết rõ chuyện không thể làm mà vẫn làm thì không phải là anh hùng mà chính là kẻ ngu ngốc.



Nghe được câu nói phía trước, mọi người còn gật gật đầu, nhưng sau khi nghe hết, bọn họ lại náo loạn lên:



- Đây là ý gì, không phải là bảo chúng ta làm con rùa đen rút đầu sao? Đệ tử của gia tộc chúng ta bị đánh, chúng ta không thể tức giận, mà còn phải cúi đầu nhận thua với hắn, thì từ nay chúng ta làm sao làm người được, cho dù bị đánh chết cũng phải đối đầu với hắn.



- Ta mà gặp phải hắn, ta sẽ đánh cho hắn rụng răng, trả thù gấp mười cho Diệp Ngụy.



- Đúng thế, đúng thế.



Không ít người ở phía sau hưởng ứng, hiển nhiên đối với lời nói của Diệp Khổ tất cả đều không cho là đúng, chỉ là một đệ tử của gia tộc nhị lưu thôi, tất cả các đệ tử tinh anh của Diệp gia đều không coi Tư Đồ Xa vào đâu. Tuy vừa rồi thực lực của Tư Đồ xa rất mạnh, nhưng bọn họ chỉ cho rằng hắn mưu lợi, Ngũ Độc Nguyên Khí kính quá sắc bén mà thôi, cũng không cho rằng Tư Đồ Xa có thực lực mạnh.



Chỉ có một số ít người nghe được lời nói của Diệp Khổ thì xúc động tâ tình, bọn họ nhìn Diệp Khổ, lại nhìn về phía đám người Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi, tất cả đều thoáng đăm chiêu, không học theo mấy người làm ồn kia.



Diệp Khổ nhìn thấy mọi người náo động thì lạnh lùng nói:



- Tùy các ngươi, ta chỉ nhắc lại, muốn làm hay không thì tùy, toàn bộ do các ngươi quyết định.



Nói xong câu đó hắn xoay mình rời đi.



- Buổi chiều còn có trận phải đấu, ta đi trước.



Diệp Bạch bình thản không hề thay đổi sắc mặt rời đi, mọi người lúc này liền cẩn thận nhìn về phía trước thì không thấy thân ảnh của hắn nữa, sau đó hắn đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.



Hắn cũng không bận tâm tới vẻ mặt của mọi người.



Diệp Phá nói:



- Tốt lắm, tốt lắm, tất cả mọi người giải tán đi, Tư Đồ Xa thì để buổi chiều xem vận khí chúng ta, ai ngẫu nhiên gặp phải thì sẽ quyết chiến với hắn, thay mặt chúng ta dạy bảo cho hắn thật tốt, bây giờ tất cả nghỉ ngơi, dù sao buổi chiều cũng còn một trận chiến muốn đánh.



- Đúng thế, đúng thế, bổi chiều không giống như là buổi sáng, cần phải cố gắng. Lúc đó chắc chắn sẽ có một lượng người lớn bị loại, những người vượt qua phải cố gắng lên, hiện tại phải nghỉ ngơi dưỡng sức, luôn luôn bảo trì trạng thái tốt nhất để gặp Tư Đồ Xa.



Tất cả mọi người đều phụ họa, hiển nhiên, trận đấu buổi chiều bọn họ cũng rất xem trọng, không ai dám coi thường.



Ngay lập tức, mọi người liền rời đi, mà Diệp Bồ Lai, Diệp Bạch cũng đi sau cùng, hai người nhìn nhau mà cười. Nhìn đám người Diệp Phá hăng hái phía trước, Diệp Bồng Lai tràn ngập thâm ý nói:



- Diệp Phá này thật biết chọn thời cơ, nhảy ra lúc này để thu phục nhân tâm.



Diệp Bạch cười nhạt một tiếng rồi không nói gì thêm.



Tất cả đều không nói lời nào.



- Kinh bạo!



Một tin tức kinh bạo, tứ đại thế gia ở Hỏa Vân thành, Đạm Thai, Diệp La, Tư Đồ đã mở cuộc tứ tông hội vũ năm năm một lần, vòng đấu thứ nhất đã chính thức bắt đầu, sau khi kết thức buổi sáng, những nhân vật phong vân lập tức hiện lên, buổi sáng quả nhiên xuất hiện không ít kỳ nhân, được mọi người thêm mắm dặm muối, truyền khắp nơi. Trong lúc nhất thời, cả Hỏa Vân thành trở nên oanh động náo nhiệt dị thường.



Lần này tổ chức trận đấu, dĩ nhiên là Đạm Thai Tử Nguyệt và Diệp Khổ được đánh giá cao nhất. Mà Đạm Thai Tử Nguyệt không chiến mà thắng, đối thủ sợ đến mức ngày cả lôi đài cũng không dá lên. Đạm Thai Tử Nguyệt vì vậy mà thực lực càng thêm thâm trầm bất trắc. Lại nghe được một tin tức, gia chủ của Tư Đồ gia biết được việc này đã nổi giận lôi đình, đem cái tên Tư Đồ Phách kia cùng với những người thân của hắn trục xuất ra khỏi Tư Đồ gia tộc vĩnh viễn.



Ngoại trừ chuyện lý thú giữa Đạm Thai Tử Nguyệt và Tư Đồ Xa thì cuộc chiến đấu của Diệp Khổ với Thốn Bộ, Phân Ảnh Kiếm Thuật lần đầu tiên hiện ra trước mặt mọi người khiến tất cả phải khiếp hãi. Không hổ là cao thủ đệ nhất của Diệp gia, thật là thần bí khó lường, có thể nghĩ ra Phân Ảnh Kiếm Thuật. Mà Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi cũng khiến cho người ta khiếp sợ.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #174