Chương 105: Trả thù (Trung).



Trong mắt của Diệp Hàn Sơn lúc này đã hiện ra một vẻ hung ác, hắn phất tay đi trên con đường tìm gặp Diệp Bạch Hưng.



Diệp Bạch Hưng mấy ngày hôm nay thật không tốt, những tiểu nhị bình thường nịnh nọt của hắn không biết hiện nay đã đi đâu, ngay cả bóng dáng chưởng quỹ cũng không thấy. Cuối cùng đợi cho mọi khách nhân rời khỏi tiểu nhị mới đem đến cho hắn một bát cháo hoa. Diệp Bạch Hưng thấy vậy thì tức giận, cầm lấy một cây thương xà định đánh tiểu nhị, đúng lúc đó tiểu nhị yêu cầu đi đến công đường tìm gặp muội phu của hắn để lý luận.



Tuy nhiên, lần này muội phu hòa ái dễ gần của hắn lại bây giờ không còn nữa mà chỉ còn hung thần, nguyên một đám đánh cho hắn phải tỉnh đi ngất lại. Sau đó bọn họ thả tên tiểu nhị kia ra ngoài, rồi đem Diệp Bạch Hưng ra ngoài đường cái, bắt hắn quỳ rạp ở đó giống như loài chó vậy, người qua đường không ngừng chỉ trỏ.



Sau đó một người quen biết đưa hắn trở về. Lúc này Diệp Bạch Hưng mới biết Diệp Hàn Sơn không còn tại chức nữa, trong lòng hắn cảm thấy khó hiểu, không biết muội phu của hắn đắc tội với người nào. Trong lòng Diệp Bạch Hưng cảm thấy nôn nóng, hắn muốn mau chóng tìm muội phu của mình.



Sau đó, Diệp Bạch Hưng định đi tìm muội phu Diệp Hàn Sơn của mình thương lượng một chút. Chuyện này trước đây hắn đã làm không ít, tuy nhiên muội muội của hắn bỗng nhiên khóc lóc quay trở về. Diệp Bạch Hưng hỏi một hồi mới biết rằng Diệp Hàn Sơn không hiểu tại sao lại nổi cơn thịnh nộ, bỏ rơi muội muội của hắn. Diệp Bạch Hưng lúc này vô cùng tức giận, thầm nghĩ nhiều năm nay ta hiếu kính ngươi như vậy, tại sao ngươi lại nổi cơn tức giận với muội muội ta, ta nhất định phải tìm ngươi hỏi một phen.



Tuy nhiên khi hắn tìm tới nhà muội phu của mình thì không biết Diệp Hàn Sơn đã đi tới nơi nào rồi. Sau đó hắn quay trở về nói chuyện với muội muội của mình thì bỗng nhiên muội muội hắn nhìn hắn hung dữ nói:



- Ta từ nay về sau ta không còn lại muội muội của ngươi nữa, chuyện của ngươi ngươi hãy giải quyết cho tốt.



Sau đó muội muội của Diệp Bạch Hưng lập tức rời khỏi.



Diệp Bạch Hưng ngơ ngác đứng yên tại chỗ. Hắn phát hiện ra bầu trời giống như đang sụp xuống, tất cả đều thay đổi.



Sau đó, Diệp Bạch Hưng tìm một số huynh đệ thân thiết của mình, muốn nhờ bọn họ giúp mình chạy trốn tuy nhiên không ai chịu hỗ trợ. Sau đó những tiểu điếm mà hắn thiếu nợ tiền cơm, trước kia vì e ngại muội phu của hắn nên không dám nói gì bây giờ toàn bộ đến đòi.



Cuối cùng vì không trả nổi nợ cho nên Diệp Bạch Hưng đã bị xiết tất cả những đồ đạc trong nhà. Sau đó hắn lại nghe được một tin tức, Luyện Võ các không cần hắn làm việc nữa, bọn họ phái một người chuyên đối đầu của với hắn, người này dương dương tự đắc đi nhậm chức.



Diệp Bạch Hưng lúc này giống như là một con chó bị đuổi ra khỏi nhà mình vậy. Các đệ tử ngoại tông hồi trước hắn bức hiếp nghe được tin tức thì nhanh chóng đi tới nhỏ nước miếng vào người hắn. Mầy ngày sau đó, Diệp Bạch Hưng đã bị đuổi ra khỏi ngoại tông, không còn tư cách ở trong ngoại tông nữa.



Sau này thật lâu cũng không còn ai gặp hắn nữa, mọi người vui mừng vì hắn đã bị đuổi khổi đây. Có người nói hắn đã sớm rời khỏi Hỏa Vân thành, không biết tung tích đâu nữa.



Tuy nhiên chẳng có ai thương cảm hắn, ngay cả muội muội của hắn cũng không có. Hắn trước giờ chỉ làm chuyện ác ôn, vì kiếm tiền mà mắng người, ăn không trả tiền, dựa vào thế lực của muội phu mà khi dễ những đệ tử nghèo khổ.



Hắn bị quả báo như vậy còn không tốt sao?



-----------------



Trong ánh nắng dương quang sáng sớm, Luyện Võ các của Diệp gia ngoại tông, lưu ly sáng rực.



Mới sáng sơm, các đệ tử ở Ngoại công đường đã vây quanh Luyện võ các, không cho bất kỳ kẻ nào tiến vào. Sau đó bọn họ vào trong quét dọn, trải thảm hồng dưới mặt đất, lau chùi sạch sẽ rồi cung thỉnh Diệp Bạch đi vào.



Ở bên ngoài không ít đệ tử ngoại tông Diệp gia đã bị những người ở công đường Chấp sự không cho đi vào. Tất cả mọi người đều nhìn nhau, trong lòng bọn họ thầm nghi vấn. Đây rốt cuộc là ai mà có thể khiến cho ngoại công đường tiếp đón long trọng như vậy. Từ xưa đến nay bọn họ chưa từng nghe qua Luyện võ các lại tiếp đón một đại nhân vật như vậy.



Hơn nữa người này thoạt nhìn cũng còn trẻ tuổi, không hơn bọn họ bao nhiêu. Người như vậy lại có địa vị lớn như vậy sao?



Không ít người trong lòng thầm suy đoán. Mà Diệp Bạch lúc này nghe được thanh âm phức tạp xung quanh thì ánh mắt chuyển sang phức tạp. Hắn bước vào trong Luyện Võ các.



Rốt cuộc, lúc này thanh âm xung quanh cũng đã được đèn nén xuống, tuy nhiên bọn họ lại tụm lại một chỗ, tất cả đều suy đoán thân phận của Diệp Bạch, không biết hắn tới đây để làm gì.



Luyện võ các so với một năm trước không có thay đổi gì lớn, trên vách tường có treo từng bè trúc vẽ hình tiểu nhân đồ múa đao hoặc múa kiếm, tổng cộng tất cả là mười tám bé trúng, ba cái làm một tổ, phân ra làm trụ cột đao thuật, trụ cột kiếm thuật, trụ cột côn thuật, trụ cột thương thuật, trụ cột cúug thuật, trụ cột chủy thuật.



Trên mỗi bè trúc, vô luận là kiếm thuật hay đao thuật, thương thuật đều vẽ những tư thế đơn giản, hoặc đâm hoặc bổ hoặc chém.



Diệp Bạch từ từ vuốt ve những bè trúc này, sờ mó lên những tấm hình điêu khắc.



Những vật này thật là quen thuộc, thật là quá thân thiết, không biết mình đã từng rơi bao nhiêu mồ hôi ở nơi này.



- Ta từng nói rằng nếu như không đạt tới cảnh giới Huyền sĩ ta sẽ không đi vào trong Luyện Võ Các một bước. Ngày nay ta đã chân chính đạt được cảnh giới Huyền sĩ, trở thành đệ tử nội tông cho nên ta đủ tư cách để tiến vào đây. Người mà từng làm nhục ta ở đây chỉ vì câu nói của ta mà bị chúng bạn xa lánh, muội muội cũng không thèm quan hệ với hắn nữa.



Đây chính là quyền lực, địa vị. Đây chính là hiệu quả của thực lực, nếu mình không làm thì sẽ có người làm thay mình.



Diệp Bạch tuyệt không cảm thấy đáng tiếc, loại sâu mọt này đã hãm hại biết bao nhiêu đệ tử nghèo khổ, mà hắn cũng nằm trong số đó. Nếu như mà hắn không gặp cơ duyên thì hắn đã phải chết thảm ở Thí Luyện trường, chết thảm nơi chiến trường.



Kết quả này có lẽ là kết quả tốt nhất, bất kể là Diệp Bạch Hưng sống hay chết hắn cũng không quan tâm.



Đúng lúc này ở bên ngoài bỗng nhiên truyền đến từng hồi thanh âm ầm ĩ, Diệp Bạch không kìm được mà nhíu mày, hắn không vuốt ve bè trúc nữa mà nhìn ra ngoài cửa.



Bỗng nhiên một thanh âm dễ nghe từ bên ngoài truyền tới:



- Ai ở bên trong mà ngăn cản không cho phép ta vào giảng?



Một chấp sự ở bên ngoài công đường vội vàng chống gậy, cảnh tỉnh nàng:



- Cô nương nhỏ giọng một chút, ở bên trong có một đại nhân vật, không để đắc tội với người này, cô nương chờ một chút nữa đi.



Đúng là này một thanh âm nhàn nhạt, nghiêm nghị bỗng nhiên vang lên:



- Để nàng ta vào trong đây đi!



Nghe thấy thanh âm này, chấp sự kia không còn ngăn cản nàng tiến vào nữa, lần này hắn hướng về phía nàng ta mà nói:



- Diệp đại nhân cho gọi, cô nương mau vào đây, đừng làm cho đại nhân tức giận, chú ý làm đẹp lòng Diệp đại nhân.



Nữ tử kia do dự một chút, phải chờ đến khi chấp sự kia thúc giục nàng mới tiến vào. Nàng mặc một bộ đồ màu lục, dung mạo vô cùng xinh đẹp.



Nàng do dự ở trước cửa một lát, trong lòng không hiểu ai tìm nàng có chuyện gì, trong lòng nàng thầm lo lắng, không biết phải làm sao cho phải.



Nàng tiến vào trong cửa, chỉ thấy bên trong có một bóng bạch y đang quay lưng chắp tay mà nhìn bộ tranh chữ ở trên tường. Bóng lưng này vô cùng quen thuộc, phảng phất như đã gặp ở đâu rồi nhưng nàng lại không nhớ ra.



Trong lòng nàng không khỏi cảm thấy nao nao.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #103