Chương 156: Lĩnh Vực


Phương pháp tìm kiếm của nhóm người Cổ Diêu rất là đơn giản, đó chính là ôm cây đợi thỏ, bởi vì hoàn toàn không có cách nào khác.

Chưa từng có ai biết được là trên đường đến ác ma đảo mình sẽ bị mất tích, mà người muốn mất tích thì cũng không biết phải làm sao mới bị mất tích.

Bởi vì thông đạo đến không gian kia không giống như của địa hạ thành, nó không phải là cố định, vị trí của nó luôn biến đổi, nếu không thì làm sao thời tiết của ác ma hải vực luôn biến đổi liên tục chứ.

Bởi vậy nhóm người của Cổ Diêu chỉ có thể trông chờ vào vận khí mà thôi, nhưng vận khí cũng phải có kỹ xảo, căn cứ theo kinh nghiệm của Hiên Viên Tam Quang, trong ác ma hải vực có một nơi thường xuyên xảy ra các vụ mất tích nhất. Hay nói một cách khác thì tỷ lệ xuất hiện của thông đạo ở đó là nhiều nhất.

Đó là một tam giác có diện tích khonarg hai trăm km vuông, được gọi là A Tu La tam giác tử, cho dù có là những người tham lam đến ác ma đảo để tầm bảo cũng không dám đến gần.

Từ khi cái tên A Tu La xuất hiện thì mấy trăm năm nay không có một thương thuyền nào dám đến gần, nhưng bây giờ nó lại là mục tiêu của Cổ Diêu.

Hải khiếu của A tu la cũng rất dị thường, ác ma nhị trùng xướng, dương xuân tam điệp, cách lý tư tống hợp chứng, cửu trọng luyện ngục xuất hiện còn nhiều hơn ở ác ma hải vực, cũng may là có phong điên nhị quái trấn thủ cho nên những uy hiếp đó có thể quên đi.

Đầu óc của Phong điên nhị quái quả thật là thiếu huyền căn, chỉ bị Cổ Diêu khiêu khích một chút thôi mà đã quyết tâm đi tìm cái tên "Cao Thủ Vô Danh" Kia để xé xác, căn bản là không suy nghĩ đến tính hợp lý của vấn đề, không cần biết là kẻ kia sao lại ở một vị diện khác, bọn họ tự xưng là Tuyệt Thế Cường Giả, cho nên không cần biết đó là người của vị diện nào, nhất quyết không thể bỏ qua chuyện này được.

Cổ Diêu may mắn được sự giúp sức của hai người bọn họ, nếu không khi đối mặt với Tam Giác Tử A Tu La chắc sẽ gặp không ít phiền toái.

Bây giờ, hắn có thể nhàn nhã mà nằm ở boong tàu để nghỉ ngơi. Cho dù có là sóng thần, hay là " Cửu trọng luyện ngục " Đi nữa thì thần phong hào vẫn yên tĩnh như đất bằng.

"Wow, phong cảnh thật là đẹp!"

Nhìn cửu trọng luyện ngục ở phía xa đang tầng tầng lớp lớp đánh đến, giống như đang giương nanh múa vuốt, Cổ Diêu cảm thán trong lòng.

Xem " Cửu trọng luyện ngục " Là một cảnh đẹp để ngắm, quả thật là không còn gì để nói.

Có điều không tốt chính là bọn họ đã đợi năm ngày rồi mà vẫn không có đụng phải không gian liệt phùng. Khuyết điểm của việc ôm cây đợi thỏ chính là luôn ở thế bị động.

Đông Phương Lộ ngồi bên cạnh Cổ Diêu:" Đồ lưu manh, bộ ngươi không sợ sau này hai lão quái vật kia sẽ xé xác ngươi sao?"

Cổ Diêu ung dung nói:" Sợ cái gì, đợi đến khi sang bên vị diện kia tìm đại một tên nào đó chết thay là được."

Đông Phương Lộ nói:" Lỡ như bên kia không có người thì sao?"

Cổ Diêu vẫn ung dung:" Chắc chắn là có. không phải trước kia đã có rất nhiều người mất tích sao. Hơn nữa, cho dù không gặp được họ cũng không sao. Ta sẽ nói, nhị vị tiền bối, tên kia khẳng định chỉ là một tên bốc phét, nghe nói nhị vị đến cho nên đã tè ra quần rồi trốn mất xác. Mặc kệ con rùa rụt cổ đó đi! Bọn họ sẽ cao hứng và bỏ qua chuyện này thôi."

Đông Phương Lộ không nhịn được nói:"Ta nói này, lưu manh, ngươi thật đúng là biết lừa đảo. Này, có phải trước kia ngươi cũng gạt tiểu tình như thế phải không. Nếu không thì làm sao nàng lại thích một tên gia hỏa như ngươi chứ."

"Ta thì sao? Thành tích tốt nghiệp của ta ở thần thánh học viện là đứng thứ năm đó. Hơn nữa ta còn đoạt được học bổng hằng năm nữa, là một học viên ưu tú, chăm chỉ cần cù, xem ra ta cũng có thể đứng vào hàng ngũ những thanh niên kiệt xuất của đại lục đây, he he!"

Sau khi biết được Đoan Mộc Tình vẫn chưa chết và vẫn còn hy vọng tìm đc Hàn Đan thì tâm tình của hắn tốt hơn rất nhiều, cho nên mới có thể nhàn nhã vui đùa.

Đông Phương Lộ phì một cái:" Tự sướng! Đứng thứ năm trong số các học viên tốt nghiệp của thần thánh học viện sao lại biến thành một tên bắt cóc tống tiền, lại chỉ hoạt động trong bóng tối? Này, ngươi không phải thật sự là kẻ chuyên bắt cóc trẻ em để tống tiền chứ?"

"Có gì mà không dám, ngay cả chi phối giả ta cũng dám lừa gạt, huống hồ chi mấy tiểu hài tử." Cổ Diêu cười nói:" Cô xem, bây giờ ngay cả Tam Tiểu Thư cũng bị ta lừa đi, nói không chừng Đông Phương gia tộc đang nổi trận lôi đình, cho lệnh truy nã ta khắp nơi!"

" Hứ, chỉ bằng ngươi!" Đông Phương Lộ khinh thường nói.

Cổ Diêu nhún vai:" Chỉ vào ta thì đương nhiên là không dám rồi, với uy danh của tam tiểu thư ở linh tiểu quận, trẻ con nghe đến thì sợ đến nỗi không dám khóc, thì ta làm sao mà có gan làm chuyện đó được."

Đông Phương Lộ nhíu mài lại:" Ngươi nói là ta rất hung dữ?"

Cổ Diêu cười nói:" Cái này, cũng không phải là như thế, Tam Tiểu Thư nhiệt tình bôn phóng, không hề thua kém đấng mài râu, ta rất là bội phục, hắc hắc!"

Đông Phương Lộ đột nhiên nói:" Lưu manh, có phải ngươi thích những thiếu nữ có tính cách ôn nhu, giống như là Đoan Mộc Tình?"

"Oạch?" Cổ Diêu không biết nàng hỏi như vậy là có ý gì, nhưng vẫn nói:" Đó là đương nhiên, một cô gái ôn nhu luôn khiến cho người ta có cảm giác như mộc xuân phong, tam tiểu thư, nếu dựa theo đó mà nói thì xem ra cô quả thật là một cơn bão."

Sắc mặt của Đông Phương Lộ trầm xuống:" Ta biết ta không được ôn nhu như tiểu tình, nhưng đó là bản tính của ta!"

Nói xong khuôn mặt của nàng tựa như phủ một lớp sương, không tiếp tục nói chuyện với Cổ Diêu nữa.

Nữ nhân thật đúng là mạc danh kỳ diệu, thái độ thay đổi còn nhanh hơn so với trở mình, vừa rồi không phải chỉ là đùa một chút thôi sao? Cổ Diêu cũng cảm thấy có chút buồn bực.

Chiến Thiên chạy đến đầu mũi thần phong hào, cửu trọng luyện ngục, hải khiếu siêu cấp này có thể nói là đối thủ rất tốt của hắn.

Hiên Viên Tam Quang cùng linh vân đang chơi đổ đại tiểu, Đông Phương Lộ lại không để ý tới mình, cũng không còn hứng thú để ngắm phong cảnh nữa, Cổ Diêu cảm thấy nhàm chán, trong lòng niệm lên vài câu chú ngữ, một tiểu động vật xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Đó là một tiểu tử không có lông mao, cả người bóng loáng, có một đôi nhục sí, đôi chân ngắn và nhỏ, cái bụng tròn, bước đi khệnh khạng nhìn qua rất mà tức cười.

Đó chính là tiểu sủng vật kỳ quái nở ra từ trong tử đản của Cổ Diêu, ngày thường Cổ Diêu đưa nó vào trong không gian sủng vật ở trong tiêu giao giởi chỉ, để cho nó luyện tập.

Mấy tháng trôi qua nhưng bộ dáng của Ba Ba vẫn như thế, không có thay đổi gì, điều này cũng khiến cho Cổ Diêu cảm thấy kỳ quái.

Các sủng vật thường sau khi sinh thì trong mấy tháng đầu sẽ phát triển rất nhanh, còn Ba Ba thì lại hơi đặc biệt.

Bởi vì hình thể không thay đổi cho nên hành động của Ba Ba vẫn còn rất vụng về, nhưng dù sao cũng đã vững hơn trước rất nhiều.

Cái đầu nhỏ của nó xoay quanh, nhanh chóng phát hiện ra chủ nhân, nó lay động đôi nhục sí, rồi nhảy vào lòng bàn Cổ Diêu, nhưng lực lại không đủ cho nên suýt tí nữa là đã té xuống sàn tàu, nhưng xem ra nó đã có tiến bộ, trước kia nó hoàn toàn không thể nhảy được.

Trong ác ma hải vực, vì tránh gặp phải sự cố ngoài ý muốn cho nên Cổ Diêu vẫn để nó ở trong không gian giới chỉ. Nhưng hiện giờ xem ra thần phong hào rất là an toàn, cho tiểu tử kia ra hít thở chút không khí cũng không sao.

Cổ Diêu đưa nó đến trước mặt:"Ay, Ba Ba, quả nhiên là ngươi không có lười biếng?"

"Ba. Ba!" Nó vội lắc lắc cái đầu, tựa như muốn nói là nó rất chuyên cần. Trên người của nó vẫn còn mồ hôi, xem ra khi Cổ Diêu triệu nó ra thì nó vẫn đang ở bên trong tiêu giao giới chỉ luyện tập.

"Được rồi, ta tin mi! Ba Ba, chúng ta chơi oẳn tù tì nèo, kéo búa bao!"

Cổ Diêu đưa bàn tay ra còn Ba Ba thì đưa đôi nhục sí thẳng lên lên, coi như là một nắm đấm.

"Hà hà, ta thắng, làm lại nào!"

Một người một thú chơi oẳn tù tì. Mấy phút sau. Đông Phương Lộ đang hờn dỗi bên cạnh cũng không thể nào nhịn được nữa, muốn làm cho một nữ nhân yên lặng là việc hết sức khó khăn. Nàng lại gần:" Này, lưu manh, đây chính là sủng vật của ngươi?"

Cổ Diêu gật đầu nói:" Đúng vậy, tên của nó là Ba Ba, rất đáng yêu phải không?"

Cá tính của Đông Phương Lộ hoàn toàn khác với các thiếu nữ khác, thường rất thích các tiểu sủng vật:" Đáng yêu thì có ích lợi gì, cũng không thể làm cơm ăn, vóc dáng thấp bé, sức chiến đấu lại không bằng các sủng vật khác, không thể giúp được gì!"

Ba Ba vừa nghe xong thì lập tức trợn to đôi mắt vốn đã chiếm gần một phần ba khuôn mặt của nó lên:" Ba! Ba!"

Nó nhìn qua rất là không vui, lên tiếng phản ứng lại lời khinh thị của Đông Phương Lộ.

Đông Phương Lộ thấy thế cũng thấy thích:"Ui, lại còn rất cáu kỉnh nữa."

Cổ Diêu cười nói:" Vóc dáng nhỏ thì sao, năm đó vóc dáng của ta không phải cũng rất là thấp bé sao, năm đó còn thấp hơn cả Đông Phương Lộ tiểu thư nữa, nhưng bây giờ, he he! Người có thể phát triển thì sủng vật cũng thế, nói không chừng sau này Ba Ba sẽ trở thành sủng vật lơi hại nhất của cả đại lục!"

Ba Ba nghe thế thì ưỡn ngực, kiêu hãnh.

Đông Phương Lộ cười nhạt:"Sủng vật lợi hại hay không lợi hại thì còn khó nói, chứ chủ nhân của nó đã là một tên lưu manh ba hoa nhất của đại lục rồi!"

Cổ Diêu nói:" Ta ba hoa thế sao, Ba Ba chỉ mới nở được mấy tháng thôi, mà đã có thể nghe được tiếng người rồi, còn nữa, cô đã thấy qua sủng vật nào biết chơi oẳn tù tì chưa?"

Đông Phương Lộ nghẹn lời:" Ay, cái này ..."

Cổ Diêu đắc ý nói:"Chưa từng thấy đúng không, điều này chứng tỏ Ba Ba rất thông minh!"

Ngoài ra, còn có một điều làm cho Cổ Diêu kinh ngạc, sau khi tiến vào ác ma hải vực thì tinh thần của các loài động vật sẽ yếu đi, luôn có cảm giác uể oải, và muốn ngủ.

Cổ Diêu vốn chỉ định đem Ba Ba ra ngoài cho nó hít thở không khí một chút rồi đưa nó vào trong để tránh bị ảnh hưởng của dị lực. Nhưng mà đã hơn mười phút rồi mà tinh thần của nó vẫn rất linh lợi, không hề có dấu hiệu mệt mỏi.

Chỉ có những sinh vật có tinh thần lực cường đại, ví dụ như con người mới có thể chịu được, từ đó có thể thấy tinh thần lực của Ba Ba cũng không giống với các sủng thú khác, chỉ mới ở thời kỳ ấu nhi mà đã rất cao, hèn chi nó có thể tồn tại được ở trong trứng suốt mấy năm.

Lại tiếp tục trêu chọc nó một hồi, Ba Ba vẫn còn rất là cao hứng, Đông Phương Lộ rốt cục cũng cảm nhận được, không thể không thừ nhận tiểu sủng vật này hoàn toàn không giống với các sủng vật bình thường.

Tên lưu manh này là mtooj quái nhân, sủng vật lại quái dị, quả là chủ nào tớ đó!

Phong điên nhị quái vốn vẫn nhắm hai mắt, không biết là do điều tức hay là làm cái gì, đột nhiên mở mắt.

Bởi vì bọn họ cảm nhận được một điểm lực lượng dao động rất nhỏ, mà lực dao động này lại không đến từ nhóm người Cổ Diêu, cũng không phải là của hải vực, mà là một nơi không biết tên, hơn nữa nó xuất hiện đột ngột, không hề có điều gì báo trước.

Chi phối giả có thể thông qua không gian xung quanh để có thể nắm bắt được tình hình xung quanh vài dặm.

Thủy, Phong đã trở thành một phần tinh thần của Lam Đạo Phu và Thái Luân Tư.

Dao động này rất nhỏ, nếu đổi lại là người khác chắc sẽ không phát hiện được, nhưng đáng tiếc nó không thể trốn thoát được linh giác của chi phối giả.

Lam nói phu cùng Thái Luân liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhảy khỏi thần phong hào, đứng ngoài biển.

Một con sóng lớn và một long quyển phong đồng thời xuất hiện tấn công về phía đối phương, hành động quái dị của họ lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Cổ Diêu thấy thế thì lập tức đưa Ba Ba vào Tiêu giao giới chỉ, ay, chẳng lẽ hai lão gia hỏa này lại ngứa tay. Muốn đánh nhau nữa sao? Nếu thế thì ít nhất họ cũng phải tránh xa thần phong hào chứ!

Nếu như đánh cho thuyền chìm xuống thì mệt mỏi đây, bọn họ không có được bản lãnh như khống chế giả.

Nhưng cho dù lúc này Hiên Viên Tam Quang có thúc dục thần phong hào cũng đã không kịp rồi.

Cự lãng và long quyển phong đều vô cùng lớn, mọi người chưa từng thấy phong điên nhị quái thi triển chiêu thức mạnh như thế, nhưng chúng cũng không có va chạm vào nhau, mà ngược lại, không hề phát ra một tiếng động, cự lãng và long quyển phong đồng thời yên diệt.

Sau đó một tình cảnh kỳ dị xuất hiện, ở không gian chính giữa lam đạo phu và Thái luân tư xuất hiện một không gian khác.

không gian này vẫn có gió có song. Nhìn qua cũng không khác ác ma hải vực nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được đó rõ ràng là một không gian khác.

Có thể nói, đây là một vị diện.

Mặc dù diện tích không lớn, nhưng đây lại chính là do con người tạo ra. Quả thực là một việc khó tin.

Nghịch Thiên Cường giả, quả nhiên là Nghịch Thiên!

