Chương 103: Thông Thiên kỳ linh bảng.



Dịch dung mặt nạ dĩ nhiên Diệp Bạch phải cất kỹ, ngày mai sẽ chính thức dùng đến. Cái dịch dung mặt nạ này ở tiểu điếm Diệp Bạch đã sớm thử qua. Khi mang lên mặt nó không để lại bất kỳ sự khó chịu gì, vô cùng thoải mái, khi mang lâu sẽ không còn cảm giác rằng trên khuôn mặt mình có mang theo một thứ gì đó, dùng nó để soi gương Diệp Bạch cũng không phát hiện ra chút dị thương nào cho nên vô cùng yên tâm sử dụng. Sợ rằng khi Diệp Thiên Nhi tới đây, nàng cũng không nhận ra hắn, giảm bớt một phiền toái.



Mà điều khiến cho Diệp Bạch kỳ quái chính là vòng tròn bạch ngọc kia, đó chính là Tử Tình Kim Dực Tình Đình. Trên người Hàn Khôn, thứ tốt không ít nhưng mà vật như vậy lại để ở trong góc tay áo, nếu như mà mình không cẩn thận thì chỉ sợ vĩnh viễn không phát hiện được, hơn nữa lúc mình lấy nó trên khuôn mặt Hàn Khôn biến đổi rất nhiều, đây không biết rốt cuộc là vật gì, có gì quan trọng trong đó, mình phải lấy ra xem xem.



Diệp Bạch một lần nữa lấy ra. Trước kia hắn không có thời gian nên chưa quan sát kỹ, hiện tại nhìn thì thấy ở trên miếng bạch ngọc nay tựa hồ có một đồ hình Cửu cung bát quái. Kiền nhất, đoái nhị, Ly tam, Chấn tứ, Tốn ngũ, Khảm lục, Cấn thất, Khôn bát, ở bên trong có những hình sông núi chi chít, tựa hồ như không bao giờ có thể nhìn thấy được đầy đủ. Ở chính giữa miếng bạch ngọc này có một mũi kim, cho dù có xoay miếng ngọc như thế nào nữa thì mũi kim cũng chỉ về hướng đông.



Ở trên bàn, sông núi loáng thoáng mà trong mũi kim này có một luồng máu dài nhỏ, tựa như là tơ máu, không biết trong đó có vật gì.



Diệp Bạch biết sư phụ mình kiếm thức rộng rãi không chừng sẽ biết cho nên hắn một lần nữa đi gặp Kiếm lão, chỉ vào trong miếng ngọc tròn kia cung kính hỏi:



- Sư phụ, người có biết đây là vật gì không?



- Để ta xem.



Kiếm lão nhìn chằm chằm vào vòng tròn nửa ngày sau đó nhìn địa hình trên bức tranh kia một lần, trong mắt của lão tràn ngập vẻ ngưng trọng,một lát sau lão thở dài ra một hơi mà nói:



- Không thể tưởng tượng được lại gặp vật này ở đây. Đây là một bảo vật đó, từ trên tay của một tiểu nhân vật như vậy tại sao lại có dị bảo này.



Diệp Bạch không kìm được mà hỏi:



- Sư phụ, đây rốt cuộc là vật gì?



Kiếm lão liếc nhìn Diệp Bạch mà nói:



- Ngươi còn nhớ ta đã từng đệ cập với ngươi về chín kỳ thuật không? Trên lục đại có một “Đại Khí môn” bảo thuật dùng để luyện Địa Khí Môn được người ta gọi là Bảo Khí môn.



Diệp Bạch gật nhẹ đầu nói:



- Đệ tử có nhớ là lão sư nói qua rằng chín kỳ thuật kỳ thực không phải là Huyền Quyết huyền kỹ nhưng khi học được đều có khả năng thần thông không tưởng tượng được, trong đó có thứ dùng để tìm dược, tìm khoáng thạch, có thứ dùng để luyện khí luyện đan và các pháp môn kỳ diệu khác, đại bộ phận đã thất truyền. Kiếm môn chúng ta có hai thứ chính là Vọng Khí Quyết và Giám Vật quyết.



Kiếm lão gật nhẹ đầu tán dương:



- Đúng vậy, tuy nhiên những thứ này không phải là những thứ quý giá nhất. Trong chín kỳ thuật, xếp hàng thứ nhất không phải là bảo vật bình thường, bảo vật này có thể phân biệt các loại khí, tìm kiếm linh mạch, bảo vật này chính là Địa Khí môn.



Diệp Bạch nghe vậy thì không khỏi lắp bắp mà hỏi:



- Có loại pháp quyết này sao?



Kiếm lão gật đầu nói:



- Không sai, tuy nhiên trong bảo vật của Địa Khí môn này được người ngoài nghe thấy, cuối cùng cũng xảy ra một phen đại chiến, người của Địa Khí môn chết thảm nghe nói sau này dần dần điêu linh xuống dốc, dần dần không còn có người nghe thấy tin tức của môn phái này nữa.



Đây là lần đầu tiên Diệp Bạch nghe Kiếm lão nói về chuyện xưa ở trên đại lục. Kiếm lão hiện tại dường nhức cũng đang có hứng nên tiếp tục nói:



- Ta đã nói với ngươi, cửu đại kỳ thuật môn nào cũng trân quý tuy nhiên đều có thể mang lại tai họa bất ngờ, không ít truyền nhân phải chết. Chín kỳ thuật này sau đó mới từ từ thất truyền, truyền thừa chỉ còn lại vài cái, Địa Khí Môn cũng như vậy, bởi vì bảo vật của bọn họ rất quý giá cho nên đồng thời cũng gặp phải tai họa ghê gớm.



Diệp Bạch gật gật đầu, hắn dĩ nhiên minh bạch đạo lý này, Thất phu vô tội nhưng mang ngọc có tội, nếu như có được dị thuật này mà không có thực lực bảo vệ mình thì sẽ bị người khác để ý, kết quả không cần nói cũng biết.



Kiếm lão nói:



- Đây chính là một thế giới yếu thì phải chết, Địa Khí Môn sau khi bị suy tàn thì bảo vật truyền thừa của bọn họ cũng bị phân tán ra thành sáu phần, những người chiếm được những mảnh của Khám Đại Bảo Kính không hoàn chỉnh, tuy rằng Khám Địa Bảo Kính có uy lực quỷ thần khó lường nhưng một khi bị chia ra thì cũng chỉ là một cái gân gà. Nếu như ta không nhìn lầm thì vòng tròn bạch ngọc này chính là một phần trong sáu Khám Đại Bảo Kính, Hoa Thảo Kính.



Diệp Bạch há to miệng, nửa ngày không nói nên lời, thật lâu sau hắn mới nhìn Kiếm lão mà ngẩn người nói:



- Khám địa bảo kính, người nói miếng ngọc này chính là bảo vật truyền thừa, Khám Địa Bảo Kính sao?



Kiếm lão nói:



- Cho nên ta cũng cảm thấy kỳ quái, cho dù Khám Địa Bảo Kính được đưa ra bên ngoài thì tuyệt đối cũng không thể dễ dàng có được một cái như vậy. Mặc dù đây không phải là Bảo Kính hoàn chỉnh nhưng cũng là một bảo vật, giá trị của nó khó mà có thể đánh giá. Một khi lục kính hợp nhất thì chính là một linh bảo nhị giai đê cấp đó. Lúc ấy ở cả Thương Mang đại lục này sẽ nổi sóng gió, chuyện gì sẽ xảy ra nếu như linh bảo xếp hàng thứ hai trong Thông Thiên Kỳ Linh bảng xuất hiện ở đây?



Diệp Bạch không kìm được hỏi:



- Thông Thiên Kỳ Linh bảng là cái gì vậy?



Kiếm lão giải thích nói:



- Đó chính là bảng dùng để phân chia một số linh bảo đỉnh giai. Những vật được xếp trong Thông Thiên Kỳ Linh bảng đều là những bảo vật tuyệt thế, tạm thời ngươi không cần biết nhiều, chỉ cần biết rằng nó đối với ngươi không hề tốt. Nó là một phần của linh bảo xếp thứ hai trên Thông Thiên Kỳ Linh Bảng, vậy nên ngươi cần phải biết vật này không biết là phúc hay là họa, tạm thời ngươi có giữ cũng không có tác dụng gì cho nên cần phải cất chứa thật kỹ, đừng để cho người khác phát hiện ra.



- Ừm.



Kiếm lão nghĩ một chút rồi nói:



- Vật này tuy là linh vật, tuy không được gọi là linh bảo nhưng cũng là linh vật, có thể cất trong Kiếm thạch này không bị người khác phát hiện ra, chỉ là ngươi nhất thiết không được để lộ việc này, nếu như có người biết ngươi có nó thì chỉ sợ phiền toái sẽ không nhỏ.



Diệp Bạch gật đầu nói:



- Sư phụ, đệ tử sẽ đem miếng bạch ngọc này cất ở trong kiếm thạch. Quả nhiên, sau một lúc vòng tròn bạch ngọc đã biến mất không còn thấy gì nữa, ở trong Kiếm thạch ngoại trừ một Tử Sắc liên hoa thì bây giờ còn có một miếng ngọc nữa.



Kiếm thạch này cũng là một dị vật trong thiên đại, tuy không phải là linh bảo nhưng giá trị của nó không hề thấp hơn so với một linh bảo đê giai, nhất là trong đó ẩn dấu sức mạnh kiếm môn ngàn năm cùng với kiếm trận, trân quý vô cùng. Chỉ là Kiếm thạch ngoại trừ kiếm trận thì chỉ có kiếm là có thể lưu vào kiếm thạch, bằng không Diệp Bạch mỗi ngày không thể mang theo mấy trăm chuôi kiếm đi khắp nơi. Dĩ nhiên từ nay về sau hắn có linh bảo thì cũng có thể đem linh bảo cất giấu ở trong đó, chỉ là muốn tìm được linh bảo thì không biết phải chờ đến ngày nào tháng nào mà thôi.



Đồng thời Diệp Bạch hiện tại cũng hiểu ra tại sao lúc ở Bảo Khí phường mình hỏi ở nơi này có bán linh bảo hay không tên Hàn Khôn lại cười cợt, hiện ra thần sắc kỳ lạ. Hóa ra trên người hắn thật sự có linh bảo tuy không phải là một linh bảo đầy đủ nhưng cũng khiến cho người khác phải kinh ngạc.



Sau khi biết rõ vật hình tròn này là thứ gì, Kiếm lão cũng cho Diệp Bạch mở ra một đại lục. tuy chỉ là mấy lời này thôi nhưng cũng khiến cho Diệp Bạch hướng về đó. Từ trước đến nay, Diệp Bạch bị vây hãm trong Hỏa Vân thành, chưa bao giờ được ra ngoài thế giới rộng lớn. Những loại linh bảo này đừng nói là Hỏa Vân thành, cho dù là La Lâm quốc, Lam Nguyệt công quốc cũng phải long trời lở đất, máu chảy thành sông vì nó nhưng Diệp Bạch lại nghe Kiếm lão nói rằng, ở trên dại lục, linh bảo này xếp hàng thứ hai mươi lăm, vậy linh bảo trên đại lục có ít nhất hai mươi lăm thứ, hơn nữa con số này chắc chắn không dừng lại ở đó.



Ở trong Hỏa Vân thành một huyền sư cấp thấp có thể dương danh nhưng ở trên đại lục, một Huyền sư bất quá cũng chỉ là một kẻ nhỏ bé mà thôi. Không chỉ vậy, ngay cả cường giả Huyền Tôn cũng chẳng đáng gì.



Chỉ có khi đạt tới cảnh giới Huyền Vương thì mới có thể bước vào phạm trù của cường giả, có thể tranh đấu ở trên đại lục, bảo vệ chính mình. Và khi đạt tới Huyền Tôn mới được mọi người bốn phía kính ngưỡng, không ai dám bất kính.



Về phần huyền đế cũng chỉ là nhân vật trong truyền thuyết, toàn bộ đại lục, cấp độ Huyền đế có không quá mười lăm người, về phần huyền thánh thì mấy trăm năm qua đã không nghe nói đến, trên cơ bản, Huyền Đế chính là người có sức mạnh cao nhất, mỗi vị Huyền đế chỉ cần dẫm chân một cái là có thể chấn động cả ba ngọn núi, siêu việt vô hạn, những quy tắc hầu hết đều là do bọn họ đặt ra, người khác chỉ có thể tuân thủ, không thể phản kháng.



Mỗi Huyền Sĩ đều khát vọng có ngày sẽ gặp được thế giới này, Diệp Bạch dĩ nhiên cũng không phải là ngoại lệ. Mục tiêu tu luyện của hắn chính là bảo vệ mình, hi vọng tương lai có một ngày sẽ có thực lực bước ra khỏi Hỏa Vân thành, tiến vào đại lục Thương Mang.



- Ta nhất định phải cố gắng tu luyện, sớm ngày đuộc ra ngoài, nhìn xem thế giới bên ngoài rốt cuộc cao bao nhiêu, rộng bao nhiêu. Nhìn xem đại lục trong lời sư phụ rốt cuộc như thế nào.



Diệp Bạch nắm chặt bàn tay lại, trong lòng thầm nghĩ.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #101