Chương 194: Thiểm Quang Đạn


Đạn báo hiệu được bắn lên cháy sáng cả một góc trời, nhưng nhìn qua thì giống như là môt đóa tiên hoa đang nở rộ, rất là đẹp, nhưng nó không phải để cho người ta thưởng thức mà là cảnh báo. Cả ma cung nhất thời hỗn loạn lên, từ trước đến nay không có kẻ nào dám đến đây để gây rối, và đặc biệt lại là vào khánh điển mừng sinh nhật lần thứ hai mươi của công chúa Katherine, một ngày vô cùng đặc biệt như thế này, nếu như cái tên ăn gan hùm kia bị chộp được thì nhất định hắn sẽ bị cực hình đến ngủm củ tỏi.

Cổ Diêu chạy như điên, đến khi phát hiện Dracula không có đuổi theo thì mới dừng cước bộ, vừa định tìm một chỗ để thay quần áo và mặt nạ thì lại bị thủ vệ từ bốn phương tám hướng phát hiện ra, ẩn thân thuật trước mặt cao thủ đã không còn tác dụng nữa.

" Nhanh, hắn ở bên kia, mau bắt hắn!"

Các thủ vệ hầu như là lập tức chạy lại, trang phục của Cổ Diêu lúc này rất là mờ ám, chỉ còn thiếu ba chữ 'kẻ gây rối' trên mặt nữa thôi là đủ bộ.

Cổ Diêu tức muốn hộc máu, mười giây, chỉ mười giây mà thôi là có thể đến thay y phục như lúc trước, và tránh được kiếp nạn rồi, sự thật quả là phủ phàng mà. Chỉ cách biệt có mười giây thôi nhưng bây giờ lại trở thành mục tiêu cho mọi người oánh hội đồng, bây giờ chỉ còn cách chạy trối chết như chó nhà có tang mà thôi.

Cổ Diêu hiển nhiên là sẽ không dây dưa với mây tên thủ vệ này. Triển khai khinh công bắn đi. Tốc độ của Cổ Diêu hơn hẳn các thủ vệ ở đây, nhưng lại có một đội thủ vệ xuất hiện phía trước, bên phải bên trái cũng xuất hiện thêm người, hiện tại hắn giống như là rùa ở trong rọ vậy.

Nhưng Cổ Diêu vẫn không dừng bước mà phóng về phía trước, sau vài ngày quan sát, hắn phát hiện được thực lực của số thủ vệ này khá lá bạc nhược.

Số thủ vệ kia thấy thế thì hơn mười kiện vũ khí lập tức xuất ra, nhắm vào đầu vào mặt Cổ Diêu mà chặt chém.

Tuy nhiên công kích của bọn hắn đều thất bại, bởi vì bộ cước của đối phương vô cùng quỷ dị, giống như là quỷ mị, xuyên qua làn đao kiếm một cách khó tin, thậm chí ngay cả một sợi tóc cũng không bị tổn hại.

Trong lòng của các thủ vệ đều kinh hãi, võ công gì thế, thật là thần kỳ!

Người luyện thành quỷ bộ thì có thể thong dong vượt qua được thiên binh vạn mã, các thủ vệ của ma cung tuy có thực lực không thấp nhưng nếu như so với Cổ Diêu thì vẫn có chênh lệch không nhỏ, chỉ dựa vào nhân số không thì không thể nào tiếp cận hắn được.

Vấn đề chính là càng có nhiều cao thủ đang đuổi đến.

Có mười mấy ác ma đang bay đến, trên người bọn họ tản mát ra khí tức chết chóc. Những người này tuyệt không thể xem như bọn thủ vệ được, trong số đó thậm chí là có cả thành thủ duy cương của thành ngân nguyệt, còn có thêm hai người mà Cổ Diêu vừa gặp mặt trong buổi lễ. Xem ra các tân khách trong buổi lễ cũng đã xuất hiện rồi, vào khánh điển mừng sinh nhật lần thứ hai mươi của Kathernine mà lại có người không biết sống chết đến đây gây sự, bọn họ cũng muốn biểu hiện một chút trước mặt ma vương.

Một ác ma có mái tóc vàng phất tay, xung quanh Cổ Diêu đột nhiên xuất hiện một sóng nước, Cổ Diêu nhất thời có cảm giác như thân thể đang ở trong không gian vô trọn lực, lại giống như là có một khối thiết bàn nặng nề vậy, hai cảm giác đối lập này liên tiếp thay đổi nhau khiến cho hắn vô cùng khó chịu.

Quỷ bộ cần phải chú ý đến từng động tác nhỏ nhất, do đó hắn cần phải quan sát chuẩn xác, nhưng lúc này giác quan của hắn đã bị quấy nhiễu nên hiệu quả cũng suy giảm nhiều, tên ác ma kia quả thật là cũng rất cao minh, lúc nãy thấy Cổ Diêu có thể dễ dàng vượt qua được số thủ vệ kia liền đoán ra được nhược điểm của hắn.

Nếu như chỉ có một người là hắn thì Cổ Diêu hoàn toàn không e ngại, ác ma kia có khả năng chế trụ người khác tốt như thế thì hiển nhiên lực công kích không bằng được, vấn đề quan trọng là ngoài hắn ra thì còn có rất nhiều ác ma khác, mà mỗi một ác ma đều là cao thủ một phương cả.

Các ác ma kia thấy tình hình của Cổ Diêu như thế thì lập tức quyền chưởng trảo chỉ trỏ, thi nhau mà xuất ra tuyệt kỹ. Mười mấy cao thủ đồng thời liên thủ thì kinh khủng thế nào cũng có thể tự đoán ra được, Cổ Diêu bị vây trong đó có cảm giác như là bị một ngọn núi đè vậy, hít thở khó khăn.

Từ khi rời khỏi thần thánh học viện đến nay thì Cổ Diêu chưa bao giờ gặp phải khốn cảnh như thế này cả, sơn cùng thủy tận, cùng đường bí lối, không có trường hợp này nguy hiểm hơn trường hợp này cả.

Các ác ma cũng đã tính trước, nếu như tên này không chịu thúc thủ chịu trói thì lập tức sẽ táng mạng tại chỗ.

Đối mặt với hiểm cảnh lớn nhất từ trước đến nay, Cổ Diêu hít sâu một hơi, bên ngoài thân thể xuất hiện một màn đấu khí màu trắng.

Các ác ma thấy thế thì cười lạnh, thật là ngây thơ, liều chết để chống cự quả là vô dụng, cho dù đấu khi hộ thể có cường thịnh đến đâu đi chăng nữa thì chịu phải sự liên hợp công kích của mười mấy cao thủ cũng sẽ bị phá tan mà thôi.

Nhưng khi công kích của bọn họ chạm vào màn đấu khí thì giống như là đá chìm xuống nước vậy, biến mất không còn tăm hơi, mà màn đấu khí màu trắng thì dần dần chuyển sang màu đen, sau đó thì vỡ vụn, điên cuồng dung nhập vào người của Cổ Diêu. Sau đó các ác mà đều hoa mắt, Cổ Diêu đang bị bọn họ vây khốn đột nhiên biến mất, khi hắn xuất hiện lại thì đã ở cách vị trí cũ hơn mười thước, rồi lại xuất hiện thêm một Cổ Diêu nữa ở phía trước, mà mỗi một Cổ Diêu đều có một tư thái không giống nhau, nhưng nếu như hợp tất cả các Cổ Diêu đó lại thì sẽ hình thành một động tác đầy đủ.

Tình cảnh huyền bí này khiến Cổ Diêu người chứng kiến có cảm giác lạ lùng, Cổ Diêu giống như là trực tiếp 'Biến' từ nơi này sang nơi khác vậy.

Các động tác 'chậm' của Cổ Diêu liên tục xuất hiện, nhưng mà trên thực tế thì nó lại nhanh vô cùng, các ác ma cũng chỉ có thể trơ mắt ếch ra mà nhìn Cổ Diêu biến đi về phía xa, không thể nào đuổi kịp được, mười mấy ác ma đối mặt nhìn nhau, đối phương có thể thoát khỏi sự bao vây của bọn họ, quả thật là khó tưởng tượng.

Cổ Diêu một hơi cắt đuôi hết truy binh, nhưng hắn không hề có chút cao hứng nào. Vừa rồi hắn đã sử dụng hấp tinh thuật trong thiên ma quyết để hút lấy lực công kích của mười mấy ác ma chuyển vào cơ thể của mình để phát động thiên ma độn.

Nhưng hấp tinh đại pháp là một con dao hai lưỡi, có thể cứu mạng, và cũng có thể tự sát thương bản thân. Bởi vì đấu khí của mỗi người đều có tính chất khác nhau, hấp thu vào cơ thể sẽ sinh ra xung đột, tạo nên nhiều tác dụng phụ.

Nếu như không phải lâm vào tình thế nguy hiểm và bất đắc dĩ thì Cổ Diêu nhát định sẽ không dùng đến hấp tinh đại pháp. Mười mấy ác ma liên thủ không phải là chuyện đùa, Cổ Diêu không thể nào tiêu hóa hoàn toàn được, sử dụng thiên ma độn chỉ tạm hời thoát hiểm mà thôi, tác dụng phụ của hấp tinh đại pháp đã bắt đầu xuất hiện, đấu khí dần dần rối loạn, đấu đá lung tung, yếu hầu của Cổ Diêu nóng lên, phun ra một ngụm máu tươi, khó khăn lắm mỡi khống chế được.

Nguy cơ vẫn chưa hết, vừa rồi bỏ lại chỉ là mười mấy ác ma mà thôi, trong ma cung có vô số người sẽ nhanh chóng đuổi tới, nếu như tiếp tục phát động hấp tinh đại pháp nữa thì chắc chắn sẽ bạo thể mà chết.

Quay trở lại sau khi thay đổi trang phục cũng không được, cơ thể đã bị nội thương, nhất định sẽ bị thủ vệ phát hiện ra được.

Có thể nói lúc này hắn đã rơi vào thiên la địa võng, có cánh cũng khó thoát, tim của Cổ Diêu đập liên hồi như trống trận vậy.

Lúc này thì hắn nghe được tiếng chân, tiếp đó là một chiếc xa thú chạy đến, đó cũng chính là đoàn xa thú mà lần trước hắn gặp phải.

Có lẽ là do có sự cố phát sinh cho nên nhân số đã tăng lên rất nhiều, có hơn trăm người vây quanh chiếc xe đến ba lớp.

Các thủ vệ này đang chú tâm bảo vệ người xe nên không có phát hiện ra hắn đang bí mật nấp ở đó, một cái bóng đèn sáng lên trong đầu Cổ Diêu, hắn đưa ra một quyết định lớn mật, mặc dù có chút nguy hiểm nhưng dù sao cũng phải thử, còn hơn phải chịu sự truy đuổi của vô số người.

Vội vàng lấy ra một hạt châu màu đen từ trong không gian giới chỉ, Cổ Diêu đưa vô ảnh đấu khí vào trong hạt châu, tay hắn tun lên, hạt châu liền lập tức bay lên cao, rồi hướng về phía chân trời, lúc này nó phát ra một tiếng động lớn, và còn tạo ra một ngọn lửa màu lam tạo thành một vệt dài như cái đuôi, thu hút sự chú ý của người khác.

không phải là đạn tín hiệu của ma cung! Thấy thế các thủ vệ đều bất giác ngẩng đầu lên nhìn hạt châu với cái đuôi lửa màu lam đó.

Sau đó hạt châu đột nhiên phát ra bạch quang chói mắt, cả ma cũng được chiếu sáng như ban ngày, khiến cho những người đang chăm chú nhìn nó có cảm giác như là bị kim đâm vào mắt vậy, đau đớn vô cùng, nước mắt tuôn rơi.

He he, thiểm quang đạn có tác dụng rồi!

Nhân lúc các hộ vệ người ngã trái người thì ngã phải Cổ Diêu dùng ẩn thân thuật sử dụng tốc độ nhanh nhất xuyên qua bọn họ rồi dùng bích hổ công dán chặt lên đáy xe.

Thiểm quang đạn là pháp bảo cứu mạng của Cổ Diêu, nó có thể làm cho người khác trong một thời gian ngắn không thể nhìn rõ được, và cũng làm cho nguyên tố trong không gian trở nên rối loạn vì thế cho dù hắn có đi sát bên người của hộ vệ thì cũng không thể nào phát hiện ra được.

Thiểm quang đạn nhanh chóng mất đi tác dụng, các hộ vệ khôi phục thị lực lập tức đề cao cảnh giác nhưng không biết là có chuyện gì xảy ra và cũng không biết được là đã có người lẻn vào xe.

Cổ Diêu thu liễm khí tức, dính sát vào xe.

Có tiếng bước chân từ xa chạy đến, có lẽ là một đội thủ vệ của ma cung.

" Có chuyện gì xảy ra?"

Nói chuyện là một nữ tử, xuất phát từ phía trên, có lẽ là chủ nhân của chiếc xe.

Cổ Diêu nhíu mày, giọng nói này quen quen, hắn hắn không có suy nghĩ nhiều, chỉ mong bọn chúng không có xem xét dưới xe, nếu không thì toi.

May là chuyện hắn lo lắng không có phát sinh, cõ lẽ các thủ vệ có rằng hắn không thể nào tiến vào xe một cách an toàn như thế, hơn nữa Cổ Diêu đã xuất ra thiểm quang đạn, khiến cho mọi người đoán sai phương hướng của hắn, và chỉ nghĩ là hắn không có ở đây.

Một thủ vệ cung kính nói:" Công chúa điện hạ, trong cung có một kẻ gây rối xuất hiện, vì sự an toàn xin mời người nhanh chóng về phủ!"

Công chúa?

Cổ Diêu nghe thế thì cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ cô gái trong xe là Yêu Nguyệt công chúa?

Vô Sỉ Đạo Tặc - Chương #194