Mẫn Nhu Nhiên cười khổ âm lãnh nhìn mọi người phía trên đài, không kìm được mà lộ ra một vẻ kinh ngạc:
- Huyền khí tầng thứ bảy mà đã khiêu chiến với mãnh thú tam giai trung cấp, Thiên Độc Cổ Thiềm, đây là dũng khí, hay là không muốn sống nữa?
Dù sao, ngay cả là ta cũng không dám, trong Tử Cảnh Cốc, chỉ sợ ngoại trừ Túc Khô Tâm biến thái cũng không có người thứ hai dám làm như vậy.
Mẫn Nhu Nhiên sờ sờ mũi rồi lắc lắc đầu, đi về phía lôi đài.
Tuy nhiên cái tên Diệp Khuyết hắn đã nhớ kỹ. Người này thiên phú vô cùng tốt, nhưng tính cách thì khiến cho người ta không thể yên tâm.
Mẫn Nhu Nhiên đi rồi, Diệp Khuyết cũng không đuổi giết La Tống, hắn ôm kiếm mà đứng, lạnh lùng nhìn về phía vị trưởng lão của Đạm Thai gia tộc mà nói:
- Trận đấu đã chấm dứt, có nên tuyên bố không?
Người kia nghe thấy vậy thì vội vàng chạy tới mà lớn tiếng nói:
- Lôi đài số sáu, Diệp gia Diệp Khuyết tấn cấp.
Sau khi xem Diệp Khuyết chiến đấu xong, bọn họ liền đi về phía lôi đài số mười ba, lúc này có một nam một nữ hai đệ tử thanh niên đang tỉ thí với nhau. Nam đệ tử mặc áo màu xanh, trên tay áo có ký hiệu bốn đạo kiếm khí nghe nói đây chính là ký hiệu của gia tộc yếu nhất trong Tứ đại thế gia, Tư Đồ gia.
Mà đối diện với hắn chính là một thiếu nữa áo lam, dáng người như ngọc. Mặc dù trên khuôn mặt có che khăn nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy nàng xinh đẹp đến cực điểm, có một cảm giác mộng ảo, huyễn lệ vô cùng.
Ở trên ngực nàng có một ký hiệu chiếc lá, ký hiệu này vừa rồi ở lôi đài số mười lăm và số sáu, Mẫn Nhu Nhiên đã thấy ở trên người của Diệp Khổ và Diệp Khuyết.
- Lại là một đệ tử Diệp gia, hơn nữa còn là nữ?
Mẫn Nhu nhiên cảm thấy hơi kinh ngạc, sau đó hắn lập tức nhìn về cuộc tỉ thí trên lôi đài. Chỉ là hắn tới tương đối trễ, lúc trước khi ba cuộc chiến đấu kia trải qua thì cuộc chiến này đã chuẩn bị kết thúc, kỳ thật ba cuộc chiến kia chỉ diễn ra trong nháy mắt bởi vì thực lực của hai bên quá chênh lệch.
Diệp gia đệ tử hạch tâm, Diệp Thiên Nhi đối đầu với một đệ tử bình thường của Tư Đồ gia thì hoàn toàn không thể so sánh được. Tên đệ tử Tư Đồ gia kia đã bị Diệp Thiên Nhi đánh xuống lôi đài, trên khuôn mặt của trưởng lão trọng tài không lộ ra một biểu tình gì, hiển nhiên đã sớm nghĩ đến kết cục này. Tên đệ tử Tư Đồ gia kia bị đánh rơi xuống lôi đài, vị trưởng lão đã la lớn:
- Lôi đài số mười ba, Diệp gia Diệp Thiên Nhi chiến thắng.
Ở trên đài, Diệp Thiên Nhi không để ý chút nào mà thu bảo kiếm vào trong tay, phiêu diêu rời khỏi đó, hiển nhiên không để trận thắng bại này vào trong lòng. Tuy nhiên, khi nàng đi rồi, Mẫn Nhu Nhiên vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm về phía bóng lưng của nàng, hơi kỳ dị nói:
- Thể chất thật là kỳ quái, hơn xa cả thường nhân, với thực lực của ta cũng nhìn không rõ, không lẽ nàng đã ăn thiên tài địa bảo gì sao?
Mẫn Nhu Nhiên trầm tư một chút rồi ngẩng đầu lên thì phát hiện thân ảnh của thiếu nữa kia đã sớm biến mất tại chỗ, hắn nhịn không được mà cười lên nói:
- Ta làm sao vậy, như vậy thì đã sao, có gì mà kinh ngạc, cho dù thể chất của nàng thần kỳ thì cũng không nói lên gì. Thiên phú, thể chất tất cả chỉ là nền tảng, quan trọng chính là cố gắng.
