Chương 142: Thiên tiên đài



Vân Du có thể biết những người khác tới thì Diệp Bạch cũng không kinh hãi, chỉ là hắn thân là một tiểu hàn đệ tử mà cũng biết được những điều này thì thật là kỳ quái, ngay cả tửu công Bùi Vũ Thiên cũng tới thì thật khiến cho người ta giật mình. Phải biết rằng Tửu công luôn một mực làm việc độc hành, với thực lực của lão thì không ai có thể khám phá ra hành tàng, Vân Du chỉ là một huyền sĩ nhỏ nhoi mà có thể biết được hành tung của lão thì không thể khiến cho người ta phải giật mình.



Quả nhiên, có thể leo lên vị trí hoàng bảng thì không phải là một người đơn giản.



Ánh mắt của hắn một lần nữa nhìn về phía mấy người phía trước. Những người trước mặt hắn đều là những đệ tử kiệt xuất, so với những thế gia đệ tử thì chênh lệch rất nhiều. Mấy nhà như Diệp, Đạm Thai, La, Tư Đồ có đệ tử Huyền sĩ đê giai thì đã là tinh anh, cao hứng vô cùng, mà những tông môn này thì tinh anh phải là Huyền Sĩ cao giai.



Đây là sự chênh lệch giữa tông môn và thế gia. Vô số tiểu thế gia hội tụ mới có thể trở thành một tông môn, từ trong tinh anh chọn ra tinh anh. Nói cách khác với thực lực của Diệp Bạch, tiến vào trong tông môn thì chỉ có thể trở thành đệ tử ngoại tông của họ, sau khi lựa chọn hợp cách mới có thể tiến vào nội tông. Về phần đối với tinh anh thì hắn kém xa vạn dặm.



Đương nhiên đây chỉ là thực lực bên ngoài, nếu như tính những thứ khác thì Diệp Bạch bây giờ tuy không so sánh được với Bạch Yến Bào hay Túc Khô Tâm, Vân Du nhưng so với những tinh anh đệ tử kia cũng không kém.



Chỉ là muốn đạt tới cảnh giới của Yến Bạch Bào, Túc Khô Tâm bọn họ thì không thể một sớm một chiều có thể đạt được. Hiện tại Yến Bạch Bào đã có hai quyển Lục giai công pháp cao cấp, mà loại công pháp này cho dù dồn hết thực lực của thế gia cũng không có được một quyển, đây là sự chênh lệch giữa các trụ cột.



Huống chi, Yến Bạch Bào chẳng qua cũng xếp hàng thứ ba mà thôi, phía trước còn có thứ hai và thứ nhất, bọn họ chắc chắn là mạnh hơn.



Không biết xếp hàng thứ nhất là ai.



Diệp Bạch còn đang tự hỏi thì ở bên cạnh đã có người thay hắn nói:



- Vân Du sư huynh, cường giả ở trên Hoàng bảng đó là những ai vậy?



Thanh niên Vân Du mặc hoàng y liếc nhìn người vừa hỏi câu hỏi kia, chau mày lại rồi nói:



- Cái này Yến huynh phải rõ hơn ta, ta chỉ đứng ở vị trí thứ tám, nhưng Yến huynh thì leo lên tới vị trí thứ ba, cách thứ hai chỉ còn một bước ngắn, Yến huynh nhất định sẽ rõ thực lực của bọn họ hơn ta nhiều.



Vì vậy, những người khác lại đưa mắt nhìn sang Bạch Yến Bào, muốn xem hắn trả lời thế nào.



Nghe nói như vậy, Bạch Yến Bào không chối từ mà hơi trầm mặc lại.



Dần dần, tất cả mọi người đều phát hiện ra dị thường này, tất cả đều đồng loạt trầm mặc,



Thật lâu sau, Yến Bạch Bào mới ngẩng đầu lên, hắn liếc nhìn mọi người hơi cảm thán nói:



- Ta có thể nói cho các ngươi biết một chút, tạm thời mà nói, dù cho ta mười năm nữa ta cũng không phải là đối thủ của Phó Tinh Di chứ đừng nói là Lôi Hành Không xếp hạng nhất.Với suy đoán của ta, chỉ sợ…



Hắn chần chừ một lúc, liếc nhìn mọi người rồi tiếp tục nói:



- Chỉ sợ hắn đã tiến tới cảnh giới Huyền Sư.



Yên tĩnh, đám người xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người xung quanh đều choáng vàng, kể cả Diệp Bạch cũng không phải là ngoại lệ. Lôi Hành Không năm nay chỉ mới hai mươi hai tuổi, mà theo lời nói của Yến Bạch Bào thì hắn đã tới cảnh gới Huyền Sư, đã là cường giả Huyền Sư rồi.



Hai mươi hai tuổi là cường giả Huyền sư, đây là chuyện gì vậy? Nếu như chiếu theo tốc độ này thì xem ra hắn chẳng mấy chốc sẽ tiến vào cảnh giới Huyền Tông, trở thành Huyền tông siêu cấp cường giả trong mười ba quốc, ba mươi bốn tông môn.



Huyền Sĩ đỉnh cấp cùng với Huyền Sư tuy thoạt nhìn chỉ là một bước gần, nhưng sự chênh lệch thực lực thì Diệp Bạch vô cùng hiểu rõ. Ở tứ đại thế gia, Huyền Sĩ đỉnh cấp có đến hơn một trăm người, tuy nhiên số Huyền Sư thì chỉ rải rác có ba mươi mấy người. Có thể nói, một người có thể tấn giai lên làm Huyền Sư đối với tứ đại thế gia là một chuyện vô cùng lớn, mà hiện tại, theo như lời nói của Yến Bạch Bào thì lôi tông có tam đại đệ tử,một người đã có thể tiến lên làm cường giả Huyền Sư, khó trách hắn cso thể vững vàng ở ngôi vị đầu tiên của Hoàng bảng như vậy.



Một Huyền Sư có thể đánh bại đến mười Huyền Sĩ, nói cách khác, mười người phía sau Hoàng bảng cộng lại cũng chưa chắc có thể là đối thủ của Lôi Hành Không.



Khó trách Yến Bạch Bào khi nghe Vân du nói thế thì lại lộ vẻ trầm mặc như vậy. Tất cả mọi người đều nhận ra cảm giác vô lực ở sâu trong lòng Yến Bạch Bào.



Cảm giác siêu việt trong thoáng chốc đã biến mất không còn tăm hơi, hoàn toàn trở nên uể oải, hắn biết rõ tuy hiện tại hắn đã đạt tới cảnh giới Huyền sĩ cao cấp nhưng đó là do tông môn giúp đỡ rất nhiều cực phẩm đan dược cùng bao nhiêu thứ khác. Hiện tại khoảng cách tới Huyền Sư vẫn còn rất xa, muốn đạt tới cảnh giới Huyền Sĩ đỉnh cấp cũng cần phải ba đến năm năm nữa, muốn trở thành Huyền Sư thì may mắn cũng phải đến ba hoặc năm năm sau. Nếu may mắn thì mười lăm năm sau hắn sẽ trở thành một sơ cấp Huyền Sư, qua hai mươi lăm năm nữa mới trở thành Huyền Sư trung cấp.



Một người phải trải qua đến vài chục năm mới tiến tới cảnh giới Huyền Sư thì đây là chênh lệch như thế nào? Vân Du là Huyền Sĩ đỉnh cấp còn là thế thì đừng nói đến những người khác. Những người khác hiện tại bọn họ mới chỉ đạt tới Huyền Sĩ sơ cấp, thực lực cao hơn Huyền Sĩ trung cấp một chút, muốn đạt tới Huyền Sĩ cao cấp phải có cơ duyên, nếu không cũng phải mất mười năm để đánh sâu vào, lại mất mười năm nữa mới có thể đánh sâu vào Huyền Sĩ đỉnh cấp, rồi phải mất một khoảng thời gian nữa mới đánh sâu vào được cảnh giới Huyền Sư. Ba mươi năm nếu như là trong tình huống thuận lợi, cả đời này xem ra cũng không có cơ hội.



- Cho nên…



Yến Bạch Bào nhìn mọi người mà nói tiep:



- Các vị cũng đừng tự cao, cần phải cố gắng tu luyện, ai cũng không giúp được chỉ có cố gắng mới có thể thành công mà thôi.



Hắn nói xong câu đó liền xoay người biến mất, đi tới nửa đường bỗng nhiên hắn quay đầu nhìn Vân Du thật sâu rồi nói:



- Tỷ thí Thiên Tiên đài đã qua hai năm, Vân Du, hi vọng ba năm sau huynh có thể tiếp tục bước vào. Bảy quốc chỉ dựa vào bốn người chúng ta, đến lúc đó Khô Tâm cũng sẽ lên đài, huynh có thể bảo trì vị trí thứ tám hay không ta không nói chính xác, nhưng nếu huynh không cố gắng thì chỉ sợ mười vị trí đầu tiên cũng không chen vào được.



- Hãy tự giải quyết cho tốt.



Hắn nói xong câu đó thì cũng không quay đầu mà trực tiếp rời khỏi, mà Tử Y thanh niên Túc Khô Tâm cũng cười lạnh nhìn Vân Du, hắn đi theo Yến Bạch Bào mà rời đi.



Tất cả mọi người đều phức tạp nhìn theo bóng lưng của hai người kia. Bọn họ nhìn theo bóng lưng của những người này thì phát hiện ra bọn họ đi tới một nơi xa hơn, mà bọn họ chỉ hâm mộ nhìn theo, khẽ từ từ di chuyển cước bộ của mình.



Ánh mắt của Vân Du trở nên phức tạp, hắn nhìn chòng chọc vào bóng lưng của hai người, khuôn mặt dần trở nên xấu hổ, giống như là ngộ ra điều gì đó. Hai năm qua hắn đã tiến vào hoàng bảng nhờ vào sự cố gắng hết mình, quả nhiên là đã thành công, chấn động bảy quốc. Nhở vậy, chưởng môn đối với hắn vô cùng kính trọng, tuy nhiên hai năm qua hắn đã bị lòng kiêu ngạo lấp đầy, không muốn cố gắng tu luyện nữa, càng ngày càng kiêu ngạo không ai bì nổi, tựa hồ như là có cảm giác bốn phía không ai vượt qua nổi chính mình, mà ngay cả lời nói của chưởng môn hắn cũng không để vào mắt. Lần này, nhìn Yến Bạch Bào hắn cuối cùng cũng đã hiểu rõ, khi mình thành công, những người khác cũng rất cố gắng, ba năm sau nếu tiếp tục như vậy thì mình sẽ bị đuổi ra khỏi mười vị trí đầu tiên.



Hắn hướng về phía Yến Bạch Bào và Túc Khô Tâm đánh giá một hồi rồi lớn tiếng nói:



- Ba năm sau chúng ta sẽ gặp nhau ở Thiên Tiên đài, Yến Bạch Bào, huynh cứ chờ lấy.



Giờ khắc này trong lòng của hắn tràn đầy quyết tâm và tin tưởng.



Ở phía xa xa, Yến Bạch Bào cất lên vài tiếng nhàn nhạt:



- Được, ta đợi.



Thân ảnh của hắn dần dần biến mất, biến mất ở trong làn sương mù, quả nhiên là muốn đi xem cuộc chiến. Ánh mắt của Diệp Bạch lóe lên một hàn quang, Thiên Tiên đài, tông môn tỉ thí ba năm sau.



Lần này Ô Linh tông đã bị tiêu diệt, mình có thể gia nhập vào tông môn khác, các trưởng lão cũng đã liên lạc cùng với Tử Cảnh cốc, báo chuyện về Tà Thiên Huyệt, không biết lúc đó Tử Cảnh cốc có thừa nhận hay không. Chỉ là với thực lực của mình thì muốn gia nhập tông môn cũng không phải là việc khó, tuy nhiên nếu gia nhập vào những tông môn không nhập lưu thì mình sẽ chẳng có ý nghĩa gì, chỉ có vào những tông môn như Tử Cảnh cốc, có những đối thủ như Yến Bạch Bào, Túc Khô Tâm thì mới có thể có cảm giác áp lực, kích thích, có động lực thực lực để phát triển.



Tứ đại thế gia thì không còn đáng nhắc tới nữa, mình đã có ba bộ Lục giai công pháp, hai bộ Lục giai đê cấp và một bộ Lục giai thân pháp Bàng Du quyết, một huyền kỹ công kích Tiên Thiên quyết. Một bộ Lục giai công pháp Hoán Nguyên đại pháp. Diệp gia đã không thỏa mãn được nhu cầu của mình, công pháp cao nhất của Diệp gia bất quá cũng chỉ là một bộ công pháp Lục giai đê cấp Thiên Nguyên công, lại là gia chủ mới có thể luyện thành. Được rồi, lần này bất kể là có chuyện gì sau khi xử lý mọi chuyện của tứ đại thế gia xong xuôi thì mình sẽ rời Diệp gia, tìm một tông môn mà gia nhập. Nếu như cố gắng, ba năm sau tham gia Thiên Tiên đài của lôi tông thì mình cũng có một cơ hội, cho dù thì không thể lên đài thì mình cũng được mở mang kiến thức, đệ tử của tông môn rốt cuộc là mạnh mẽ đến mức nào.



Trong nháy mắt, Diệp Bạch cũng đã xác định phương hướng đi của mình kế tiếp.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #140