Chương 117: Huyền tông huyệt.



Bốn chữ tuy bình thường nhưng ở thời điểm này đã khiến cho tất cả mọi người không thở nổi. Bốn chữ nãy đột nhiên thốt ra khiến cho tất cả đều oanh động.



Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, không ít người há hốc cả miệng nhìn về phía Diệp Bạch. Bọn họ không thể tin, cũng không dám tin, bốn phía vẫn yên lặng như cũ, chỉ có thanh âm nhàn nhạt của thanh niên kia, sau nửa ngày trong trường mới có một tiếng xôn xao, trong mắt bọn họ đều có một vẻ không thể tin được.



- Ngươi có biện pháp sao? Biện pháp thế nào?



Vẫn là Hồng Diệp trưởng lão mở miệng hỏi, lão cố gắng đè nén ồn áo xuống ôn hòa nhìn về phía Diệp Bạch. Tuy nhiên ai cũng nhìn ra sự lo lắng trong lòng của lão, bọn họ đều đi về phía Diệp Bạch một chút, tựa hồ như muốn nghe rõ hơn.



Diệp Bạch từa hồ như không quan tâm tới ánh mắt bốn phía của mọi người, hắn bắt đầu nhàn nhạt phân tích:



- Đúng thế, trưởng lão, nếu như Ô Linh tông muốn tiêu diệt chúng ta thì vô cùng dễ dàng, cho dù Diệp Bạch có khả năng thông thiên cũng không thể cải biết được sự thật này.



Ở trên đài mọi người xôn xao một hồi, sau đó Diệp Bạch phất tay tựa hồ như ngăn mọi người rồi lại nói:



- Nhưng đó là trước kia, hiện tại chúng ta đã phát hiện ra Thiên Báo cốc, đây chắc hẳn là một tòa Huyền tông huyệt, có những bộ thanh giai kiếm quyết cùng với tam lạp có thể khiến cho đỉnh giai huyền sư đột phá lên cảnh giới Huyền tông cho nên mọi chuyện không còn giống như trước kia nữa. mọi người nghĩ thử xem, tại sao Ô Linh tông biết được chúng ta kết giao với ngoại tông mà không vạch trần chúng ta? Tại sao Ô Linh tông vẫn để cho Thiên Báo cốc thần bí cho tới hôm nay?



Ở trên đài, có người lóe sáng hai mắt mà lập tức nói:



- Bọn họ muốn giấu diếm điều gì đó, bọn họ không muốn bị người khác chú ý cho nên làm như vậy. Hơn nữa dù kiếm được chứng cứ rồi mà bọn họ cũng không động tới gia tộc chúng ta, tựa hồ như không có động tĩnh gì.



Diệp Bạch gật đầu nói:



- Không sai, bọn họ muốn giấu diếm thân phận, che dấu hình tàng, không muốn bị hấp dẫn bởi ánh mắt bên ngoài, tất cả đều vì nguyên nhân Thiên Báo cốc, bởi vì chỗ đó chính là Huyền tông huyệt, hiện tại chỉ có bọn họ độc hưởng, không muốn tông phái khác biết chuyện này, tuy nhiên…



Diệp Bạch ngừng một chút rồi nói:



- Nếu như bọn họ dùng thân phận của Ô Linh tông để làm chuyện này thì chắc chắn sẽ khiến cho người khác nghi kị. Ô Linh tông là một đại tông môn, chiếm mốt tiểu cốc vô danh như vậy nhiều năm để làm gì? Nếu như bọn họ đến để trừng phạt chúng ta rồi về nhà xong thì cần gì phải bí mật như vậy? Bọn họ không muốn bị phát hiện ra Thiên Báo cốc, bởi vì một khí nó lộ ra thì liên lụy quá lớn, chỉ sợ những tông môn bên ngoài cũng nhóm ngó. Ô Linh tông ở La Lâm quốc chúng ta là một thế lực lớn tuy nhiên so với các thế lực ngoài thì xem ra…



Diệp Bạch cười nhàn nhạt một chút rồi nói:



- Không đáng nhắc tới.



Ở trên đài khi nghe đến đây thì đôi mắt của một số người đa sáng ra, một số người nhanh nhẹn thì không nhịn được mà nói:



- Ý của ngươi chính là…



Diệp Bạch tiếp lời:



- Đem tin tức này truyền ra ngoài không phải là tốt hơn sao? Đem tin tức này cho tất cả điều biết, cho những tông môn khác biết.



Chúng ta dùng thân phận chân chính của Thiên Báo cốc, bí mật thông tri cho các tông môn. Mà chúng ta không ngừng nói chuyện ở đây cho những đại tông môn khác, dùng các biện pháp xử lý che dấu để cho tin tức không bị truyền ra ngoài.



- Chỉ có điều điều này không khó, chúng ta chỉ cần mở ra phong thanh một chút, nói rằng ở đó có thanh giai kiếm quyết, Tích Huyết tử kim đan thì sẽ dẫn tới vô số tông môn của các quốc gia, bọn chúng sẽ giống như ruồi bọ ngửi thấy mùi mật vậy. Về phần sau này thì không cần nói nhiều, chỉ cần chúng ta có người trợ giúp đem mọi việc náo loạn thì tốt rồi.



- Chúng ta dùng thân phận thực sự là nói cho bọn họ thì thành công chúng ta sẽ trở thành công thần, có lợi ích rất lớn, thất bại cũng không có gì tổn thất. Tử Cảnh cốc kia tuyệt sẽ không để lộ ra ngoài, bọn họ sợ rằng giữ bí mật còn không kịp,muốn độc hưởng cho nên sẽ không có bất kỳ uy hiếp gì với tứ gia chúng ta. Khi bí mật này được nói cho những tông môn khác, vạn nhất bọn họ liên thủ với Ô Linh tông thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa thực lực của Ô Linh tông tuy rất mạnh nhưng cũng chưa chắc có thể nuốt được cả thiên hạ, đến lúc đó cục diện trở nên càng hỗn loạn càng tốt.



- Nói cho những tông môn khác, không ngừng để lộ tin tức, như vậy ai cũng không biết rằng tin tức này là do chúng truyền đi. Bọn họ tuy hoài nghi nhưng đều không có chứng cớ bởi vì chúng ta trước kia đã nói cho họ biết, Huyền tốt huyệt này chúng ta hiện tại đang gặp nguy hiểm, bị Thiên Báo cốc của Ô Linh tông chiến lấy, huyền tông huyệt này chúng ta rõ ràng có phần nhưng chúng ta không chiếm được, tuy nhiên một khi xảy ra hỗn loạn, chúng ta sẽ có chút cơ hội.



- Có lẽ hỗn loạn này ảnh hưởng đến chúng ta rất lớn tuy nhiên chúng ta không nhất định sẽ bị diệt môn. Ô Linh tông đến lúc đó vì nhiều nguyên nhân mà không quan tâm đến chúng ta nữa, bọn họ phải để ý đến những chuyện khác. Tuy rằng khi bọn họ đạt được bảo vật ở Huyền tông mộ địa bọn họ sẽ quay về khai đao những thế gia chúng ta nhưng mà nếu lúc đó chúng ta lấy được kiếm quyết thanh giai, khiến cho Huyền sư đột phá lên cảnh giới Huyền tôn thì chắc chắn bọn họ không dễ dàng xử lý chúng ta. Cho nên điều quan trọng nhất bây giờ là đem bí mật ở Huyền tông mộ địa tiết lộ ra ngoài, thừa dịp loạn lạc mà bảo tồn nhất mạch của hai nhà chúng ta cùng với khiến chúng ta có cơ hội kiếm được thanh giai kiếm quyết.



Diệp Bạch nói xong, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn. Trong mắt bọn họ hiện ra từng tia sáng, những ánh mắt mờ mịt hiện tại trở nên tràn ngập quang mang, từa hồ như trong khoảnh khắc bọn họ đã thay đổi. Không ít người trong số họ lộ ra vẻ tán thưởng mà nhìn về phía hắn, không còn vẻ giễu cợt như trước kia nữa mà vô cùng nghiêm túc. Mà tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Diệp Bạch khiến cho Diệp Bạch có cảm giác như ngồi trên đống lửa, toàn thân không thoải mái, hắn phải vận Huyền khí bảo hộ quanh thân, trong lòng cố gắng tĩnh lặng. Tĩnh lặng, tĩnh lặng cuối cùng hắn khiến cho mình tĩnh lặng, không đếm xỉa gì tới ánh mắt bốn phía nữa, thân hình lại trở nên thản nhiên như trước tiếp nhận ánh mắt của mọi người, không lùi bước cũng không kiêu ngạo.



- Tuyệt diệu, tuyệt diệu.



Đạm Thai gia chủ vỗ tay tán thành nói.



- Quả nhiên là bất phàm, kế sách này đúng là sẽ giúp chúng ta đối đầu được với Ô Linh tông. Ô Linh tông bất quá chỉ là một gia tộc lớn ở La Lâm quốc này nhưng mà khi Huyền tông Huyệt xuất hiện thì tất cả sẽ biến hóa, tin tức một khi truyền đi thì Ô Linh tông chắc chắn bị sứt đầu mẻ trán, cuối cùng nguyên khí đại thương, không thể đối phó với chúng ta nữa, nói không chừng sẽ bị diệt cả tông, La Lâm quốc cũng bị xóa tên cũng nên. Kế sách này trước giờ tại sao chúng ta không nghĩ đến nhỉ? Thật không cam lòng, Diệp Bạch còn trẻ tuổi như vậy mà có thể suy nghĩ như vậy, tương lai chắc chắn sẽ trở thành đại tài đó Thiên huynh.



Nói đến đây Đạm Thai Phó nhìn về phía Diệp Thiên cười nói:



- Diệp gia lần này đã có một thiên tài rất giỏi đó, thật là bội phục!



Trong ánh mắt của DIệp Thiên tràn ngập vẻ vui sướng, y nhìn Diệp Bạch cũng vô cùng thuận mắt, tuy nhiên sau đó y vẫn khiêm nhường nói:



- Đạm Thai huynh quá khen rồi.



Một bên khiêm tốn, một bên khen ngợi, trong ánh mắt bọn họ có một vẻ vui mừng không thể che giấu được.



Gia chủ La gia La Thiên cũng cười nói:



- Không sai, Diệp Bạch huynh đệ phân tích rất hợp lý, đây là biện pháp giải quyết hợp lý tốt nhất của chúng ta. Hiện tại Ô Linh tông không đụng đến chúng ta cũng chỉ bởi vì bọn họ không muốn người khác chú ý, nhưng sau khi mọi chuyện xong xuôi rồi bọn họ nhất định sẽ khai đao bốn nhà. Mà Huyền Tông Hyệt chính là do chúng ta sở hữu, Ô Linh Tông mặc dù ở bên cạnh chúng ta nhưng chắc chắn là không có phần, nếu cứ như vậy chi bằng làm cho hỗn loạn để ai cũng không đoán được kết quả, chúng ta lại thừa cơ hỗn loạn đó mà đoạt bảo. Sau khi xong xuôi mọi việc, bốn gia tộc chúng ta sẽ trong hỗn loạn mà cầu sinh.



Không ít người cũng liếc nhìn nhau một cái, bọn họ đều cười khổ nói:



- Đúng vậy, con đường này thật là một con đường duy nhất, không còn lựa chọn nào khác.



Không ít người phá lên cười ha hả, không khí trong nội đường nhất thời trở nên thoải mái đến cực điểm.



Khuôn mặt của Hồng Diệp trưởng lão hiện lên vẻ vui mừng, tuy nhiên sau đó lão vẫn phất tay để mọi người bình tĩnh trở lại. Lão đứng lên đi một vòng bốn phía rồi nói:



- Phương pháp của Diệp Bạch mọi người không có ý kiến gì vậy là tốt rồi.



Tuy nhiên trước mắt chúng ta không thể chủ quan, phải chuẩn bị thật an toàn. Chúng ta phải biết rằng, tin tức này một khi truyền ra thì Huyền Tông huyệt sẽ trở thành một miếng bánh ngon, bất luận người nào cũng muốn tới đó cắn một cái. Đến lúc đó sẽ có vô số tông môn hội tụ, loại chiến đấu này tiểu gia tộc chúng ta không tham gia vào nhưng một khi bị ảnh hưởng thì sẽ rước họa vào thân, làm cho toàn bộ gia tộc bị giệt, nguy hiểm vẫn còn tồn tại ở phía trước.



- Cho nên chúng ta không thể chủ quan, tuy rằng sự hỗn loạn này đối với chúng ta là có lợi nhưng tất cả phải sẵn sàng phòng bị hỗn loạn, phải làm thế nào ẩn tàng được mình trước sự đại chiến của các tông môn. Để được sống sót chúng ta phải truyền bá tin tức và thương thảo, những việc này phải vô cùng thận trọng, vô cùng bí ẩn, không ai được tiết lộ ra ngoài trước, bằng không đến lúc đó không phải là cơ hội cho chúng ta đục nước béo cò mà sẽ là cơn phẫn nộ của Ô Linh tông.



Hồng Diệp trưởng lão vừa nói những lời này ra thì đám đông đang vui mừng liền được trấn tĩnh lại. Nguy cơ hiện tại cũng không hề mất đi, hiện tại phải làm thế nào để vượt qua.



Sau đó không ít người gật đầu khen:



- Hay cho Hồng Diệp lão đệ suy nghĩ chu toàn, chúng ta nhất định phải làm sao trước khi Ô Linh tông phát hiện ra Huyền tông huyệt mà truyền bá những tin tức này đi, bằng không tất cả đều không có ý nghĩa.



Lời này vừa được thốt ra mọi người đã gật đầu đồng ý. Đương nhiên những chuyện này là do những trưởng lão, gia chủ đi đầu, bọn Diệp Bạch không có phần. Đột nhiên Hồng Diệp trưởng lão quay đầu nhìn Diệp Bạch đang đứng ở trong hành lang mà mỉm cười nói:



- Diệp Bạch, lần này ngươi đã lập công lớn, cứu mạng tất cả chúng ta, ngươi muốn được thưởng thứ gì?



- Thưởng?



Diệp Bạch ngẩn ngơ một lúc, bốn phía mọi người đều có phản ứng, tất cả đều nhìn Diệp Bạch với ánh mắt hâm mộ. Hiển nhiên với công lao lớn như vậy thì phần thưởng tuyệt đối sẽ vô cùng trân quý, khiến cho người ta phải giật mình. Nhưng đó là vật gì? Tất cả mọi người đều suy đoán, mà trong lòng Diệp Bạch cũng ngây dại.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #115