Chương 148: Quyển trục ám kim.



Nghe thấy lời nói của tửu công Bùi Vũ Thiên thì Diệp Bạch cũng không nhịn được mà cười khổ. chủy thủ tứ giai làm sao mà mình có thể đơn giản nhìn thấy. Người này làm chuyện lớn như vậy, một khi bạo lộ cũng sẽ tai họa ngập đầu, cho dù đó là cường giả Huyền tông đi chăng nữa cũng không thể thoát khỏi sự truy kích của mười tám đại tông môn. Diệp Bạch hoàn toàn không cho rằng trong tương lai mình có thể biết được người sử dụng thanh chủy thủ tứ giai thần bí này là ai.



Hơn nữa, chuyện này cũng không hề liên quan tới hắn, ai lấy nội đan mãnh thú cũng không hề quan hệ tới hắn, cho nên Diệp Bạch lập tức đem chuyện này buông xuôi, tò mò nhìn về phía Tửu công Bùi Vũ Thiên mà hỏi:



- Đúng rồi, vãn bối còn chưa chúc mừng Bùi tiền bối chiếm được bảo vật ở trong huyệt mộ thủy tà thiên, cái đó so với Tích Huyết Tử Kim đan và Thiên kiếm khí quyết có trân quý hơn không?



Bùi Vũ Thiên nghe vậy thì ngẩn người cười ha ha:



- Ngươi muốn hỏi thứ mà ta lấy được sao? Ha ha, nói cho ngươi biết cũng không sao, lần này mục tiêu của ta không phải là Tích Huyết Tử Kim đan cũng không phải là tam Thiên kiếm khí quyết. Ngươi biết thứ trân quý cả đời của Dược Tông Thủy Tà Thiên là gì không? Ba hạt đan dược Tích Huyết Tử kim đan cùng với thanh giai trung cấp kiếm quyết đều không phải.



Nói đến đây, lão lắc đầu liên tục mà nói:



- Những người ánh mắt thiển cận chỉ nhìn thấy hai đồ vật này mà không biết thứ trân quý cả đời của Dược tông Thủy Tà thiên cũng chính là thứ mà hắn kiêu ngạo nhất, có giá trị lớn nhất không phải là hai đồ vật này. Tích Huyết Tử Kim đan chỉ có ba hạt, sử dụng hết là xong, tuy nhiên nếu có đan phương của nó thì có thể không ngừng sản xuất ra Tích Huyết Tử Kim đan. Tuy tài liệu trân quý, luyện chế khó khăn nhưng vẫn có hi vọng thành công, trong huyệt mộ của hắn, thứ trân quý nhất chính là đn phương, so với một quyển kiếm quyết một viên đan dược thì nó trân quý hơn gấp nhiều lần.



Nói xong, Bùi Vũ Thiên nhấc tay lên, cầm lấy một quyển trục màu vàng nhạt, trên mặt khắc vô số chữ xa xưa, văn hoa phức tạp trong tay. Hắn nhìn quyển đan phương này rồi mỉm cười nói”



- Đây chính là một vật báu vô giá, có tiền cũng không mua được, cả đời Dược tông Thủy Tà thiên chưa từng truyền ra ngoài, ai cũng chưa từng nhìn thấy nó, cho nên sự trân quý của nó không thể dùng từ đáng giá để diễn tả. Những ngốc tử kia chỉ biết đoạt thứ có sẵn, chăm chú vào nó quá nhiều mà không để ý tới thứ này. So với quyển đan phương này thì những thứ kia chẳng đáng là gì.



Diệp Bạch cũng không kìm được mà kinh ngạc. Đúng thế, một hạt Tích Huyết tử kim đan đúng là trân quý nhưng dù sao cũng chỉ có một hạt, sử dụng xong sẽ hết. thanh giai kiếm quyết đúng là có sức hấp dẫn nhưng chỉ là một công pháp để sử dụng mà thôi, sau này có thể tìm thấy được, chỉ có đan phương của Tích Huyết Tử Kim đan là muôn đời không thay đổi, vĩnh viễn đều có giá trị, rơi vào trong tay ai cũn là một dị bảo. Trước đó, tất cả mọi người đều chăm chăm vào hai đồ vật kia, không ai nghĩ đến đan phương này, Diệp Bạch cũng giống như vậy. Thật không ngờ, Tửu Công Bùi Vũ Thiên đã nghĩ ra sớm chuyện này, đem nó đoạt đi.



Tửu công Bùi Vũ Thiên nhìn dáng vẻ kinh sợ của Diệp Bạch thì mỉm cười nói:



- Tương kiến hữu duyên, tục ngữ nói quả không sai. Ta thấy tên tiểu tử nhà ngươi cũng rất thuận mắt, đan phương này không chừng sau này ngươi cũng có thể dùng được. Như vậy đi…



Lão suy nghĩ một chút rồi nói:



- Ta coi như cho ngươi một món quà, xem như là vì ngươi mạo hiểm, đan phương này sao ra một bản cũng không có gì là tổn thất, không giống như là đan dược.



Nói xong, Tửu Công bùi Vũ Thiên liền động tay, đan phương của Tích Huyết Tử kim đan từ từ mở ra. Tửu Công Bùi Vũ Thiên nhanh chóng nhìn thoáng qua, nhẩm từ đầu đến đuôi rồi lập tức nhắm mắt lại rồi mở mắt ra mỉm cười nói:



- Được rồi, đan phương này đã được ta ghi chép toàn bộ vào trong đầu, thế nào cũng không quên được, cái quyển trục nguyên bản này ta tặng cho người, dù sao thì duyên phận của chúng ta cũng đã đến bước cuối, ta bây giờ muốn đi tìm dược liệu chế tạo Tích Huyết Tử Kim đan, hi vọng sớm ngày đột phá cảnh giới. Bây giờ, chúng ta cáo biệt vậy.



Nói xong, lão đưa cuốn trục ghi đan phương của Tích Huyết Tử Kim đan cho Diệp Bạch, kêu hắn nhận lấy.



Diệp Bạch lắp bắp kinh hãi toàn thân, không ngờ tửu công Bùi Vũ Thiên lại đem một vật trân quý như vậy tặng cho mình, trong lúc nhất thời, hắn ngẩn người ra tại chỗ, rồi sau đó mới phản ứng được mà nói:



- Không được, thứ này quá quý giá, vãn bối không thể nhận được.



Sắc mặt của Bùi Vũ Thiên trầm xuống, lão cất tiếng:



- Ta đã cho ngươi thì ngươi cứ cầm lấy, dù sao nó đối với ta cũng không có tổn thất gì, ta chỉ cần biết nội dung trong đan phương là được rồi. Đợi sau này ngươi tiến lên cảnh giới Huyền Sư, nói không chừng còn có thể dùng được nó. Luyện chế Tích Huyết Tử Kim đan, chờ khi ngươi tiến lên cảnh giới huyền Sư đỉnh phong, có thể dùng nó để đánh sâu vào Huyền Tông. Tên tiểu tử nhà ngươi tâm tính rất tốt, ta đã tặng cho ngươi thì ngươi cứ nhận lấy.



Diệp Bạch bị Bùi Vũ Thiên làm cho ngẩn ngơ. Hắn cẩn thận tiếp nhận quyển trục màu vàng nhạt này mà trịnh trọng hướng về phía Tửu Công Bùi Vũ Thiên thi lễ một cái:



- Đa tạ tiền bối.



Hắn biết rõ tửu công Bùi Vũ Thiên đã nói như vậy thì không thẻ chối từ. Hơn nữa lão nói không sai từ nay về sau Tích Huyết Tử Kim đan đã có cách điều chế, có nó thì mình có thẻ luyện chế ra được Tích Huyết Tử Kim đan, đến lúc đó chờ đến khi mình đạt tời Huyền Sư đỉnh phong, đánh sâu vào cảnh giới Huyền Sư đỉnh phong, tiến vào trong cảnh giới Huyền Tông thì phần lễ vật này không thể là không đắt. Tuy nhiên, Diệp Bạch không thể không thu nhận, nói không động tâm là giả, chỉ là hắn cảm thấy hơi xấu hổ mà thôi. Tuy nhiên, Tửu công Bùi Vũ Thiên đã nói như vậy, hắn cũng không thể từ chối, thuận thế thu nhận.



Bùi Vũ Thiên thấy Diệp Bạch tiếp nhận đan phương của Tích Huyết Tử Kim đan thì vô cùng vui mừng, lão lập tức mỉm cười nói:



- Được rồi, nhớ lấy trước khi ngươi đạt tới cảnh giới Huyền Tông thì tuyệt đối không được để cho người khác biết đan phương, bằng không ngươi chắc chắn sẽ phải gặp họa sát thân, mà thân nhân bằng hữu cũng không được nói cho, tránh để người khác động tâm, ngươi phải thật cẩn thận.



Diệp Bạch gật đầu nói:



- Tiền bối yên tâm, chưa đạt tới cảnh giới Huyền Tông, đan phương này vãn bối vĩnh viễn không cho ai biết.



Bùi Vũ Thiên mỉm cười nói:



- Tiểu tử ngươi cẩn thận vô cùng, điều này ta vô cùng yên tâm cho nên chỉ tùy tiện nhắc nhở ngươi mà thôi. Được rồi, sau này không biết bao giờ mới có thể gặp lại, hi vọng khi gặp lại ngươi đã có thể trở thành Huyền Sư, thậm chí là Huyền Tông, ngươi hãy bảo trọng cho thật tốt, tạm biệt.



Nói xong câu này, thân hình của tửu công Bùi Vũ Thiên lập tức chuyển động, co mình đi tới hơn trăm trượng, biến mất trong tầm mắt của Diệp Bạch.



Diệp Bạch ngơ ngác nhìn quyển trục màu vàng nhạt trong tay, hắn nhìn theo phương hướng biến mất của Tửu công Bùi Vũ Thiên, thật lâu vẫn chưa nhúc nhích.



- Bùi tiền bối yên tâm, Diệp Bạch sẽ không để cho tiền bối cảm thấy thất vọng. Sau này gặp lại, vãn bối nhất định sẽ trở thành Huyền sư, thậm chí là đạt tới cảnh giới Huyền tông, báo đáp đại ân của tiền bối.



Lúc này hắn đã biết tửu công Bùi Vũ Thiên đưa cho hắn quyển trục này là có mục đích gì. Nghĩ đến đây trong lòng Diệp Bạch liền có một cảm xúc ngổn ngang, ình trước kia được người này tặng cho một bộ hoàng giai đê cấp thân pháp Đạp Thủy quyết, sau đó là Tiên Thiên kiếm quyết, giá trị không nhỏ, rồi được dược phương luyện chế Tích Huyết Tử Kim đan của Thủy Tà Thiên, tinh hoa của cả đời y.



Mình chỉ đưa người này tới đây mà thứ nhận được thật là nhiều, không biết khi nào mới có cơ hội báo đáp, hi vọng Bùi tiền bối có thể luyện chế ra Tích Huyết Tử Kim đan, đạt tới cảnh giới Huyền tông.



Diệp Bạch im lặng thầm nghĩ, bỗng nhiên sự thống hận, oán niệm trước kia của hắn bây giờ chuyển sang bình thản. Hắn bình thản chịu đựng sự đau khổ, thậm chí còn có một chút yên tâm, hiện tại Diệp Bạch cảm thấy vô cùng biết ơn tới Tửu công Bùi Vũ Thiên. Hơn một tháng thời gian này, mọi chuyện biến đổi rất nhiều, Diệp Bạch đối với Tửu Công Bùi Vũ Thiên quan niệm cũng thay đổi triệt để, đây là một người ngoài lạnh trong nóng, ngoài mặt tuy quái gở nhưng trong lòng thì lại hực lửa nóng hổi, chỉ sợ cả đời này Diệp Bạch cũng không quên được lão nhân này.



Thật lâu sau, đến khi không nhìn thấy hình bóng của Tửu Công Bùi Vũ thiên nữa Diệp Bạch mới ngây người ngay tại chỗ. Thời gian trôi qua, một cơn gió thổi tới, đánh thức cả tâm tư của Diệp Bạch. Diệp Bạch nhìn quyển trục trong tay, ngẩng đầu quan sát bốn phía, trong lúc này không có ai chú ý tới hắn. Nghĩ tới đây, Diệp Bạch nhét quyển trục vào lồng ngực, cất vào trong lớp áo, sau khi xem xét xung quanh không có gì thì thân hình hắn mới chuyển động, biến mất ngay tại chỗ.



Tiếng gió ào ào ang lên không dứt, lúc này không hề có người tới đây.



Một ngày sau, Diệp Bạch đã về tới Diệp gia nội tông.



Hắn không đi về Cát thành mà trở về thẳng Hỏa Vân thành. Chuyện của Dược tông Thủy Tà Thiên đã xong, Ô Linh tông cũng sớm đã bị mười tám tông môn đánh bại, bốn gia tộc không còn nguy cơ gì nữa, bọn họ cũng trở về.



Đương nhiên, mất tích lâu như vậy Diệp Bạch cũng phải giải thích một phen, hắn nói rằng hắn ra ngoài tìm một chỗ luyện công.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #146