Diệp Bạch không có cách nào khuyên can đành phải ra đi lưu lại chút hương hỏa cho gia tộc, đây chính là hành động quan trọng nhất.
Ở phía xa xa nơi chân trời, từng luồng cát trải dài vô tận. Sa mạc này có tên là Thanh Can sa mạc, kéo dài vô tận mênh mông, dân bản xứ thì gọi nó là Thái Dương chi hải.
Cát vàng cuồn cuộn bay múa vô tận. Ở cách đó không xa chính là biên giới của sa mạc, tòa thị thành duy nhất, Cát thành. Phía xa xa dưới ánh mặt trời, bốn tòa thủ vệ sừng sững dùng để thủ vệ sa mạc này.
Diệp Bạch cảm thấy trên người mình thật nóng nực, hắn liền lập tức đứng dậy đi trở về trong Cát thành. Trong gia tộc còn có những chuyện cần phải xử lý, hắn chỉ có thể ở bên ngoài một thời gian ngắn mà thôi.
Nhưng vào lúc này bỗng nhiên một thanh âm già nua từ phía xa xa đột nhiên truyền tới:
- Tạ công lâu thượng hảo xuân tửu, tam bách thanh hiệp mãi nhất đấu. Hồng nê sạ dựng lục nghĩ phù, ngọc oản tài khuynh hoàng mật phẩu. Trượng kiếm vi đấu ngưu, tương phùng ca nhất khúc, thiên kim mãi tửu khách, tích nhật ngũ lăng hầu.
Thanh âm vô cùng thê lương phóng khoáng mang theo một khí thế cuồn cuộn không nói nên lời. Diệp Bạch thấy vậy thì ngẩn ngơ, không kìm được mà quay đầu nhìn về phía thanh âm đó. Nhưng nhìn hồi lâu hắn vẫn không nhìn thấy một bóng người nào cả, tựa hồ như người kia vẫn còn cách rất xa hắn. Diệp Bạch không kìm được mà cả kinh, trên sa mạc mênh mông bát ngát này mà không thể thấy được. Đây rốt cuộc là người nào?
Trong lòng Diệp Bạch vô cùng kinh dị, Diệp Bạch nhìn xung quanh bốn phía, tuy nhiên thanh âm này không vang lên nữa. Đúng lúc Diệp Bạch định rời khỏi thì bỗng nhiên trước mặt hắn xuất hiện một quái khách mặc áo màu xanh, đầu đội khăn, dưới chân cưỡi một con trâu, trong tay cầm một hồ lô lớn, vừa đi vừa hát một câu, uống một hớp rượu.
Thân ảnh của quái khách thanh y này vô cùng lớn, nhìn vào mục tiêu của gã thì tựa hồ là Cát thành. Diệp Bạch lập tức lưu ý ở trong lòng, đứng bất động y nguyên tại chỗ. Đúng lúc này sau khi uống xong một ngụm rượu, Thanh Ngưu quái khách lại một lần nữa hát một khúc nhạc cổ.
Trước mắt Diệp Bạch, quái khách thanh y này mỗi khi hát một câu đều cưỡi trâu đi một đoạn, so với thân pháp của Huyền Sĩ thì còn nhanh hơn một bậc. ban đầu ánh mắt của Diệp Bạch còn di chuyển theo thân ảnh của người nọ nhưng dần một lúc, chỉ cần đảo mắt một cái thì người kia đã đi ra ngoài Diệp Bạch đến gần trăm mét.
Lần này Diệp Bạch vì sợ hãi mà cảm thấy thật kinh ngạc, lập tức hắn có phản ứng muốn rời khỏi đây. Tuy nhiên đúng vào lúc này một bóng người nhẹ nhàng bỗng nhiên hiện ra. Trước mặt Diệp Bạch lúc này là một lão giả già nua, mang theo một luồng khí tức nồng đậm. Hắn cất tiếng truyền đến:
- Tiểu ca, tiểu ca có biết đường đi tới Hỏa Vân thành thế nào không?
Trong lòng Diệp Bạch cảm thấy kinh ngạc, nhưng người ta đã hỏi thì mình không thể không hồi đáp:
- Miễn cưỡng biết rõ một chút, vị lão tiên sinh này hỏi phương hướng Hỏa Vân thành làm gì?
Thanh âm già nua kia khàn khàn nói:
- Biết là tốt rồi, ta đi xuyên qua cái sa mạc này bị lạc đường cần tìm phương hướng đi tới Hỏa Vân thành. Không bằng tiểu ca dẫn ta đi một chuyến, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi. Thanh Y khách xuất ra mười hai lượng hoàng kim ném tới trước mặt Diệp Bạch nói:
- Đây là tiền đặt cọc khi nào tới sẽ tăng thêm gấp đôi.
Trong lòng Diệp Bạch cảm thấy hơi cảnh giác, hắn nói:
- Không, không,tại hạ còn có chuyện cần phải làm, không thể đi tới Hỏa Vân thành, lão tiên sinh muốn đi thì ta chỉ lộ trình cho tiên sinh là được rồi.
Tuy nhiên thanh âm già nua kia bỗng nhiên cười hì hì:
- Chuyện này không phải do ngươi làm chủ, ngươi mau lên đi.
Sau đó một bàn tay đen như móng chim bỗng nhiên thò ra, cầm lấy cánh tay trái của Diệp Bạch.
Diệp Bạch thấy vậy thì trong lòng hoảng hốt, Kiếm bộ dưới chân lập tức di chuyển. Thanh y khách thấy vậy thì hơi ngạc nhiên.
- Thân pháp tinh diệu như vậy hiển nhiên là đã đạt tới Huyền sĩ, chỉ có điều là Huyền sĩ thì có thể thoát khỏi tay ta sao?
Lời nói vừ dứt, bàn tay màu đen đột nhiên hóa thành ba đạo thân ảnh. Sau đó “rít” một tiếng vang lên, thân thể Diệp Bạch bỗng nhiên bị cứng đơ lại, sau đó hắn chỉ cảm thấy thân hình mình nhẹ bỗng, cả người đã bay lên trời, hoàn toàn không thể làm chủ được, rơi xuống trên mình con thanh ngưu. Trong chớp mắt con thanh ngưu đã đưa hắn rời xa Cát thành . Thanh ngưu, Diệp Bạch cùng với thanh y khách phảng phất như biến mất khỏi sa mạc vậy.
Mọt lữ nhân gần đó nhìn thấy cảnh này thì vô cùng quỷ dị, khuôn mặt trắng bệch hét to một tiếng:
- Quỷ, quỷ!
Sau đó y lập tức chạy đi, xông vào trong Cát thành, nửa tháng sau cũng không dám ra khỏi thành nửa bước.
Ba ngày sau bọn họ đã đến phạm vi năm trăm dặm ở Hỏa Vân thành.
Lúc này ở phía dưới một ngọn núi lớn, một đống lửa đã được nhóm lên, bên cạnh chính là hai người, một người chính là thanh y quái khách, bên cạnh lão ta chính là Thanh ngưu, trên trán có một đóa hoa quỷ dị, bốn chân trắng như tuyết, phảng phất giống như là bốn đám mây vậy.
Bên cạnh bọn họ là một thanh niên, đó chính là Diệp Bạch, lúc này hắn đang cầm lấy một con gà tuyết béo mập, tưới dầu xung quanh rồi bắt đầu nổi lửa lên nướng. Sau một lúc lâu con gà đã được nướng xong, thanh niên không cam lòng đưa cho Thanh bào quái khách bên cạnh. Vị thanh bào quái khách này cười lên một tiếng quái dị, lão lập tức tiếp nhận rồi há to miệng nhai, một mặt vừa khen đây là mỹ vị một mặt vừa lấy ra hũ hổ lô màu đỏ, ăn hai miếng thì uống một hớp rượu.
Thanh niên vỗ vỗ bụng mình cầm lấy một con gà tuyết khác rồi nướng. Sau một lúc khi thịt gà chuyển sang màu vàng. Tuy nhiên đúng lúc này thanh bào quái khách bỗng nhiên lại duỗi tay ra, dường như là chưa ăn no vậy. Thanh niên trợn tròn mắt phát hiện ra trong tay quái khách lúc này đã không còn gì, hắn đành phải cắn răng đưa con gà tuyết này cho y. Sau đó hắn nướng thêm một con gà nữa, lần này quái khách không đòi nữa thanh niên mới có thể ăn uống vài miếng.
Thanh bào quái khách ở bên cạnh mỉm cười mà nhìn, vô cùng thỏa mãn ợ một cái rồi nói:
- Không thể tưởng tượng được ngươi lại có tay nghề hạng nhất như vậy, ta từ trước đến giờ chưa từng được nếm qua món gà nước nào như vậy. Hài tử từ nay về sau ngươi theo ta, chỉ cần làm ta thỏa mãn thì công pháp, đan dược huyền binh mọi thứ ta đều có thể cho ngươi, đảm bảo tốt hơn so với hiện tại gấp trăm lần, khiến cho thực lực của ngươi tăng lên rất nhiều.
Thanh niên nhìn lão một cái rồi nói:
- Không cần, Hỏa Vân thành đã sắp tới, ta khi nào thì có thể quay về?
Thanh bào quái khách cười quái dị nói:
- Chuyện này cũng không thể do ngươi, đã rơi vào tay ta thì dĩ nhiên là khi ta xong xuôi mọi chuyện thì ngươi mới có thể quay trở về, yên tâm đi theo ta sẽ không có hại cho ngươi, đợi khi nào ta xong chuyện ta sẽ tặng ngươi một bộ kiếm pháp lục giai.
Bạch y thanh niên tuy rằng chấn động nhưng nửa ngày sau vẫn lắc lắc đầu:
- Ta không cần kiếm quyết lục cấp gì hết, chỉ cần ngươi thả ta về là ta đã vô cùng cảm kích.
Tử bào quái khách thấy vậy thì đột nhiên phá lên cười:
- Hảo cốt khí, ngươi còn trẻ như vậy mà đã cương liệt như vậy thật đúng là không thấy nhiều. Ngươi đã như vậy thì ta càng không thả ngươi đi, hắc hắc, ngươi hiện tại đi theo ta, hầu hạ ta thư thái, nói không chừng một khi ta cao hứng sẽ thả ngươi trở về.
Thanh niên nghe vậy thì uốn éo thân hình qua bên cạnh, không để ý tới y nữa.
Thanh bào quái khách này cùng với Bạch y thanh niên này đúng là một nhóm kỳ quái, bọn họ chính là Thanh bào khách cùng với Diệp Bạch ở ngoài sa mạc. Diệp Bạch từ sau khi bị y bắt đi dẫn đường thì mỗi ngày phải phục thị việc ăn uống cho quái khách. Sức ăn của quái khách to đến kinh người, Diệp Bạch ở ngoài lâu ngày phải thường xuyên đi lịch lãm trong núi, kiếm những món ăn về nấu cho quái khách ăn. Một tay trù nghệ của hắn khiến cho quái khách phải lên cơn nghiện, cuối cùng không cho hắn rời khỏi. Mà lộ trình của bọn họ thật kinh người, bọn người Diệp Bạch phải mất mười lăm ngày để đi trong khi quái khách chỉ cần không đến ba ngày là đã tới. Tuy bọn Diệp Bạch trước kia phải mang lương thực lớn và bảo vệ tộng nhân nên đi từ từ nhưng đi trường đi đều không dừng lại.
Trên đường đi,thanh bào quái khách không sợ Diệp Bạch chạy trốn mà Diệp Bạch cũng không làm vậy bởi vì hắn biết hắn không có cơ hội đó. Thực lực của thanh bào quái khách này vo cùng thâm trầm khó đoán, hoàn toàn không thể diễn tả bằng bất kỳ ngôn từ nào. Tuy rằng lão luôn tỏ ra một bộ dạng say sưa nhưng Diệp Bạch đều cảm thấy lão rất đáng sợ, so với khí tức trên người của gia chủ Diệp Thiên Vấn thì khí tức của người này toát ra còn khủng bố hơn. Ban đầu ở bên ngoài Cát thành Diệp Bạch còn có một chút phản kháng nhưng từ khi bị bắt đi Diệp Bạch luôn luôn ngoan ngoãn nghe theo lời lão. Khắp La Lâm quốc chỉ sợ khong có cường giả nào mạnh như y, xem ra người này từ bên ngoài tới mà y tới Hỏa Vân thành mục đích để làm gì thì Diệp Bạch cũng đã sớm đoán được.
Rõ ràng lúc này đi đến Hỏa Vân thành chỉ có một khả năng mà quái nhân này cũng vì Huyền tông huyệt mà tới. Không biết rằng y tới đây vì nhìn trúng thanh giai trung cấp kiếm quyết hay là ba hạt Tích Huyết Tử Kim đan, tuy nhiên Diệp Bạch cũng không hỏi.
Trong ba ngày, Diệp Bạch im lặng làm chuyện của mình, mọi chuyện cần thiết đã được hắn làm tốt nhất. Hắn biết rõ, một khi tính mạng của mình nằm trong tay người khác thì cho dù có dốc hết thực lực cũng không ngăn nổi một chiêu của người này. Đã như vậy không bằng nghe lời phân phó của y rồi chờ cơ hội.
Mấy năm ở ngoài Diệp gia ngoại tông, Diệp Bạch đã sớm học được cách ẩn mình thế nào. Hắn biết rõ, thanh bào quái khách này muốn tham gia cuộc cướp đoạt ở Huyền Tông huyệt, khi đó cơ hội nhất định sẽ tới.
Mà hắn chính là đang chờ đợi cơ hội đó.