Hiên Viên Tam Quang kiến thức rộng rãi. Nhanh chóng hiểu được. Xuất ra hai chữ:"Lĩnh vực!"

Trên đại lục có lưu truyền một truyền thuyết, khi thực lực của một người đạt đến một cảnh giới không thể nào tưởng tượng được thì có thể tạo ra được một vị diện, không gian này được gọi là " Lĩnh vực ". Người tạo ra linh vực có thể tùy ý thay đổi không gian pháp tắc.

Đây là năng lực kinh người cỡ nào, thay đổi không gian pháp tắc, vận hành định luật, đây vốn là sức mạnh của thần. Nhưng loài người lại có thể đạt được.

Từ trên người phong điên nhị quái. Nhóm người Cổ Diêu đã được chứng kiến điều trong truyền thuyết.

Nhưng lĩnh vực này lại được cả phong điên nhị quái liên thủ tạo ra, chiêu thức này tựa hồ như đã vượt qua được sư phụ của bọn họ.

Suốt một đời Thủy Phong chi phối giả cũng đều là bạn hữu thân thiết. Bọn họ quả thật rất là mạnh nhưng vẫn không thể nào dựa vào khả năng của bản thân để tạo ra lĩnh vực, sau đó song phương đã dùng trí tuệ của mình sáng chế ra chiêu thức này.

Một hắc động đột xuất hiện trong lĩnh vực, giống như là hiện tượng sau nguyệt thực. Cổ Diêu thường xuyên ra vào địa hạ thành cho nên lập tức nhận ra nó - không gian liệt phùng!

không gian liệt phùng của ác ma hải vực và địa hạ thành không giống nhau, nó rất là bí mật, bởi thể cho nên những người mất tích luôn rất là ly kỳ.

Nhưng ở trong lĩnh vực thì nó đã không thể trốn, bởi vì phong điên nhị quái có năng lực cải biến không gian.

Hắc động vẫn đang di động, nhưng là di chuyển về phía xa thần phong hào, hơn nữa lại đang thu hẹp lại.

Lam nói phu cùng Thái Luân tư đã biến mất, dung nhập vào trong lĩnh vực, nhưng thanh âm của họ cũng truyền đến tai của mọi người:" Mau, đó chính là cửa vào!"

Cảm thấy được dị trạng Chiến Thiên đã trở lại trên thuyền, Hiên Viên Tam Quang đứng ở vị trí đà thủ, nghe vậy lập tức khu động thuyền, mọi người phối hợp thần phong hào như tiễn rời cung bắn vào trong lĩnh vực.

Lúc này bọn họ đã không cần phát lực nữa rồi, bởi vì thần phong hào trực tiếp " Biến " Vào trong động khẩu của hắc động.

Lĩnh vực phút chốc tán vụn, hắc động biến mất, ngoài khơi khôi phục như thường.

Mà mọi người thì tiến nhập một thế giới hoàn toàn hắc ám, không có một tia sáng, thiên địa rung chuyển, bọn họ trầm mạnh xuống tựa như rơi xuống một vực sâu không đáy.

Câu đầu tiên trong mê ngữ của Vạn Sự Thông lúc này đã ứng nghiệm " Ác Thủy Thâm Uyên ".

Nhưng mọi người không phải thật sự chìm xuống đáy biển, trong không gian liệt phùng quái dị này thì phương hướng đã không còn đúng nữa.

Mắt không thể thấy vật, há miệng cũng không thể phát ra thanh âm, cực kỳ quái dị, không thể dùng ngôn từ để tả được.

không gian liệt phùng của địa hạ thành giống như một thông đạo, cần phải có tác động mới di chuyển đến chỗ khác, còn không gian liệt phùng này thì lại không thể nào khống chế được, đành phải nghe theo mệnh trời.

Có chút khẩn trương, ngay cả phong điên nhị quái cũng không ngoại lệ, nhưng bọn họ lại cảm nhận được một kích thích lớn lao.

Đông Phương Lộ theo bản năng mà nắm lấy tay của Cổ Diêu, trong lúc hỗn loạn như thế này thì trong tâm lý của nàng, người duy nhất có thể dựa vào chính là tên siêu cấp lưu manh này.

Dưới chân từ từ trầm xuống, trầm xuống, tất cả mọi người có một cảm giác không biết ở tận đáy vực sâu này như thế nào?

Vô Sỉ Đạo Tặc - Chương #156