Chương 118: Cực đạo kim đan.



Diệp Bạch đứng ngây ngốc một chỗ, Hồng Diệp nghĩ nghĩ rồi đột nhiên mỉm cười nói:



- Được rồi, chờ ta xác định một số thứ tốt rồi sẽ tặng cho ngươi, với công lao của ngươi ngày hôm nay thì phần thưởng tuyệt đối sẽ tương xứng, không để ngươi phải chịu thiệt, phần thưởng này có giá trị liên thành, có tiền cũng không mua được, nếu như không phải công lao của ngươi quá lớn ta cũng không nỡ tặng cho ngươi.



Tất cả mọi người đều lộ vẻ tò mò, tuy nhiên Hồng Diệp hiển nhiên không có ý định nói ra, lão chỉ nhìn Diệp Bạch mà nói:



- Đợi đến khi đại hội kết thúc, ngươi hãy cùng ta đi lấy.



Diệp Bạch suy tư rồi cung kính nói:



- Đa tạ Hồng Diệp trưởng lão.



Hắn tạm thời không biết rằng mình sẽ được thưởng gì, tứ đại trưởng lão của Thiên Huyễn Vạn tâm động đều nói đó là vật trân quý thì chắc chắn đó là vật phẩm bất phàm, nếu như mình muốn chỉ sợ cũng không có cơ duyên này, cho nên hắn chỉ đa tạ.



Những người khác đều lộ vẻ hâm mộ nhìn Diệp Bạch, tuy rằng bọn họ hâm mộ nhưng bọn họ đều cam lòng, Diệp Bạch lần này đúng là đã lập được đại công, được ban thưởng là chuyện rất bình thường, mặc dù rất muốn biết đó là vật gì nhưng ai cũng không mở miệng hỏi.



Thập Tuệ trưởng lão, Khô Mộc trưởng lão, Tâm Huyễn trưởng lão cũng nghi hoặc một hồi, không biết Hồng Diệp trưởng lão sẽ tặng gì. Tuy nhiên bọn họ suy nghĩ một lúc bỗng nhiên hiểu ra, trong lòng cả ba đều cười thầm.



Đại hội tiếp tục tiến hành, bọn người Diệp Bạch lui thẳng ra ngoài chờ đợi, loại nghị sự quyết định đến đại sự gia tộc bọn họ không có tư cách tham gia.



Sau khi mọi người đi ra khỏi nội đường, Diệp Khổ tiến tới bên cạnh Diệp Bạch mà vỗ vỗ vai:



- Quả là không tệ!



Sau đó hắn lập tức rời đi, bước chân ngàn năm không hề thay đổi hướng về phía Thiên huyễn vạn tâm động. Diệp Bạch nhìn theo trong lòng dấy nên một cảm xúc kỳ lạ.



Người này ngoại trừ tu luyện thì cái gì cũng không cảm thấy hứng thú, trước sự tồn vong của gia tộc như vậy mà hắn vẫn còn tâm tư tu luyện.



Diệp Thiếu, Diệp Thiên Nhi bọn họ sau khi đi ra liếc nhìn Diệp Bạch một cái rồi cũng không nói gì quay người bỏ đi. La Long Hạc, Diệp Bồng Lai thì tiến tới gần Diệp Bạch bắt chuyện, sau đó cùng rời đi. Cuối cùng, Đạm Thai Tử Nguyệt, Đạm Thai Phong cũng đi tới, Đạm Thai Phong thì rời khỏi trước, Đạm Thai Tử Nguyệt thì dừng lại một chút, nàng dùng đôi mắt tinh thủy nhìn Diệp Bạch thật sâu rồi đột nhiên đi tới gần hắn nói:



- Ta có phải đã gặp ngươi ở chỗ nào rồi không?



Diệp Bạch khẽ giật mình, màn miệt thị ở Bách Hoa Xà vương cốc bỗng nhiên hiện rõ mồn một trong đầu của hắn, tuy nhiên hắn vẫn nắm chặt tay lại rồi lại buông lỏng ra, cười nhạt một tiếng rồi nói:



- Ở ngoài Thiên Báo cốc không phải đã từng gặp sao?



Đạm Thai Tử Nguyệt nhìn Diệp Bạch một cái rồi nói:



- Đúng thế, có lẽ ta nhớ lầm rồi.



Nói xong nàng nhanh nhẹn rời khỏi. Diệp Bạch nhìn theo bóng lưng của nàng mà âm thầm so sánh thực lực của hai người, cuối cùng tâm tình của hắn vẫn suy sụp, phát hiện ra hiện tại cho dù thực lực của mình tuy đại tiến nhưng vẫn không phải là đối thủ của Đạm Thai Tử Nguyệt.



Nàng ta cùng với Diệp Khổ, Diệp Bạch đều không nắm chắc phần thắng với họ. Nhìn theo bóng lưng của Đạm Thai Tử Nguyệt hào quang vạn trượng, lại nhìn về phía Diệp Khổ thâm trầm như biển kia, hoàn toàn không nhìn ra thực lực của gã cường đại đến mức nào.



Mà Diệp Bạch từ đầu đến cuối vẫn chưa thấy bọn họ ra tay chính thức.



Bảy người tách nhau ra mà rời đi, chỉ còn một mình Diệp Bạch ở chỗ này. Hắn phải chờ đến khi hội nghị chấm dứt, Hồng Diệp trưởng lão đi ra ngoài.



Cuối cùng cũng không biết trải qua bao nhiêu canh giờ, thương nghị bên trong cuối cùng cũng đã có kết quả, nhứng người trong Tử Khí nội đường bắt đầu đi ra. Diệp gia gia chủ đi trước tiên, sau đó là những trưởng lão.



Diệp Bạch đứng ở bên cạnh,những người kia nhìn hắn một lúc, không ít bọn họ lộ ra vẻ tươi cười mà gật gật đầu, Diệp Bạch cũng hướng về phía những người này mà hành lễ. Diệp Thiên ở bên cạnh cũng gật gật gật đầu, cuối cùng mọi người cũng đi hết, chỉ còn lại Hồng Diệp, Thập Tuệ, Tâm Huyễn, Khô Mộc tứ đại trưởng lão ở đây. Hồng Diệp trưởng lão nhìn Diệp Bạch đứng chờ ở ngoài cửa rồi mỉm cười nói:



- Ngươi có phải đã rất sốt ruột rồi phải không, mau đi theo ta.



Diệp Bạch dĩ nhiên sẽ không đồng ý cho nên liền nói:



- Không có, xin tuân theo lời trưởng lão.



Hồng Diệp trưởng lão cười cười, lão cũng không nói chuyện nữa mà đi thẳng về phía trước. Tâm Huyễn trưởng lão bọn họ cũng mỉm cười, bọn họ tách ra khỏi Hồng Diệp trưởng lão mà đi về phía Thiên Huyễn vạn tâm động còn Hồng Diệp cùng với Diệp Bạch thì đi tới tiền viện Diệp gia.



Trong lòng Diệp Bạch cảm thấy thầm kỳ quái, không biết là lấy vật gì mà phải đi tới tận tiền viện. Tuy nhiên nhìn thấy thân ảnh của Hồng Diệp phía trước hắn cũng không mở miệng hỏi, chỉ đi sau lão ta. Trong chốc lát, Diệp Bạch đã bừng tỉnh đại ngộ mà thầm nghĩ:



- Chẳng lẽ lại đi vào trong đó? Khó trách!



Cả Diệp gia nội tông, nếu như còn có một chỗ trọng yếu nào khác thì đó chỉ là Huyền Vũ các, tuy nhiên hiện tại Huyền Vũ các không mở cửa thì hai người làm sao mà đi vào?



Ngay lập tức, Diệp Bạch không kìm được mà vỗ đầu một cái, thầm mắng mình ngu xuẩn. Nếu như là mình một mình đến thì dĩ nhiên là không vào được nhưng có một trong tứ đại thủ hộ của Thiên Huyễn Vạn Tâm động ở đây thì dĩ nhiên là vào được. Thiên Huyễn Vạn Tâm động chính là đẳng cấp cao nhất của Diệp gia, bọn họ muốn đi tới nơi nào cũng đều được, thông hành không gặp trở ngại.



Quả nhiên một lát sau hai người đã đến một khoảng sân rộng bằng cẩm thạch, một tòa lầu các cô linh hiện ra trước mặt hai người. Diệp Bạch lúc này mới xác định đúng là Hồng Diệp trưởng lão muốn đưa mình đến Huyền Vũ các, tuy nhiên, lão cho hắn đồ đạc gì mà phải tới nơi thần bí này? Phải tới nơi xa xôi này?



Chẳng lẽ là một quyển công pháp hoặc một thanh huyền binh? Trong lòng Diệp Bạch thầm nghĩ như vậy, Thứ mà trưởng lão Thiên Huyễn Vạn tâm động ra tay thì chắc chắn là bất phàm, công phấp ít nhất cũng phải Hoàng giai trung cấp, Huyền binh thì tối thiểu là nhất giai trung cấp. tuy nhiên những vật này cũng không tính gì là trân quý, có tiền và có thực lực vẫn có thể mua được.



Trong lòng Diệp Bạch thầm lắc lắc đầu, hắn nghĩ hoài cũng không thông. Hồng Diệp trưởng lão tựa hồ như đoán ra được suy nghĩ của hắn cho nên cười nói:



- Đến lúc đó ngươi sẽ biết.



Ở đằng sau Hồng Diệp trưởng lão, Diệp Bạch đi tới sân rộng cẩm thạch, hướng về phía tòa Huyền Vũ các kia. Đến trước cửa Huyền Vũ các, bỗng nhiên Hồng Diệp trưởng lão thốt lên:



- Tử lão giả, mau đi ra đi.



Diệp Bạch ở đằng sau lưng của Hồng Diệp chỉ trợn mắt há hốc mồm. Đúng lúc này một thanh âm già nua truyền tới”



- Hồng Diệp lão thất phu kia, ngươi lại tới làm gì vậy?



Hồng Diệp trưởng lão không hề tức giận mà nói:



- Thế nào, không phải vừa rồi ta mới tới lấy hai thanh nhị giai cao cấp huyền binh, Thiên đạo cổ đằng kiếm cùng với Cực Hạn tinh thần kiếm thôi mà đã thâm cừu đại hận đến vậy sao? Lần này ta tới muốn cùng với lão bằng hữu ôn chuyện, trao đổi giao tình ngày xưa.



Ở phía trên Huyền vũ các, thanh âm già nua kia chửi ầm lên:



- Ngươi không đề cập tới thì thôi, càng đề cập tới càng khiến cho ta tức giận. Ngươi cho rằng huyền binh nhị giai cao cấp là rau cải sao? Cả Huyền vũ các cũng không có tới vài thanh mà đã bị ngươi lấy đi hai thanh, bây giờ ngươi còn tới đây, nói cho ngươi biết, ngươi muốn động tới nhị giai cao cấp thì mơ đi.



Hồng Diệp cười nói:



- Làm sao vậy được, lần này ta đến không phải là vì kiếm nhị giai, ta tới là lấy đan dược, ta cam đoan không đụng tới những thanh kiếm bảo bối của ngươi, được chưa?



Ở phía xa xa trên Huyền vũ các, lão già kia thở dài một hơi mà thì thào nói:



- Được rồi, được rồi, ngươi cuối cùng cũng làm được một chuyện tốt, đan dược thì được.



Đột nhiên, thanh âm người kia bỗng nhiên trở nên cảnh giác:



- Ngươi đừng nói là ngươi muốn hai viên thuốc ở tầng thứ tư Huyền Vũ các đó?



Hồng Diệp cười nói:



- Lão bằng hữu quả nhiên hiểu rõ ta, không hổ danh là tri âm, không sai, ta muốn hai viên thuốc này.



- A.



Nghe được lời nói này thanh âm từ trên Huyền Vũ các phát ra bắt đầu điên cuồng, một hồi bão tố bắt đầu nổi lên. Diệp Bạch đứng ở bên cạnh bây giờ cuối cùng cũng đã hiểu rõ thứ mà Hồng Diệp trưởng lão dắt hắn tới lấy chỉ sợ không hề đơn giản. Hồng Diệp muốn hai thanh huyền binh nhị giai cao cấp đã bị người này mắng cho một trận, giờ phút này lại muốn lấy hai viên thuốc quả thực khiến cho người trên các đau lòng như giết y.Hai thanh huyền binh cao cấp Thiên đạo Cổ Đằng kiếm và Cực Hạn Tinh Thân kiếm chẳng lẽ lại là?



Đột nhiên, hai mắt của Diệp Bạch sáng lên, cuối cùng hắn cũng nghĩ ra Hồng Diệp chính là sư phụ của Diệp Khuyết và Diệp Thiên Nhi. Thanh kiếm của Diệp Khuyết có màu lục sắc, thân kiếm phảng phất giống như là một gốc cây, cổ quái dị thường. Ở chỗ chuôi kiếm có khắc một con rồng ngửa mặt lên trời mà rống. Ở trung tâm còn có mắt kiếm, phảng phất giống như là mắt rồng, chẳng lẽ đó chính là Thiên Đạo Cổ Đằng kiếm?



Mà thanh kiếm của Diệp Thiên Nhi lại là một thanh lam kiếm kỳ dị, trên thân kiếm phảng phất như có những ngôi sao vô tận phá diệt mà bay lên, vô cùng bất phẩm. Mà kiếm quyết nàng sử dụng chính là Hoàng giai đỉnh cấp, Cực Hạn Tinh Thần quyết trong miệng của lão nhân kia có phải là thanh kiếm mà nàng sử dụng hay không?



Diệp Khuyết và Diệp Thiên Nhi lợi hại như vậy hóa ra là vì sư phụ của bọn họ đi vào trong Huyền Vũ các lấy cho họ hai thanh bảo kiếm trân quý nhất. Hai thanh Huyền Binh cao cấp đó người khác nghĩ tới cũng không dám. Bọn họ lại có một sự phụ lấy cho mình huyền binh đó thật là hạnh phúc. Mình ngay cả một thanh huyền binh cao nhất cũng chỉ là nhất giai đỉnh cấp, đừng nói là nhị giai cao cấp, chỉ cần nhị giai đê cấp thôi cũng đã thỏa nguyện rồi.



Nghĩ tới đây, Diệp Bạch thật sự nhịn không được mà hâm mộ Diệp Khuyết cùng với Diệp Thiên Nhi. Cực Hạn Tinh Thần kiếm, Thiên Đạo Cổ Đằng kiếm, chỉ cần có một thanh thì kiếm trận sẽ tăng lên rất nhiều. Chỉ là Diệp Bạch hiện tại cảm thấy không thực tế, xem tình hình Diệp gia thì mấy thanh huyền binh cao cấp bảo kiếm chỉ có vài thanh, mà hai thanh đã bị Hồng Diệp trưởng lão mang ra khỏi Huyền Vũ các cho nên khiến cho lão nhân kia đau lòng không thôi, gần như là điên cuồng, nếu như còn muốn cầm thêm vài thứ nữa không biết dáng vẻ của y sẽ thành ra thế nào.



Hơn nữa, mình muốn lấy cũng không có tư cách. Phỏng chừng cả Diệp gia ngoại trừ tứ đại thủ hộ trưởng lão thì ai cũng không có lá gan này, tùy tiện đi tới Huyền Vũ các lấy hai thanh huyền binh nhị giai cao cấp.



Tuy nhiên, đây rốt cuộc là đan dược gì mà có thể so sánh với hai thanh Huyền binh cao cấp, mà tựa hồ còn trân quý hơn khiến cho lão nhân cai quản Huyền Vũ các kia lịa điên cuồng như vậy. Giờ khắc này, trong lòng Diệp Bạch lần đầu hiện ra vẻ chờ mong, xem ra lần tưởng thưởng này thật sự quá lớn, không biết đó là đan dược gì, có giá trị thế nào.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #116