Chương 147: Chi Phối Giả


Hai mắt của Cổ Diêu sáng ngời:”Người? Có người đến Ác Ma Đảo?”

Không cần biết người đến có phải là Đoan Mộc Tình hay không, ít ra là hắn có quyền hy vọng.

Đông Phương Lộ cũng vội vàng đi đến:”Thật sao, lão không lầm chứ?”

“Đúng vậy! Ta có thể khẳng định!”

Hiên Viên Tam Quang giơ chiếc ống nhòm lên, đây chính là đạo cụ do luyện kim thuật sư làm ra, trong hàng hải vô cùng hữu dụng, có thể phát hiện được nguy hiểm như quái vật và đá ngầm.

Cổ Diêu tiếp tục nói:”Là ai vậy, có bao nhiêu thuyền?”

Khi hỏi vẫn đề này thì Cổ Diêu cũng không khoi khẩn trương, ngàn vạn lần đừng có là người dến Ác Ma Đảo để tầm bảo.

Sắc mặt của Hiên Viên Tam Quang vô cùng cổ quái, nói không nên lời:”Là hai người, nhưng không có thuyền!”

“Không có thuyền?” lời nói của Hiên Viên Tam Quang làm cho mọi người cảm thấy khó hiểu.

“Quả thật là không có!” Hiên Viên Tam Quang khẳng định một lần nữa, mọi người cũng có thể xác nhận được là mình không có nghe lầm.

Linh vân nói:”sư phụ, không có thuyển thì bọn họ đến Ác Ma Đảo bằng cách nào?”

“Một người ngự thủy, còn một người thì đang bay!” Hiên Viên Tam Quang tựa như là không tin vào chính mắt của mình vậy, nhưng thật sự, những gì lão thấy là một tình cảnh ly kỳ.

Lão đưa ống nhòm cho Cổ Diêu:”Ngươi tự xem đi!”

Nhìn xuyên qua ống nhòm, cảnh vật lập tức được kéo lại gần, Ác Ma Hải Vực tựa như trước mặt, đạo cụ của luyện kim thuật sư quả nhiên là huyền diệu.

Nhưng mà hình ảnh mà Cổ Diêu thấy được càng khiến cho người ta phải rung động còn hơn tác dụng của ống nhòm.

Đúng như miêu tả của Hiên Viên Tam Quang, quả thật là không có một chiếc thuyền nào, ở trên mặt nước, thấp thoáng hai bóng người mờ nhạt.

Tuy không thể nhìn thấy được rõ ràng nhưng từ hình dáng có thể khẳng định đó là bóng người, mà hai người kia không dùng bất kỳ một chiếc thuyền nào, và đang đối đầu với Ác Ma Hải Vực!

Trong hai bóng người trước mặt thì một người được sóng lớn rẽ ra làm đôi nhường đường cho mà đi, không dám ngăn cản hắn, còn một người nữa thì ngự phong mà phi hành.

Nếu như bọn họ đi lại trên giang hồ cũng không phải là chuyện lạ, nhưng nơi này là đại dương, hơn nữa là đại dương hung hiểm nhất, có thể nuốt lấy tất cả trong chớp mắt – Ác Ma Hải Vực!

Mọi người ở trên đảo đã hơn nửa tháng, mỗi ngày đều vào đảo tìm kiếm, có thể khẳng định trên đảo không có ai, hơn nữa theo như lời của Hiên Viên Tam Quang thì trong Ác Ma Hải Vực tuyệt không có hòn đảo thứ hai.

Nói cách khác thì hai người kia không phải người trên đảo và cũng không phải từ một hòn đảo khác đến.

Chỉ còn có một khả năng ---- bọn họ vượt Ác Ma Hải Vực!

Cổ Diêu cũng ngay người như Hiên Viên Tam Quang, trên đời có người như thế sao? Hoặc có thể nói cách khác là bọn họ còn là người sao?

Trong số bọn họ tuyệt đối không có Đoan Mộc Tình, Đoan Mộc Tình không thể có được khả năng kinh khủng như thế.

Chiến Thiên đoạt lấy ống nhòm trong tay Cổ Diêu, sau khi xem xong thì một người bất động thanh sắc như cuồng thần Chiến Thiên cũng lộ ra cùng hoảng sợ.

Nếu như là trước kia mà nói thì khi đụng phải loại cao thủ thế này thì hắn nhất định sẽ vô cùng hưng phấn, nhưng lúc này thì sự hoảng sợ đã vượt qua sự hưng phấn của hắn.

