Chương 12 : Năm Tháng Yên Bình


Người đăng: PhongNhiNhiNăm Tháng sau , Bồng Lai Đảo Cực Long hay bây giờ còn được gọi là A Bố , tại vì hắn không nhớ tên, mà trên người thì chỉ toàn mộ bộ áo bố nên người dân gọi hắn A Bố cho dễ và hắn cũng chẳng bận tâm gì mấy đến tên này . Lúc này A Bố đang quăng lưới đánh cá gần bờ biển xung quanh luôn có thôn nữ vây quanh hắn một tuyệt thế mỹ nam đang đánh cá sao lại không ngắm cho được . Bỗng một tiếng nói vang lên mà trong giọng nói có một chút hờn giận
“ A Bố ca về ăn cơm
Một cô thiếu nữ tóc đen xỏa cộng với gương mặt tuyệt thế đặc trưng của xứ Bồng Lai , nói chung cực kỳ xinh đẹp từ từ chạy tới . Thiếu nữ này chính là cô gái cùng ông lão cứu hắn nay ở chung nhà với hắn , tên thiếu nữ là A Nhất cháu gá của lão đại phu Mộc La

Nghe thiếu nữ kêu A Bố quay lại cũng vui vẻ cười tươi đáp:
“ Rồi đợi ca xong đợi ta kéo xong đợt lưới này đã nhé."

A Nhất đứng đó nhìn gương mặt ấy , từng giọt mồ hơi rơi khiến hắn càng trông thêm vài phần mạnh mẽ với một cơ thể rắn chắc từng cơ từng múi thịt được phân ra cực kỳ rõ ràng , A Nhất không tự chủ được mà cuối xuống, mặt nổi lên một rặng mây đỏ hồng trông cực kỳ động lòng người ."

A Bố kéo xong rồi xách lưới chạy tới chỗ A Nhất rồi cùng nhau đi về .

“ Gia Gia chúng ta về rồi này người có cơm chưa .”
Tiếng nói của A Nhất từ bên ngoài vọng vào khiến lão Mộc La không khỏi cười mỉm lắc đầu với cô cháu gái này .

Trong khi ăn cơm lão Mộc La nhìn A Bố ân cần hỏi :
“ Sao nhớ được tí gì chưa cậu nhóc .”
“ Vẩn chưa ạ .”
A Bố lắc đầu cười khổ đáp .
“ Không sao cứ từ từ đừng vội .”
Lão Mộc La chậm rãi nói .

Mấy ngày hôm nay A Bố khi ngủ đều cảm thấy rất lạ hắn cảm thấy trong cơ thể mỗi buổi đêm đều có một dòng khí lưu lạnh đang từ từ lớn dần .Hắn không biết đó là di Băng Thần Nhẫn giúp hắn tu luyện mấy ngày này hắn cũng đã từ Ngưng Anh bát trong lên Ngưng Thần tứ trọng . Nhưng chỉ khi đêm Băng Thần Nhẫn mới giúp hắn tu luyện còn ban ngày Băng Thần Nhẫn khóa chặt sức mạnh của hắn lại khiến cho hắn không khác gì người bình thường .

Nhưng hắn cảm thấy dòng khí lưu đó không hại mình mà còn khiến cho hắn thấy vô cùng thoải mái nên hắn cũng chẳng quan tâm lắm nên cứ tiếp tục mà ngủ mặc choo dòng khí lưu đó hoành hành .

......

Rồi thời gian cứ thế thoi đưa hết tháng này rồi lại sang tháng khác , chớp mắt cũng đã được hai năm rồi , trong hai năm này đã có rất nhiều sự kiện xảy ra với hắn như là, hai năm này hắn với A Nhất dẵ dưới sự sắp đặt của lão Mộc La nên duyên vợ chồng, và tu vi của hắn cũng đã đạt tới Ngưng Thần đại viên mãn , rồi khi hắn đi ra khơi gặp bọn cướp biển rồi may mắn thoát được nhưng không sao ngoại trừ lần đó thì cuộc sống của hắn vẫn bình đạm vui vẻ trôi qua cùng với lão Mộc la và A Nhất .

Cho đến một ngày hắn đi lên núi săn về , mưa gió sấm chớp cứ liên hồi , hắn cố gắng chạy thật nhanh về để lão bà ở nhà khỏi lo , trên đường hắn chạy về trong đầu hắn đang tưởng tượng ra khi mình khoe con lợn rừng mình mới bắt được lão bà sẽ vui như thế nào , rồi lão Mộc La sẽ chọc hắn rồi cả gia đình quây quần bên nhau ăn cơm , khi hắn nghĩ tới đó miêng hắn bất giác cười thật tươi cước bộ càng thêm nhanh để có thể được gặp vợ sớm .

Nhưng khi hắn về tới thôn thì một cảnh tượng kinh khủng hiện ra trước mắt , dân làng bị tàn sát máu chảy thành sông , các cô gái thì bị cưỡng hiếp chết không nhắm mắt mùi huyết tinh bốc lên nồng nặc hắn chạy tới cố gắng tìm kiếm còn ai sống sót không nhưng sự thật khiến hắn thất vọng KHÔNG MÔT AI CẢ . Hắn nghĩ đến lão bà và lão Mộc La hắn sợ rồi lần đầu tiên trên đời hắn biết sợ mặt hắn ngờ nghệch , sao hôm nay hắn sợ về nhà quá nhưng đôi chân vẫn cứ cất bước , cất thật chậm , cho đến khi tới cách nhà hắn một trăm trượng


Vô Tận Băng Vực - Chương #12