Chương 140: Hoàng bảng thứ tám.



Khu thần hương mỗi lần chỉ có thể thiêu đốt trong một canh giờ, sau một canh giờ là sẽ bị tàn, hơn nữa không thể lan ra xa được, tiến vào vẫn rất nguy hiểm. Chỉ có điều bọn họ kết thành nhóm, cường giả vô số cho nên không số đám độc phong kia. Diệp Bạch một mình vào đây, quả là nguy hiểm vạn phần.



Ẩn thân tại một nơi bí mật, Diệp Bạch phát hiện ra đám Huyền Sĩ này có cấp bậc đều là cảnh giới Đỉnh cấp Huyền Sĩ cho tới Huyền Sư, tửu công Bùi Vũ Thiên cũng không có ở đây. Ngày đó, người thực hiện cuộc chiến với tửu công Bùi Vũ Thiên Xích phát lão nhân cũng không có ở đây, xem ra những người có thực lực đã đi xuống dưới huyệt mộ rồi.



Diệp Bạch đã sớm phát hiện ra những người đứng ở chỗ này theo một quy tắc. Ở phía xa xa phía trước, một cái cửa động màu đen bắt đầu hiện ra. Ở bên cạnh Diệp Bạch không xa có một khối đá nghìn cân, phảng phất tựa như là một tòa núi nhỏ vậy. Ở trên mặt đất có dấu hiệu bị vật nặng đè ép,chắc khối cực thạch này chính là khối đá để phong bế ngôi mộ, khiến cho tam tông phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể đưa nó rời đi. Cái động khẩu đen tối này chính là động khẩu đề đi vào Huyền Tông mộ Thủy Tà Thiên, giờ phút này có những tiếng ầm ầm vang lên, tất cả mọi người đứng ở hai bên. Diệp Bạch lúc này cảm thấy kỳ lạ, tam tông không cho những người trong tông đi vào, rốt cuộc là tại sao?



Bất quá nhất thời Diệp Bạch cũng không quan tâm, hắn chỉ muốn xem xét xem tửu công Bùi Vũ Thiên có đến hay không. Diệp Bạch nhíu mày, thân hình hắn lóe lên một cái, lặng lẽ tiến tới đằng sau những người kia, đứng ở một nơi không ngờ mà nghe bọn họ nói chuyện, tất cả mọi người đều chú ý vào cửa ra vào Huyệt mộ cho nên không ai để ý tới hắn.



- Các ngươi nói thử xem, Dược tông Thủy Tà Thiên kia cuối cùng ai sẽ lấy được?



Một người mặc trường bào màu xanh, trước ngực có một ký hiệu là đám mây ngũ sắc cất tiếng nói.



- Ai mà biết được, tất cả mọi người đều có cơ hội, chỉ là lớn hay nhỏ mà thôi, khi đại chiến xảy ra thì bất kỳ ai cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì, chưa đến cuối cùng thì cũng không thể nào đoán được kết quả.



Một đệ tử mặc áo bào màu đỏ, trước ngực đeo một ký hiệu đầu lâu không hề quay đầu lại mà đáp.



Tên Huyền khí đệ tử kia gật nhẹ đầu, hai người không nói thêm gì nữa rồi nhanh chóng đi vào trong cửa Huyệt, ở bên kia, một người mặc quần áo màu lục, trước ngực là một ký hiệu hình bàn tay lớn nhìn về phía một thanh niên, hơi nịnh nọt nói:



- Vân Du sư huynh, huynh đứng thứ tám trong hoàng bảng, kiến thức có thể nói vô cùng rộng rãi, huynh có thể nói cho chúng ta biết, lần này mười tám tông môn mang đến đây bao nhiêu cao thủ không?



- Đúng vậy, đúng vậy, Vân Du sư huynh, huynh nói cho chúng ta biết đi.



Lục Y thanh niên này vừa cất tiếng thì ở bên cạnh vang lên từng thanh âm trầm trồ khen ngợi, Diệp Bạch cũng không kìm được mà sững sờ, hoàng bảng, đây là cái gì vậy?



Diệp Bạch không kìm được mà đụng vào ống tay áo của người bên cạnh, thấp giọng hỏi:



- Huynh đệ, huynh biết hoàng bảng là cái gì không?



Người kia khinh thường liếc nhìn hắn, thấy Diệp Bạch chỉ là một Huyền Sĩ đê giai thì hắn khó chịu rồi mắng:



- Hoàng bảng mà cũng không biết, vậy mà cũng dám tới nơi này.



Tuy nhiên, hắn vẫn giải thích cho Diệp Bạch một hồi, cuối cùng Diệp Bạch cũng rõ hoàng bảng là gì.



Ở Lam nguyệt công quốc có tổng cộng là mười ba tiểu hầu quốc, trong mười ba tiểu hầu quốc này thì có tổng cộng ba mươi bốn tiểu tông môn, trong đó cao nhất là bát phẩm. Ba mươi bốn tiểu tông môn này cứ mỗi năm năm đều phái ra một đám đệ tử tinh anh tham gia vào biên cảnh ở Lam Nguyệt công quốc, mười ba tông môn xếp hạng thứ nhất tỉ hí một hồi, mười lăm tuổi thì vào một nhó, hai mươi lăm tuổi thì vào một nhóm, tham gia tỉ thí có rất nhiều đệ tử, mọi người trổ hết khả năng, xếp hạng bao nhiêu thì sẽ được khắc vào hoàng bảng, truyền khắp Lam Nguyệt công quốc, lấy được vinh dự cao và ban thưởng rất hậu.



Đồng thời, tất cả những đại tông môn đều muốn dựa vào đại chiến này để khảo nghiệm thực lực của đệ tử của mình. Bọn họ bồi dưỡng những đệ tử tinh anh, tài nghệ vô cùng cao, sau đó đưa những người này lên trên đài tỉ thí. Trong tỉ thí, địa vị của những người trong tông môn này cũng sẽ tăng lên, mỗi đệ tử lên được Hoàng bảng đều là những người kiệt xuất, có thực lực bất phàm, được tông môn trọng điểm bồi dưỡng, được có những công pháp, Huyền kỹ, binh khí và đan dược tốt nhất.



Cho nên, đối với cuộc tranh đấu giữa ba bốn mươi tông môn này mà nói thì hoàng bảng kia vô cùng trọng yếu. Những đệ tử kia vì thanh danh, vì địa vị, còn vì cả ban thưởng mà sẽ liều mạng tu luyện, hi vọng có thể xếp được trên hoàng bảng. Chỉ là số đệ tử tham gia cuộc tỉ thí ở Tiên Thiên đài chỉ có một trăm mà thôi, những người có thể lên tới trên đỉnh chỉ bất quá có vài người, hơn nữa số người thường xuyên xuất hiện thì đến hơn phân nửa.



Tên Vân Du này chính là một trong những đệ tử thiên tài kiệt xuất, hắn có thể leo lên vị trí thứ tám trong hoàng bảng, địa vị vô cùng cao. Tuy tông môn của hắn không thuộc hàng bát phầm nhưng địa vị cũng tương đương với Viên Thiên Các, lần này, lục quốc mười tám tông môn. Những đại đệ tử của các tông môn bát phẩm được bài danh thứ nhất thứ hai đều được các tông môn họ mang đến đây, mục đích là làm cho bọn họ tăng kiến thức, gia tăng sự lịch lãm, trong đó cũng có đệ tử giống như Diệp Bạch , chỉ là đê giai huyền sĩ, mà Vân Du, hiện tại đã đạt tới thực lực Huyền Sĩ cao giai, được một bộ công pháp Lục giai trung cấp.



Những Huyền Sĩ cao giai dưới hai mươi lăm tuổi được phát công pháp Lục giai trung cấp chỉ có một số ít mà thôi, cơ hồ chỉ khoảng mười năm nữa, người này sẽ tiến tới cảnh giới Huyền Sư, hắn hiện tại đang có một bộ Lục giai trung cấp công pháp, tiền đồ không thể đoán trước được.



Phải biết rằng những đệ tử tông môn bình thường chỉ tiếp xúc với những công pháp hoàng giai cao cấp là cao nhất, hoặc là hoàng giai đỉnh cấp, chỉ có một số đệ tử tinh anh mới có thể tu luyện công pháp Lục giai. Cảnh giới Huyền Sĩ mà có được công pháp lục giai trung cấp thì tuyệt đối là đệ tử hạch tâm, được truyền thụ đặc biệt, bồi dưỡng đặc biệt, thân phận địa vị cùng cấp với các trưởng lão, các đệ tử bình thường nhìn thấy hắn đều phải hành lễ, chỉ sợ mấy chục năm sau, ngay cả chưởng môn tông cũng không sánh kịp với địa vị của hắn.



Cho nên những đệ tử tông môn này nhìn thấy hắn đều cung kính nịnh nọt, một phần vì muốn xây dựng mối quan hệ, một phần khác là vì sợ hãi.



Ở Lam nguyệt công quốc, phía trên hoàng bảng còn có một huyền bảng, chí có điều ở đó những Huyền Sư đỉnh cấp mới có thể cạnh tranh, những người ở cảnh giới như Diệp Bạch không thể tiếp xúc được. Huyền bàng có tổng cộng ba mươi danh ngạch, chỉ có điều đại đa số trong đó đều là những người của tông môn thất phẩm và một số ít cường giả. Bài danh đầu tiên chính là cường giả Huyền tông, phía sau mới là Huyền Sư đỉnh cấp, Tất cả đề là những nhân vật phong vân một cõi, đỉnh cấp huyền sư cùng với trung cấp huyền sư ở ba mươi bốn tông môn này có tổng cộng gần trăm huyền sư đỉnh cấp, tông chủ của ba mươi bốn tông môn đều là những người đạt tới cảnh giới này. Tuy nhiên địa vị của bọn họ cũng có khác biệt lớn, có người vừa gia nhập, cảnh giới không vững chắc, có người tiến vào mười năm đã đạt tới cảnh giới Huyền tông nửa chân, cho nên khác biệt rất xa.



Ba mươi bốn tông môn có tất cả gần một trăm Huyền Sư đỉnh cấp, chỉ có năm người mới có tư cách tiến vào Huyền Bảng. Trong đó, Xích Phát lão tổ bài danh thứ hai mươi mấy trên Huyền bảng này.



Diệp Bạch nghe đến đây thì tâm tình không khỏi cảm thấy động đậy, Xích phát lão tổ cũng là cường giả Huyền bảng, vậy Tửu công Bùi Vũ thiên thực lực xem ra không hề thấp, phải chăng cũng là cường giả Huyền Bảng.



Nghĩ tới đây, Diệp Bạch liền nịnh nọt hỏi:



- Huynh đệ có kiến thức thật là rộng rãi.



Người này nghe vậy thì dương dương đắc ý, Diệp Bạch sau đó liền thuận thế nói vấn đề của mình ra:



- Không biết huynh đệ có thể cho biết trên huyền bảng có người nào tên là Bùi Vũ Thiên không?



Người kia sững sờ rồi lập tức nói:



- Đương nhiên là biết rõ, Tửu công Bùi Vũ Thiên xếp hàng hai mươi bảy, Xích phát lão tổ xếp hàng hai mươi tám. Nghe nói hai người này bởi vì một bảo vật mà đánh nhau đến vài chục năm, hiện tại vẫn chưa chịu bỏ qua. Tửu công Bùi Vũ Thiên này rất kỳ quái, nghe nói khi uống rượu có thể gia tăng tu vi, lúc ngủ cũng có thể tu luyện, hành động quái gở, độc lai độc vãng, ngươi hỏi chuyện này làm gì?



Diệp Bạch ngẩn ngơ, vội vàng cười nói:



- Không có gì, không có gì, ta chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, bởi vì ta nghe nói người này có đến đây, không biết huynh đệ có gặp không?



Người nọ nghĩ nghĩ rồi lắc đầu nối:



- Không thể, một người như vậy nếu như tới chỗ này thì nhất định sẽ gây ra một cơn oanh động, ta nhớ là không có ai như vậy, hẳn là người đó chưa tới, hay là y đang ẩn tàng diện mục?



Diệp Bạch thấy thế thì cũng không hỏi nhiều, cũng không thất vọng. Tưởng tượng tửu công Bùi Vũ Thiên mà tới thì nhất định phải trốn Xích Phát lão tổ mà không lộ diện, mình hỏi cũng bằng thừa. Chỉ có điều, Diệp Bạch lúc này lại biết được một tin tức, hóa ra Tửu công Bùi Vũ Thiên chính là một cường giả trong Huyền bảng, khó trách y có thực lực như vậy, mà y cùng với Xích phát lão tổ có mâu thuẫn với nhau vì một bảo vật, khiến cho Xích phát lão tổ đuổi theo y tới mười năm, xem ra bảo vật này nhất định rơi vào tay của tửu công Bùi Vũ Thiên tiền bối rồi. Chỉ có điều không biết đây là bảo vật gì, lại có thể khiến cho một vị cường giả Huyền bảng đường đường là tông môn bát phẩm, Thực Hồn tông thái thượng trưởng lão đuổi theo tới vài chục năm, không chịu buông tay. Diệp Bạch lắc lắc đầu không nghĩ đến chuyện này nữa, lão tổ đuổi theo tới tận mười năm mà vẫn không chịu buông tay thì hẳn là vật này rất quan trọng. Diệp Bạch sau đó không nghĩ đến chuyện này nữa, hắn đưa mắt về phía trước, hiện tại hắn đối với mười tám tông môn này đều không biết chuyện gì cả, điều duy nhất hắn biết là tin tức về tửu công Bùi Vũ Thiên.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #138