Diệp Bạch hiện tại đang suy nghĩ, Huyền Vũ các tầng thứ năm chắc là một tầng vô cùng huyền bí, là một nơi vô cùng thần bí, nhưng sau khi lên tầng thứ năm Diệp Bạch mới phát hiện ra những gì trong suy nghĩ và hiện thực là một trời một vực. Tầng lầu thứ năm chẳng qua chỉ là một tầng lầu cũ nát, âm u, đương nhiên chuyện này cũng không làm khó được năm người. Cả năm đã có tu vi đến trình độ huyền khí với nhãn lực rất cao, người bình thường không thể so sánh được.
Tâm Huyễn trưởng lão tựa hồ như đã sớm đoán ra trong lòng bọn họ nghĩ gì. Lão đứng ở bên cạnh, lấy ra một cái rương màu đồng xanh, đặt cái rương này trên cái bàn gỗ. Cả Huyền Vũ các tầng thứ năm chẳng có gì, chỉ có cái bàn gỗ này thôi, mà cái rương màu đồng xanh này tựa hồ giống như là rương trang điểm của các nữ nhi trong khuê phòng, khác là nó lớn hơn một chút, ước chừng gấp hai lần.
Tâm Huyễn trưởng lão quay đầu lại, nhìn năm người rồi nói:
- Trong này vốn còn có hai cái rương nữa, một cái rương màu kim sắc, một cái rương màu ngân sắc nhưng chúng nó đã bị khiêng đi, trong này không còn vật gì ngoài cái rương màu đồng xanh này.
Năm người đều trầm mặc không biết phải nói như thế nào, Tâm Huyễn trưởng lão cười cười nói:
- Trong cái rương này chỉ có năm đồ vật bên trong, nhưng so với hai cái rương kia thì trân quý gấp trăm lần.
Tâm Huyễn trưởng lão nói xong câu này liền từ từ đưa tay mở cái rương màu xanh kia lên, gọi mọi người đến gần. Năm người đi đến gần thì thấy trên mặt rương có màu đồng xanh, có một số chỗ đã chuyển sang màu đen. Ở trên nắp rương có những hoa văn điêu khắc. Ở bên trong có ba tầng, tầng một có một lớp bông vải màu đỏ sau đó là một lớp gấm.
Diệp Bạch biết rõ, lớp bông vải và lớp gấm này dùng để chống ẩm. Phía dưới nó mới là chỗ đựng bảo vật. Tâm Huyễn trưởng lõa lật lớp bông vải lên, sau đó mở túi gấm, ở bên trong năm vật đã hiện ra.
Trong đó có ba thanh huyền binh và hai viên đan dược.
Nhìn thấy năm thứ này, năm người đều trở nên kinh ngạc.
Ba thanh huyền binh này thanh thứ nhất là một trường kiếm màu xanh, vô cùng sắc bén. Tuy nhìn bình thường không có gì kỳ lạ nhưng trên thân kiếm phảng phất có thủy quang lưu động, đây chính là huyền binh tam giai đê cấp, có giá năm vạn sáu nghìn điểm cống hiến.
Thứ hai chính là một thanh kiếm màu đen, trên đó ẩn chứa có đường máu vậy. đây chính là Thối Huyết Tam Hương kiếm, tam giai đê cấp huyền binh, có giá trị tám vạn tám nghìn điểm cống hiến.
Thanh huyền binh thứ ba là một thanh huyền binh đen nhánh, trên đó ẩn chứa tử quang, trên bề mặt có khắc hình không giống chim mà cũng không giống thú, không ai biết đó là gì. Thanh huyền binh nà cũng là tam giai đê cấp huyền binh, có giá trị chín vạn ba nghìn điểm cống hiến.
Còn hai viên thuốc thì rất tròn trịa, trên bề mặt tựa hồ như có tinh quang chói lọi. một viên chính là Tinh Quang Bách thảo đan, tam giai đê cấp đan dược, có thể bộc phát ra lực lượng vô cùng siêu việt trong một canh giờ, tuy nhiên sau khi một canh giờ trôi qua thì lực lượng sẽ biến mất, vô cùng suy yếu, một tháng mới khôi phục lại được, nó có gia trị ba vạn năm nghìn điểm cống hiến.
Viên thuốc thứ hai có màu tím hình vuông, ở trên bề mặt có năm đạo vân màu thẫm, đây chính là Thiên Đạo Cực Huyền đan, tam giai đê cấp đan dược, Huyền Sĩ trung giai dùng nó có thể tăng thẳng lên một cấp, có giá trị Bốn vạn bốn nghìn điểm cống hiến.
Năm người này đều đồng loạt ngây dại, hoàn toàn không dám tin vào mắt mình.
Tất cả đều là những vật phẩm tam giai, những vật phẩm này ở trong tông môn kia cũng tuyệt đối là bảo vật.
Tâm Huyễn trưởng lão thỏa mãn nhìn biểu hiện của năm người rồi cười ha hả nói:
- Các ngươi không cần phải hoài nghi, không sai chúng ta chỉ là một tiểu thế gia nhưng nghìn năm tích góp lại cũng phải có một vài thứ tuyệt thế. Những vật này chia đều ra là hai trăm năm chúng ta mới thu thập được một thứ, các ngươi nghe thì có vẻ dễ dàng nhưng kỳ thật thì gian nan vô cùng, ở đằng sau đó không biết bao nhiêu máu tươi đã phải đổ ra, không biết bao nhiêu nhân mạng đã phải ngã xuống. Cho tới bây giờ vẫn không ai biết Diệp gia có những vật này, bọn họ chỉ biết Diệp gia chúng ta có hai thanh huyền binh nhị giai cao cấp, hai viên đai dược nhị giai đỉnh cấp mà không biết rằng chúng ta thậm chí còn có năm bảo vật tam giai. Đây chính là những bảo vật được Diệp gia tích lũy ngàn năm, vô số tiền bối đã dùng tính mạng để đổi lấy, nhưng tới bây giờ ta sẽ tặng nó cho các ngươi, bởi vì chỉ có các ngươi mới phát huy tác dụng của nó.
Nói đến đây, lão hít một hơi dài, bình tĩnh rồi nhìn về phía Diệp Khổ nói:
- Diệp Khổ, ngươi là người đầu tiên đến đây đi.
Năm người kia đứng nguyên tại chỗ, hít một hơi thật dài, nghe được lời nói của Tâm Huyễn trưởng lão bọn họ cũng không kịp phản ứng. Đúng thế, ở trước kia chưa từng nghe nói Diệp gia có bảo vật này nhưng hiện tại trưởng lão đã muốn tặng cho họ thì dĩ nhiên bọn họ sẽ không chối từ.
Diệp Khổ từ từ đi tới, ánh mắt của hắn nhìn qua năm vật đó, sau đó cầm lấy Phùng Dực Cử sao nhàn nhạt nói:
- Ta không thích dùng vũ khí, cho dù đó là bảo kiếm, cái bao tay này ta lấy, huyền binh bình thường không làm hư nó được.
Nói xong hắn cầm cái bao tay kia rồi từ từ lùi về. Mọi người nhìn vào ánh mắt Diệp Khổ thì thấy ánh mắt của hắn phát lạnh, thực lực của Diệp Khổ bây giờ đã tăng gấp đôi.
Diệp Khổ đã là người thứ nhất đi lên, bốn người kia cũng không có ý kiến, bởi vì hắn không dùng vũ khí, cho nên bao tay này chính là vật rất thích hợp với hắn.
- Diệp Bạch, ngươi là người thứ hai tới chọn đi.
Diệp Bạch cũng từ từ đi tới, ánh mắt của hắn quét qua thanh kiếm Thượng Thiện Nhược Thủy, Thối Huyết Tam Hương kiếm cùng với hai miếng thảo đan. Hắn hơi do dự một chút, Thượng Thiện Thủy kiếm rõ ràng là một thanh huyền binh tam giai thuộc tính thủy, mà Thối Huyết Tam Hương kiếm thì không có thuộc tính. Nếu như so sánh về thuộc tính thì Thượng Thiện Nhược Thủy kiếm cao chơn một bậc nhưng rõ ràng luận về uy lực thì rõ ràng Thối Huyết Tam Hương Kiếm hơn Thượng Thiện Nhược Thủy Kiếm một bậc. Diệp Bạch suy nghĩ một chút, nhớ lại mình đã có Thiên Xích Thủy Kiếm huyền binh thuộc thủy rồi, cho nên giờ đây hắn đảo mắ tới Thối Huyết Tam Hương kiếm và hai viên đan dược.
Tam giai huyền binh cùng với tam giai đan dược, rốt cuộc chọn cái nào Diệp Bạch cũng do dự. Nếu có tam giai huyền binh thì kiếm trận của mình sẽ đại tăng, phải biết rằng hiện tại hắn vẫn chưa có đủ một bộ kiếm trận, không phát huy được hoàn toàn uy lực của kiếm trận, mà đan dược chính là thứ bảo vệ tính mạng, có nó nội lực có thể bộc phát lên gấp đôi, vô cùng kinh người, nhiều khi nó có thể cứu cho mình một cái mạng đó.
Diệp Bạch trầm ngâm một chút sau đó ánh mắt của hắn nhìn về phía sau lưng thì phát hiện ra Diệp Bồng Lai không lộ vẻ gì, vẫn mây trôi nước chảy, Diệp Thiên Nhi thì nhìn chằm chằm vào Thiên Đạo Cực Huyền đan, đôi mắt phát sáng, nó tuy không thể giúp nàng đột phá tới cảnh giới huyền sĩ nhưng sau khi đột phá thành công thì có thể đột phá ngay lập tức tới Huyền Sĩ trung cấp, rõ ràng nàng đã nhìn trúng nó.
Chỉ còn lại Diệp Khuyết.
Diệp Bạch nhìn về phía Diệp Khuyết.
Ánh mắt của Diệp Khuyết thì nhìn chằm chằm vào miếng Tinh Quang Bách Thảo đna, trong ánh mắt đó, Diệp Bạch thấy được sự cừu hận, giết chóc. Hắn âm thầm trở dài, cầm lấy thanh Thối Huyết Tam Hương kiếm rồi quay trở về.
Người thứ ba đi lên chính là Diệp Khuyết, hắn không hề do dự mà cầm Tinh Quang Bách Thảo đan lên, mà khi quay lại hắn đột nhiên nhìn về phía Diệp Bạch, đôi mắt hiện ra một vẻ cảm kích.
Diệp Bạch hiểu rõ, viên thuốc mà hắn cầm chính là vì một ngày kia có thể tiên vào Nhật Nguyệt Tông, Ma Y giáo, báo thù cho các vị sư phó.
Có nó, Diệp Khuyết ít nhất có thể báo thù sớm năm năm. Giáo chủ của Nhật Nguyệt Tông, Ma Y giáo có trình độ thế nào, không biết năm nào tháng nào thì hắn mới có cơ hội báo thù.
Người thứ tư đi lên chính là Diệp Thiên Nhi, thứ nàng lấy dĩ nhiên là một viên Thiên Đạo Cực Huyền Đan. Mà người cuối cùng chính là Diệp Bồng Lai, hắn dĩ nhiên chỉ có thể chọn Thiên Thượng Nhược Thủy Kiếm, tuy nhiến hắn không hề bất mãn, ngược lại còn cao hứng, tựa hồ như thứ này trong năm thứ chính là thứ thích hợp với hắn nhất.
Hơn nữa, giá trị của nó rõ ràng còn cao hơn cả Tinh Quang Bách Thảo Đan và Thiên Đạo Cực Huyền đan. Đây là một thanh huyền binh tam giai đê cấp, có nằm mơ Diệp Bồng Lai cũng không ngờ mình có một thanh huyền binh như vậy, đây quả là một điều bất ngờ.
Nhìn thấy năm người đã chọn xong, Tâm Huyễn trưởng lão cuối cùng cũng đã nói thẳng:
- Tốt lắm, các ngươi đã chọn xong rồi, hãy trở về tĩnh dưỡng tinh thần, ba ngày sau diễn ra Tứ Tông Hội Vũ các ngươi đừng để cho chúng ta phải thất vọng.
Năm người cung kính gật đầu sau đó mỉm cười rời đi. Tâm Huyễn trưởng lão nhìn theo bóng lưng của bọn họ rồi lại nhìn về phía tầng thứ năm Huyền Vũ các đã trống rỗng, ánh mắt bỗng nhiên trở nên ngẩn ngơ.
- Hy vọng các ngươi sẽ không làm cho chúng ta thất vọng, ba ngày sau…
Lão thì thào tự nói, chỉ có điều không ai nghe thấy.
Diệp Bạch trở lại đoạn cư.
Đối với Thối Huyết Tam Hương kiêm này Diệp Bạch rất hài lòng. Tuy Tinh Quang Bách Thảo đan trân quý nhưng chỉ tăng thực lực lên nhất thời mà thôi, mà thanh huyền binh này có thể khiên kiếm trận tăng lên vĩnh cửu, hai thứ không thể nào so sánh được. Nếu như Kiếm trận của mình không ngăn cản được người khác, cho dù có Tinh quang bách thảo đan, chỉ sợ mình cũng không phải là đối thủ của họ.
Thực lực của mình mới là thực lực chân chính, không thể dựa vào đan dược.
Suy nghĩ cẩn thận xong điều này, Diệp Bạch liền cười thoải mái. Hắn đem Thối Huyết Tam Hương kiếm để ở đầu gối rồi bắt đầu tu luyện. Diệp Bạch muốn trong vòng ba ngày ở Tứ Tông Hội vũ hắn có thể đánh sâu vào huyền sĩ trung cấp.
Thực lực của mình mới là thực lực chân chính, phải cố gắng tu luyện.
Vài ngày trước nhìn thấy Diệp Khổ đã đột phá cảnh giới Huyền Sĩ trung cấp, Diệp Bạch cũng càng phải quyết tâm.
Hắn yên lặng thầm nghĩ.
Diệp Bạch ngồi xuống, từ trong người của hắn dâng lên một linh khí bạch sắc, từ bốn phương tám hướng tụ tới, không ngừng xoay tròn, sau đó Diệp Bạch thổ nạp đưa nó theo da thịt tới tận đan điền.