Với thực lực của nàng nếu như được chỉ điểm đúng quy cách thì tiến giai lên Huyền sĩ sẽ nhanh chóng mà thôi, đây cũng có thể là một người.
Nghĩ tới đây, Mẫn Nhu Nhiên liền lắc đầu cười cười, sau đó hắn hướng về phía lôi đài kế tiếp.
Chỉ là, những lôi đài khác mà Mẫn Nhu Nhiên thì có rất nhiều lôi đài đã diễn ra xong rồi, thường là những người có thực lực cao đụng phải những người có thực lực kém mình rất xa, một chiêu là phân thắng bại, hoặc là người có vận khí không tốt, chỉ vì một sai lầm cũng khiến cho trận đấu kết thúc. Mẫn Nhu Nhiên lúc này liền quan sát bốn phía.
Bốn lôi đài phía trước hắn xem, Đạm Thai Tử Nguyệt hoàn toàn không ra tay, Diệp Khổ đánh một lúc là thắng, Diệp Khuyết bên kia cũng vậy, Diệp Thiên Nhi thì cũng rất nhanh hạ tên đệ tử họ Tư Đồ xuống dưới đài, bốn cuộc chiến đấu không hề hao tổn thời gian gì lớn.
Bỗng nhiên, ánh mắt của Mẫn Nhu Nhiên co rút lại, ở một lôi đài cách đó không xa, có một thân hình người rơi xuống.
Một thanh niên toàn thân hắc khí mặc một bộ quần áo đỏ như máu vung một chưởng ầm một tiếng, đem cái tên Đệ tử kia hạ xuống lôi đài. Tên đệ tử họ Diệp kia ngực bị trúng đòn, như một khối thịt bay xuống đài, quần áo trở nên đen kịt và cháy đen, trên người còn phát ra một luồng khí cực kỳ kỳ quái, khiến cho những người xung quanh đại biến sắc mặt. Ở bên cạnh có vài đệ tử Diệp gia không kìm được mà lo lắng kêu lên:
- Diệp Ngụy, Diệp Ngụy, ngươi tỉnh lại đi.
Một vị trưởng lão nhanh chóng chạy tới, đi tới phía trước tên đệ tử Diệp gia nghiệm chứng một chút rồi thở ra một hơi:
- Còn hơi thở, mau đưa vào y quán đi.
- Dạ.
Vài tên đệ tử kia không hề dám chậm trễ, vội vàng nhấc người bất tỉnh nhân sự trên mặt đất nhanh chóng rời đi. Chỉ là trước khi rời đi, bọn họ không kìm được mà đưa ánh mắt oán độc nhìn về phía người trên lôi đài, hắc lúc này vừa đả bại đối thủ, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười điên cuồng.
- A.
Ánh mắt của Mẫn Nhu Nhiên co rút lại, trong mắt phảng phất hiện ra một luồng đao bén nhọn:
- Khí tức tà khí thật là tốt, Ngũ Độc Nguyên Khí kinh sao?
Hắn vừa liếc nhìn thì đã nhìn ra công pháp mà thanh niên mặc đồ đỏ như máu, chính là hoàng giai tuyệt phẩm công pháp, Ngũ Độc nguyên khí kinh.
- Chỉ là không đơn thuần như vậy, thân thể của hắn hình như đã được cải tạo qua cho nên mới cổ quái như vậy, hình như hắn đã trúng một tuyệt thiên chi độc, chỉ là tại sao hắn lại không chết? Trên đời này, có người trúng tuyệt thiên chi độc mà lại không chết sao?
- Sư phụ cũng không có khả năng này.
Thiên tuyệt chi độc, nếu như không có giải dược thì chính là một độc dược kịch liệt, loại độc dược này ở trên đại lục thật là hiếm thấy, khong o ai có thể trúng nó mà sống được, vậy mà tên Tư Đồ Xa này lại làm được sao?
Tại sao hắn làm được? Giờ khắc này, trong lòng của hắn có một sự kinh ngạc vô cùng, Diệp Khổ, Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi cũng làm hắn kinh ngạc nhưng không ai khiến hắn kinh ngạc như người này.
- Tư Đồ Xa, ngươi tự ý đả thương đệ tử minh tộc, đây là có mục đích gì?
Vị trưởng lão kia đứng dậy, sắc mặt chuyển sang màu đen, chỉ về phía Tư Đồ Xa ở trên đài mà quát lớn.
- Hừ.
Ở trên đài thanh niên với quần áo đầy máu cười lạnh lùng nhìn về phía trưởng lão kia mà nói:
- Ở trên lôi đài có quy định không thể đả thương người khác sao, không đả thương người khác thì còn thi đấu gì nữa?
Vị trưởng lão dưới đài hơi nghẹn họng:
- Ngươi…
Đúng thế, trận đấu ngoại trừ không được giết người còn chuyện đả thương thì là thường xuyên phá sinh, nếu như yêu cầu không được làm người khác bị thương thì các trận đấu hoàn toàn không thể tiến hành.
- Tuy nhiên, ngươi cũng không nên nặng tay như vậy, Diệp Ngụy bị ngươi đánh gần chết rồi!
- Hắn dã chết sao, hắn vẫn bị thương, cho dù sắp chết thì cũng chỉ là bị thương thôi. Hắn không biết tự lượng sức mình, lên đài luận võ, ta ra tay hơi nặng một chút thì có gì không đúng? Nếu như bất mãn thì ngươi hãy triệt bỏ tư cách dự thi của ta là được rồi.
- Một chưởng này là do Diệp gia tự mình tìm lấy, ta chẳng qua chỉ hồi báo mà thôi.
Nói xong câu này, Tư Đồ Xa liền cười lạnh lùng, hắn tung người lên, tựa hồ như là đại bàng tung cánh, từ trên lôi đài bay xuống, rơi xuống chính giữa đệ tử Diệp gia.
Toàn trường kinh sợ, mà vị trưởng lão kia không dám cản trở. Giờ khắc này, biểu hiện của Tư Đồ Xa thật khiến cho người ta giật mình.
Ở phía xa xa, vị trưởng lão Diệp gia kia tức giận đến mức trắng bệch khuôn mặt. Tuy nhiên lão không thể hủy bỏ tư cách tham gia trận đấu của Tư Đồ Xa. Đúng là chỉ cần chưa chết thì không tính là đánh chết người, Tư Đồ Xa làm như vậy chính là đã nhìn ra sơ hở ở đó. Tuy hiện tại Diệp Ngụy không chết nhưng so với chết cũng không khác gì, chỉ sợ cả đời này hắn sẽ phải tàn phế.
- Tâm địa thật là độc ác, tên Tư Đồ Xa này cho dù có vượt qua thì Tử Cảnh cốc cũng không thể thu nhận hắn.
Mẫn Nhu Nhiên dùng một ánh mắt lạnh lùng, phán quyết tử hình cho Tư Đồ Xa.
Tất cả mọi người trong toàn trường đều vô cùng khiếp sợ. Tuy Tư Đồ Xa đả thương người, nhưng dù sao cũng không phạm quy, trọng tài đành phải phán Tư Đồ Xa được tấn cấp.
Mà trong mắt các đệ tử tham gia xung quanh không kìm được mà hiện ra một vẻ rét lạnh.
Ở phía xa xa, Diệp Khổ, Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi không kìm được mà co rút con mắt lại, mục quang bọn họ nhìn chằm chằm theo bóng lưng rời đi của Tư Đồ Xa. Trước kia ở Vô Sương cốc, vì Tư Đồ Xa vũ nhục Diệp gia mà đã bị Diệp Khổ đánh bị thương, Tư Đồ Xa tới đây hẳn là để báo thù.
Ánh mắt của ba người đều đã trở nên lạnh lẽo.
Các trận đấu trên hơn hai mươi lôi đài khác cũng bị trận đấu này làm cho kinh hoàng, không ít người vì phân tâm mà bị đối thủ đánh rơi đài.
Lôi đài số mười chín La Long Hạc chiến thắng.
Lôi đài số hai mươi mốt, Đạm Thai Thiên phong chiến thắng.
Lôi đài số hai mươi ba, Diệp Bất Phàm chiến thắng.
Lôi đài số hai mươi bốn, Diệp Bồng Lai chiến thắng.
Lôi đài số hai mươi chín, Diệp Hiển chiến thắng.
Lôi đài số ba mươi hai, Diệp Tông chiến thắng.
Lôi đài số ba mươi lăm, Diệp Phá chiến thắng.
Mẫn Nhu Nhiên quay đầu lại, đánh giá toàn cục một hồi. Trong trường hai mươi lôi đài hiện tại đã xong một nửa, chỉ còn rải rác một vài nơi là đệ tử thi đấu. Những trận đấu này đều không rơi vào pháp nhãn của hắn.
Trong lúc hắn định xoay người đi thì đột nhiên lôi đài số ba mươi sáu lọt vào mắt của hắn.