Đông Phương Lộ và linh nhi cũng lần lượt lấy ống nhòm nhìn. CŨng không thể nào tin nổi.

Trong lúc mọi người còn đang trầm mặc không một thanh âm vang lên, tình cảnh trước mắt khiến cho thâm tâm họ vô cùng rung động.

“Ha ha ha ha ha ha, tới rồi, cuối cùng cũng tới rồi, lão thủy quái. Phong và Thủy ở nơi này vô cùng sung túc. Đối với chúng ta mà nói là rất công bằng, quả nhiên là không phụ kỳ vọng. Hay là chúng ta bắt đầu ở đây đi!”

Bóng ảnh đang bay trên không quay sang nóin chuyện, thanh âm của hắn từ xa truyền đến vào tai của bọn người Cổ Diêu nhưng lại có lực xuyên thấu hết sức kinh khủng, hơn nữa nghe ngữ khí của hắn thì cũng không phải là hắn dùng toàn lực thi triển kỹ năng Thanh Ba Tương Quan.

“Hắc hắc, tốt, nơi này cũng không có người quấy rầy, Phong Lão Quái, chúng ta hãy ở chỗ nàg đánh hai ba tháng, không, ít nhất cũng phải nửa năm!” Thân ảnh đang ngự nước mà đi giơ tay lên, sau đó hơn bốn ngươi con sóng dữ hiện lên hướng về phía trước cuồng áp.

Lấy sức lự của bản thân khống chế hải khiếu, thậm chí còn lợi hại hơn cả hải khiếu!

Nếu như là một ma pháp sư hệ thủy thì cũng có thể phát động ra kỹ năng ma pháp cao cấp để làm như thế, nhưng thân ảnh ngự thủy này lại hoàn toàn không có dùng chú ngữ gì hết, cho nên sự khác biệt không chỉ có đơn giản như thế, mà là trên trời dưới đất!

Chỉ cần hời hợt xuất một kích có thể tạo nên sóng thần!

“Ha ha ha ha, Thủy lão quái, thật là mạnh mẽ, vậy thì đến phiên ta rồi, đến đây nào, bạo phong!” Thân ảnh ngự phong phi hành vừa dứt lời thì một hải long quyển hắc sắc từ trong không khí sinh ra mang theo thanh âm rít gào kinh khủng nghênh đón sóng thần.

Đôi bên giống như là hai thanh kim loại va với nhau tạo ra các tia lửa, một thanh âm tựa như sấm nổ vang lên, thanh âm chấn động tứ phía, bọt nước bắn tung tóe, trong đó có một ít rơi xuống gần bờ biển, từ đó có thể thấy rằng va chạm vô cùng mãnh liệt.

Ác Ma Hải Vực vốn đã hung bạo giờ lại càng gầm thét dữ dội hơn, tựa như là đang trợ uy cho hai người giao thủ.

Hải long quyển và cự lãng đồng thời biến mất, xem ra lực tương đương nhau.

“Đã quá, thật sự là quá đã! Thủy Lão quái, tiếp tục đi!” Người ngự phong nói xong lại xuất ra một hải long quyển đánh đến người ngự thủy, chỉ có điều đón tiếp nó lại cũng là một con sóng lớn.

Đám người Cổ Diêu hoàn toàn im lặng, quái vật, chu cha mẹ ơi đúng là quái vật!

Chiến Thiên nắm chặt tay, gân xanh nổi lên!

Cho đến nay hắn vẫn luôn rất là tự phụ, cho dù có là đối đầu với đối thủ cường đại thì sự tự tin của hắn cũng không mất đi.

Nhưng, trước hai lão quái vật này hắn đột nhiên mất hết tự tin.

Khoảng cách chênh lệch thật sự là rất xa, giống như là huỳnh quang so với nguyệt quang vậy.

Hắn thậm chí còn nghĩ rằng, với thực lực hiện nay của hắn thì ngay cả tư cách làm đối thủ của hai lão quái vật kia cũng không có.

Nhưng dù sao cuồng thần cũng không giống người thường, sau giây phút sa sút tinh thần ngắn ngủi, cuồng huyết của hắn lại sôi trào.

Đây mới là một cuộc chiến mà hắn luôn ao ước, nhiệt huyết mêng mông, một cuộc chiến phong cuồng!

Dùng từ phong cuồng cũngh không thể nào đủ để hình dung được trận chiến này.

Qua một hồi lâu, Cổ Diêu mới nuốt nước miếng hỏi:”Họ, là ai?”

Khi nói ra câu này thì Cổ Diêu cảm thấy dùng từ có chút không đúng.

‘Họ’, đó còn là người sao?

Hắn vốn nghĩ rằng sư phụ Philip, sư mẫu Ngả Mã đã là những cao thủ đứng đầu đại lục rồi, những cao thủ siêu cấp. Nhưng nếu như so với hai lão quái vậy này, thì kém hơn không ít, mặc dù hắn rất kính trọng sư phụ mình nhưng điều này cũng không thể nào không thừa nhận được.

Hvtq thở một hơi, tựa như muốn đem nỗi sợ hãi trong lòng xuất ra ngoài thông qua hơi thở vậy:”Chi Phối Giả!”

“Chi Phối Giả!”

“Đúng vậy, hắn là các người cũng đã nghe nói qua, trên cấp bậc cao nhất của các chức nghiệp còn có những người mạnh hơn, những người này được xưng là Nghịch Thiên Cường Giả. Nghịch Thiên Cường giả nắm trong tay sức mạnh kinh khủng, bọn họ đã không thể dùng cách phân chia cấp bậc thông thường mà tính được. Chi Phối Giả, chính là một loại Nghịch Thiên Cường Giả, bọn họ là những người đạt được sức mạnh từ việc tu luyện một loại nguyên tố, ví dụ như thủy nguyên tố ma pháp sư, hoặc là thổ hệ đấu khí vũ giả. Đến khi đạt được cấp bậc Chi Phối Giả thì có thể hô phong hoán vũ, có khả năng chi phối các nguyên tố trong tự nhiên!”

Hiên Viên Tam Quang dừng lại một chút rồi nói:”Cự Lãng và Long Quyển Phong, đó là hiện tượng tự nhiên, nếu như ta đoán không sai thì hai người bọn họ tu luyện ứng với thủy hệ và phong hệ!”

Linh Vân le lưỡi:”Su phụ, nếu nói thế thì các nghịch thiên cường giả cũng không lợi hại như thế!”

“Nghịch Thiên Cường Giả cũng có mạnh yếu, chỉ có điều là không thể phân cao thấp, bởi vì bọn họ quá cường đại, không ai tìm được tiêu chuẩn thích hợp cho họ. Nhưng có thể biết được là những Nghịch Thiên Cường Giả như hai người này thì không nhiều, mà hai người này cũng chỉ vì những đặc thù của Ác Ma Hải Vực cho nên mới hùng mạnh như thế!”

Đông Phương Lộ dù sao cũng xuất thân từ một đại gia tộc, cũng có nghe nói qua về chi phối giả, nên nói:”Năng lực của chi phối giả chịu ảnh hưởng của điều kiện xung quanh rất nhiều!”

Hvtq gật đầu nói:”không sai, tử thủy và cuồng phong của Ác Ma Hải Vực vô cùng thích hợp đối với chi phối giả tu luyện thủy hệ và phong hệ, bởi vậy bọn họ mới có thể phát ra được sức phá hoại kinh khủng như thế, nếu đổi thành nơi khác thì nhất định sẽ yếu hơn nhiều. Nhưng, cũng có thể xác định, nếu ở trong một nơi thích hợp thì bọn họ là vô địch!”

Có lẽ thực lực của họ là tương đương, cùng có được ưu thế về nguyên tố cho nên hai chi phối giả này không có phân được cao thấp.

Hai bên mỗi lần giơ tay nhấc chân đều xuất ra các chiêu thức mạnh mẽ, trận chiến kinh hãi thế tục này giằng co suốt một giờ, sau đó bọn họ cũng thu liễm, cuồng phong sóng lớn cuối cùng cũng giảm.

Thủy hệ chi phối giả nói:”Này, Phong Lão Quái, nếu cứ đánh tiếp thì xem ra không phân được thắng bại. Chúng ta đến Ác Ma Đảo thì cũng đã tiêu hao không ít thể lực rồi, chúng ta lên đảo nghỉ ngơi trước, sáng mai sẽ tiếp tục!”

Phong hệ khống chế giả nói:”Tốt, với tình trạng hiện tại thì có đánh nữa cũng không có ý nghĩa!”

Sau khi thỏa thuận hai người lại đạp gió rẽ sóng mà bay đến.

Mọi người bắt đầu có cảm giác không yên, đối mặt với hai lão gia hỏa biến thái này sao đây? Hay là tìm một nơi khác trên đảo để trốn?

Vô Sỉ Đạo Tặc - Chương #147