Chương 167: Tứ Cầm các.



Năm người này chính là lục đại đệ tử của Tử Cảnh cốc, Mẫn Nhu Nhiên tuy là người thấp nhất trong số họ, ít khi xuất hiện, thực lực bao nhiêu bọn họ cũng không biết nhưng nhất định là không thấp.



Có thể nói, trong lục đại đệ tử, năm người xếp trên đã uy danh đỉnh đỉnh chỉ có một mình người này là mọi người không biết ra sao. Có người gọi hắn là Vô Không Thủ, ý nói là xưa đến nay hắn chưa bao giờ dùng binh khí, giống như là Diệp Khổ vậy. Tuy nhiên Diệp Khổ không thể nào so sánh được với hắn, Mẫn Nhu Nhiên với tay không đã trở thành lục đại cao thủ trong Tử Cảnh cốc, được Yến Bạch Bào khen ngợi.



Chuyện nở mày nở mặt này Mẫn Nhu Nhi được rất nhiều người hỏi thăm, tuy nhiên hắn vẫn không hề nói ra nửa lời cho nên mọi người đều bán tín bán nghi. Dù sao thực lực của Yến Bạch Bào ai cũng biết rõ, ngay cả Túc Khô Tâm cao ngạo không ai bì nổi mà cũng bị thực lực của hắn thuyết phục, nguyện ý ngoan ngoãn làm hình bóng của Yến Bạch Bào. Mà Vô Không Thủ Mẫn Nhi Nhiên này là người cuối cùng gia nhập tông, làm sao có thể vượt qua thực lực của bọn người Túc Khô Tâm, Tả Đạo Lăng được. Cho nên rất ít người tin vào thực lực của hắn ta.



Mà đại bộ phận đệ tử của Tử Cảnh cốc cũng biết lục đại đệ tử của nội tông, XÍch kiếm Trương Liệt đối với Yến Bạch Bào và Túc Khô Tâm cũng dám nói chuyện tranh luận với họ nhưng khi nhìn thấy Mẫn Nhu Nhiên thì vô cùng sợ hãi mà tránh mặt đi, họa mi điểu Chu Họa Mi cũng vậy, không ai là không phục nhưng đối với Mẫn Nhu Nhiên thì nhất mực tôn kính. Chỉ có Tả Đạo Lăng, có người hỏi hắn về Mẫn Nhu Nhiên thì hắn chỉ cười cười mà không nói gì bởi vì hắn vẫn chưa thực sự khiêu chiến Mẫn Nhu Nhiên bao giờ.



Lần này, Tử Cảnh cốc muốn phái một đệ tử đi tới tham gia chọn danh ngạch ở Hỏa Vân Thành, vốn họ định tùy ý chọn một đệ tử ngoại tông là được rồi, với thân phận của Tử Cảnh cốc bọn họ phái đệ tử ngoại tông thì tứ đại thế gia cũng không dám nói gì.



Tuy nhiên không hiểu tại sao Mẫn Nhu Nhiên khi nghe được tin tức này thì lại đột nhiên xuất hiện, chịu nhiệm vụ này. Đám đệ tử nội tông còn lại, thậm chí là năm người còn lại trong lục đại hạch tâm đệ tử đều vô cùng khó hiểu. Mẫn Nhu Nhiên không tu luyện cho tốt chạy tới nơi này làm gì? Thời gian ba năm Tiên Thiên đài có một lần luận võ sắp đến, ba mươi bốn tông môn đều tham gai, lúc này thời gian vô cùng quý giá, không cần nói cũng biết mà thực lực của Mẫn Nhu Nhiên rõ ràng là có hi vọng. Tuy nhiên bây giờ hắn phân tâm khiến cho mọi người đều cảm thấy khó hiểu mà bàn luận một hồi, đi tới tứ đại thế gia phải chịu bao nhiêu cực khổ, trèo đèo lội suối, đường dài gian nan, là một việc làm khổ sai, không ai muốn tiếp nhận, vậy mà bây giờ lại có người nguyện ý, bọn họ nhất thời vui mừng quá đỗi.



Cho nên cuối cùng Tử Cảnh cốc phái một trong những lục đại đệ tử có địa vị tương đương với trưởng lão đi tới. Mẫn Nhu Nhi đi tới Hỏa Vân Thành có thể nói là khiến cho tứ đại thế gia được nở mày nở mặt. Bọn họ vui mừng quá đỗi, liên hợp lại tặng cho hắn một thanh huyền binh tam giai đê cấp.Tuy nhiên đối với vật trân quý này Mẫn Nhu Nhi cũng không có hứng thú nhiều, chỉ tùy tiện nhận lấy mà thôi, không để ý nhiều. Hiển nhiên loại vật này đối với tứ đại thế gia là bảo bối nhưng đối với Tử Cảnh cốc mà nói thì lại quá đỗi bình thường không chỉ đối với đệ tử hạch tâm như hắn mà ngay cả đệ tử nội tông của Tử Cảnh cốc cũng vậy. Tứ đại thế gia thấy cảnh tượng như vậy tự nhiên biết rõ tuy nhiên bọn họ cũng không thể nào kiếm được huyền binh nào xuất sắc hơn. Đối với cuộc sống thường ngày của Mẫn Nhu Nhi, tứ đại thế gia đều xuất toàn lực, hiện tại Mẫn Nhu Nhi đang ở trong Đạm Thai gia tộc, chỗ ở của Đạm Thai gia chủ, Tứ Cầm các.



Mẫn Nhu Nhi mấy ngày nay ăn uống rất tốt, mặc dù ở Tử Cảnh cốc điều kiện còn tốt hơn so với ở nơi này, các loại thiên tài địa bảo ở đó ở nơi này hoàn toàn không thể so sánh, hưởng thụ vô cùng lớn, tứ đại gia tộc không thể nào so sánh được. Mấy ngày trước Mẫn Nhu Nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi muốn đi ra ngoài giải sầu một chút, cho nên mới đảm nhận trọng trách này, chỉ là hiện tại hắn đã có chút hơi muốn về, may mắn là hắn biết rằng tứ đại thế gia đã bắt đầu chọn lựa đệ tử, qua hai ngày nữa tám đệ tử tinh anh sẽ được chọn ra mà cùng mình trở về. Đối với cuộc khảo hạch tám người này Mẫn Nhu Nhiên cũng không xem trọng, nhiều nhất cũng chỉ có một hai người trong số họ là kiệt xuất. Những tiểu gia tộc được tông môn ban cho danh ngạch, số người có thể thông qua được có tỷ lệ rất thấp, trình độ đệ tử hơi thê thảm một chút.



Cho nên đối với nhiệm vụ như vậy, các đệ tử đều đùn đẩy cho nhau, mặc dù các tiểu thế gia này khi tới đây cũng có thể kiếm được một số đồ vật nhưng hoàn toàn không đáng được các đệ tử cảnh cốc xem trọng. Ở Tử Cảnh cốc cho dù là đệ tử ngoại tông cũng có xuất thân cực kỳ cao quý, tất cả đều là những người vô cùng giàu có bởi vì những người bần hàn thì hoàn toàn không thể tu luyện tới trình độ cao như vậy được. Quá trình lựa chọn ở Tử Cảnh cốc cũng vô cùng khó khăn, ngoại trừ một số thiên tài chính thức có thể tự học thành tài còn đại đa số người bình thường đều bị mai một thiên phú. Đối với chuyện đi tới tứ đại thế gia này, những người cầu danh lợi mới muốn đi.



Những đệ tử ngoại tông mưu cầu danh lợi hận không thể liều mạng chen chúc để đi, tuy nhiên không có phần của bọn họ bởi vì chuyện này chỉ có trưởng lão, lục đại đệ tử hạch tâm mới được dự họp, đệ tử bình thường không thể được tham ngộ, cho dù đi vào thì cũng chỉ tối đa là đi theo mà thôi. Tuy nhiên hàng năm đi sứ ngoại tông những đệ tử nội tông kết giao thân cận với những đệ tử hạch tâm thì cũng biết được một chút về chuyện bên trong. Hơn nữa các đại tông phái đi theo thường có lễ vật, các đệ tử bình thường chắc chắn sẽ không phải chịu thiệt.



Tứ Tầm Các ở hậu viện Đạm Thai gia, trong một gian tiểu các ở tầng thứ tư vô cùng u tĩnh, có sáu vị huyền sĩ đỉnh cấp thủ hộ ở đó, không có mệnh lệnh của người bên trong thì không ai có thể xông vào. Tứ đại gia chủ muốn vào gặp thì cũng phải xem tâm tình của Mẫn Nhu Nhiên, hắn không muốn gặp thì không được gặp. Mà tầng trên cùng mới chính là nơi ở của Đạm Thai gai chỉ, trên đó có một thanh cổ kiếm ngàn năm, thanh kiếm này cũng tên là Tử Quang, là một bảo vật nghìn năm khó gặp.



Than kiếm này không có phẩm giai, không thuộc về hàng huyền binh, chỉ là một nhân gian phàm khí nhưng so với huyền binh tam giai bình thường còn quý trọng hơn. Ở trong căn phòng này có một cái Xích Chú thú lô dùng Xích tinh nguyên đồng chế tạo, trong Xích Chú thú lô đang đốt Gia Lam hương chính là một khối mộc hương lấy từ dưới đáy biển, kiếm được vô cùng không dễ dàng.



Ở bên cạnh là một thanh đàn cổ màu đỏ, không biết dây đàn được chế tạo từ gì. Trên mặt đàn điêu khắc một nhánh cây lục sắc. Đây chính là Lan Thương cổ đàn, chính là cây đàn mà trước kia phu nhân của gia chủ thích đàn nhất, nàng vô cùng yêu quý nó. Từ đó về sau chỗ này trở thành cấm địa của Đạm Thai gia, không ít gia chủ khi cảm thấy phiền muộn đều tới đây đàn một khúc, càng về sau càng có nhiều gai chủ thường xuyên ghé vào nơi này, trở thành chỗ ở của gia chủ. Nếu nói về đồ trân bảo thì Lan Thương cổ cầm này có giá trị thậm chí không hề dưới một thanh huyền binh tam giai cao cấp, chính là một trong hai đại gia bảo, sánh ngang cùng với quyển lục giai trung cấp của nhà Đạm Thai.



Thứ mà đầu tiên Mẫn Nhu Nhiên chú ý đến không phải là thanh tử quang cổ kiếm mà chính là cây Lan Thương cổ cầm này. Người bình thường rất có khả năng chạm vào đồ vật của gia chủ nhưng Mẫn Nhu Nhiên là ai chứ? Lúc này đang là lúc nhàn hạ, hắn thích gì làm nấy, hắn đốt lò hương lên, thanh đạm mà đánh đàn. Bây giờ cho dù có đại sự to bằng trời cũng không ai dám xông tới mà quấy rầy hắn. Bàn tay của Mẫn Nhu Nhiên trắng noãn thon dài giống như là nữ tử, chạm vào phím đàn phát ra âm thanh khiến cho người ta không rượu mà say.



Lúc này Mẫn Nhu Nhiên đang đánh ra một bản cầm phổ vô cùng u nhã. Ở trong Tử Cảnh cốc ai cũng yêu mến kiếm phổ hơn cầm phổ nhưng Mẫn Nhu Nhiên thì đặc biệt, tiếng đàn của hắn sâu kín nhưng tiếng suối chảy, trong trẻo không sao tả xiết.



Một khúc nhạc vừa được dạo xong, Mẫn Nhu Nhiên liền thở ra một hơi rồi từ từ mở mắt ra, phục hồi lại tinh thần. Nghe thấy tiếng người ầm ĩ hắn hơi nhíu nhíu mày, đây là một chuyện đại kỵ khi hắn đánh đàn. Chỉ là Mẫn Nhu Nhiên không phát tác mà gọi người lại hỏi thì biết rằng tứ đại gia chủ thỉnh hắn đi xem cuộc tỉ thí. Mẫn Nhu Nhiên nghe vậy thì khoát tay từ chối bảo rằng ngày mai hắn sẽ đến, hôm nay hắn không có hứng xem.



Tuy nhiên sau khi bị phá ngang chừng muốn tìm lại hứng đánh đàn thì thật rất khó khăn. Mẫn Nhu Nhiên đột nhiên cảm thấy nhàm chán, ngẫm lại đi ra ngoài xem một phen cũng tốt. Cho nên hắn lập tức sửa sang quần áo đi ra khỏi Tứ Cầm các hỏi thị vệ canh cửa một tiếng rồi hướng về phía Thái Cực nghiễm tràng mà đi tới.



Bây giờ đi xem nếu nhìn thấy có đệ tử nào quá kém cỏi thì mình cũng có thể hủy bỏ thẳng danh ngạch của bọn họ. Chỉ có điều lần này có một đệ tử rất giỏi rõ ràng đã đạt tới thực lực huyền sĩ cao cấp, không chỉ vậy mà còn là huyền sĩ cao cấp trung phẩm, một tiểu thế gia như vậy mà có thiên tài như thế, lần đi này cũng thật không tệ.



Chình mình đặc biệt gọi nàng vào nói nàng không cần tỷ thí tuy nhiên nàng lại cự tuyệt, thật là kỳ quái. Chỉ là mình cũng lười để ý, để xem ba cái gia tộc khác có đem lại niềm vui gì khác không.



Nghĩ tới đây hắn bước nhanh hơn hướng về phía Thái Cực nghiễm tràng mà đi tới.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #165