Chương 144: Ác Ma Đảo Trong Truyền Thuyết ...


Cuồng phong thét gào, sóng lớn rít gào, mặt biển tựa như sôi trào, đại dương lại nổi cơn thịnh nộ, hơn nữa lần lửa giận đã dâng lên đến đỉnh.

Lần hải khiếu này xem ra thì kém hơn ác ma nhị trùng xướng nhưng bọn người cd lần này đụng phải là đợt sóng thần dài nhất, giằng có suốt sáu giờ, mà vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy đợt hải khiếu sắp kết thúc, tựa như là vô cùng vô tận.

Không sai, lần hải khiếu này sẽ ko đình chỉ, vĩnh viễn ko đình chỉ.

Đây là một đoạn hải vực gần Ác Ma Đảo, được gọi là “Thâm Uyên Vô Tận”, toàn bộ hành trình nam mươi km, nó có được kỳ danh như thế đã lâu, từ xưa đến nay nó chưa bao giờ yên tĩnh một lúc nào, hải khiếu ko bao giờ dừng.

Cho nên, nhóm người của cd ko thể chờ đợi được, bọn họ vừa phải đối đầu với hải khiếu vừa phải tiến tới, nếu ko thì sẽ bị cầm chân ở “Thâm Uyên Vô Tận” , vĩnh viễn ko để đến được miền đất hứa!

Đây là một cuộc chiến mà ko thể nào tránh khỏi được, cho nên chỉ có hai kết quả là thắng hoặc bại!

Từng vùng nước xoáy xuất hiện xung quanh thâm uyên vô tận, từng đợt sóng vỗ vào thuyền vang lên những thanh âm đinh tai nhức óc.

Tinh hạch hỗ trợ đấu khí cho thần phong hào đã sắp đạt đến cực hạn, bình thường ở mức nước đọng gấp năm lần bình thường là đã khiến cho tàu thuyền giống như là lạc vào bùn, mặc dù chỉ là năm mươi km thôi nhưng muốn vượt qua nó là vô cùng khó khăn.

Mọi người ko ngừng sử dụng đan duợc để khôi phục, ngay cả Hiên Viên Tam Quan và ct cũng ko ngoại lệ.

Một con nhện từ trong biển xuất hiện hướng về phía Linh Vân.

Linh Vân là người có thực lực yếu nhất, nhưng nàng có được kinh nghiệm phonh phú để bổ khuyết vào, nhưng lúc này nàng đã quá mệt gặp phải quái vật tám chân trước mặt khiến cho hoa dung thất sắc.

Phải biết rằng nữ nhân vốn có tính sợ nhện, đây là do trời sinh. Thể lực của nàng đã tiêu hao quá nhiều cho việc chống lại hải khiếu cho nên lúc này nàng ko có đủ lực để ứng phó.

Mà những nguời khác lúc này thì đang ở vào vị trí trên trận, bọn họ ko thể nào phản ứng kịp, vả lại con quái vật này xuất hiện quá đột ngột, nhất là lúc này thần phong hào đang bị sóng lớn nâng lên cao hơn mười thước. Tình thế lúc này vô cùng căng thẳng.

“Chi! Chi!”

Tám cái chân của nó mở ra, để lộ hàm răng nhọn đáng sợ.

Chính vào lúc này, một tụ tiến bay thẳng vào trong miệng của nó.

Con quái vật tám chân chưa kịp kêu lên một tiếng nào đã ngã vật ra sàn tàu, co giựt rồi thăng thiên.

Nhanh! Chuẩn! Tàn Nhẫn! Nhất Kích Tất Sát! Đây là những từ có thể dùng để miêu tả tụ tiễn, ko nhanh ko chậm bay ra đúng lúc quái vật đang há miệng ra, để lộ ra điểm yếu của nó.

Tiếp theo là vang đến tiếng cười của dpl:”Nếu như ngươi che cái mặt lạ thì ko sao, còn nếu như lộ mặt thì ngươi đã mắc sai lầm, dám dù dọa tiểu muội muội của ta sao.”

Hiên Viên Tam Quan vô cùng kinh ngạc, lúc đầu người mà lão lo lắng nhất ko phải là Linh Vân mà là dpl.

Đối với cô gái có chứng bệnh sợ nước này thì “Thâm Uyên Vô Tận” chẳng khác nào là ác mộng.

Nhưng mà biểu hiện của dpl lại vô cùng linh hoạt, tinh thần thanh tỉnh.

Vứt bỏ được bóng ma trong tâm, thì sự tự tin đã trở về với nàng. Ám khí của dpl đã trở thành màn bảo vệ vô cùng hữu hiệu đối với mọi người.

Trên người nàng đã có chuyện gì phát sinh?

Chẳng lẽ ngày đó nàng ko ngần ngại lao mình vào biển khơi khiến cho chứng bệnh sợ nước của nàng đã được chữa khỏi? Hiên Viên Tam Quan chỉ có thể đưa ra được lí do này, nhưng mà tự bản thân mình có thể vượt qua được tâm bệnh này thì trong lịch sử chưa từng có.

Nhưng lúc này thì dpl lại có cảm nhận khác.

Đại dương mênh mông xung quanh tựa như vô cùng thân thiết đối với nàng, những con sóng cuồng bạo cũng ko phải là lãnh đạm vô tình, chúng nó vô cùng thân thiện chỉ là cách thức tiếp đón có phần hơi quá mức.

Đây chính là cảm nhận mà lần đầu tiên dpl có được từ khi mắc chứng bệnh sợ nước, sự thay đổi này cũng khiến cho tâm lý sợ sệt của nàng hoàn toàn ko cánh mà bay, tất cả đều là nhờ vào chiếc vòng tay được làm bằng thủy doanh châu trên tay của nàng.

Ánh mắt của nàng chuyển đến chiếc vòng trên tay, tần suất chuyển động của lam quang càng nhanh, thủy tinh hoa ở bên trong đã cảm giác được đồng bạn của nó ở bên ngoài cho nên có cảm giác thân thiện, và điều này cũng ảnh hưởng đến luôn cả chủ nhân của nó.

Đối với một người, ngoài nội lực ra thì lòng tự tin cũng có ảnh hưởng đến thực lực. Trong lòng vô cùng tự tin khiến cho khả năng của dpl tăng lên rõ ràng.

Hơn nữa, thủy doanh châu khiến cho uy hiếp của sóng lớn đối với nàng giảm bớt, thậm chí còn có thêm khả năng giúp cho tinh thần của dpl nhạy bén hơn, nàng có thể cảm nhận được động tĩnh trong nước cách nàng mấy chục thước, vì thế cho nên có bị sóng lớn quấy nhiễu thì nàng cũng có thể sớm phát hiện ra sự tồn tại của quái vật tám chân kia.

Thoát khỏi tâm bệnh, tâm tình của dpl vô cùng thoải mái, nhớ đến tình cảnh cd làm cho nàng chiếc vòng tay này, khuôn mặt xinh xắn của nàng đỏ lên. Ánh mắt ko thể tự chủ được mà nhìn về phía cd, và cũng thấy được cd đang nhìn về phía nàng, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng.

Khuôn mặt xinh xắn của dpl càng đỏ hơn, một cảm giác khác thường từ trong tận đáy lòng hiện lên, cảm giác này và cảm giác do thủy doanh châu mang lại cũng có điểm giống nhau là vô cùng kỳ diệu.

Tâm tình thiếu nữ của dpl giống như là con nai bị lạc trong rừng, ay, ta bị sao thế này?

“Tỷ tỷ, cám ơn tỷ!”

Khi thanh âm của Linh Vân truyền vào tai nàng thì nàng mới ngừng suy nghĩ miên man, hồi phục tinh thần:”Đừng khách khí! Đúng rồi, tiểu muội muội, cái này cho muội, bắt lấy!” Tay của nàng run lên, một viên đan dược màu xanh từ từ rơi xuống lòng bàn tay của Linh Vân.

Linh Vân nhìn viên tiểu đan dược trong lòng bàn tay của mình ngạc nhiên:”Tỷ tỷ, đây là gì thế?”

Dpl cười nói:”Dùng đi, nó sẽ rất có ích cho muội đó.”

Viên đan dược kia chính là thanh ngọc hộ nguyên đan mà cd đã cho nàng, có được sự trợ giúp của thủy doanh châu cho nên nàng đã ko cần đến nó nữa, nàng đưa nó cho Linh Vân ắt hẳn tên lưu manh kia sẽ ko tức giận.

Linh Vân ko chút do dự mà nuốt thanh ngọc hộ nguyên đan vào, nàng tuyệt đối tin tuởng dpl.

Một cổ nhiệt lưu từ khắp nơi trong cơ thể nàng tuôn ra, tinh thần trở nên phấn chấn.

Ko hề nghi ngờ, đây chính là một viên linh đan vô cùng trân quý. Nhưng đồng thời cũng có chút kỳ quái, trước đây linh đan đều là do cd đưa cho nàng, sao lần này lại là do tỷ tỷ?

Bốn giờ tiếp tục trôi qua mà cơn hải khiếu này vẫn chưa hề lui bước.

Khả năng chịu đựng của cd, Hiên Viên Tam Quan và chiến thiên cũng sắp đạt đến cực hạn.

Thủy doanh châu chính là chí bảo trong các bảo vật hệ thủy, nhưng dù sao thì tác dụng của nó cũng ko thể nào vô cùng vô tận được, mồ hôi của dpl cũng đổ đầy người.

Mà nghiêm trọng nhất chính là Linh Vân, sau khi tác dụng của thanh ngọc hộ nguyên đan giảm đi thì thân thể mềm mại của Linh Vân cũng lung lay như muốn ngã, đã sắp chịu ko nổi nữa.

Mỗi người trong đội đều là tinh anh, nhưng đáng tiếc là không phải ai cũng như Hiên Viên Tam Quang và Chiến Thiên khi đối đầu với nguy hiểm mới có cảm giác kích thích.

Năm mươi km, đoạn đường này tốn ít nhất phải là hơn mười giờ, bởi vì tốc độ của thuyền vo cùng chậm.

Vào lúc này, một điểm đen lại xuất hiện ở phía chân trời.

Hiên Viên Tam Quang thấy thế thì vô cùng vui mừng:”Ác Ma Đảo, ha ha, các người xem, đó chính là Ác Ma Đảo!”

Linh Vân vô cùng vui vẻ nói:”Thật sao? Sư phụ chúng ta sắp đến rồi sao?”

Hiên Viên Tam Quang nói:”Dĩ nhiên, sư phụ có thể khẳng định trăm phần trăm, bên trong ác ma hải vực tuyệt đối không hề có một hòn đảo nào khác!”

Hi vọng luôn mang đến sức mạnh, thành công trước mắt mang lại cho mọi người sức mạnh và làm cho tinh thần thêm hưng phấn, đem đấu khí truyền vào thần phong hào, khiến cho tốc độ của nó tăng lên rõ rệt.

Không bao lâu một hòn đảo xuất hiện trước mắt mọi người.

Từ trên thần phong hào nhìn về phía nó, một làn khói dày, vây quanh hòn đảo, vụ lý khán hoa, mông lung, vô cùng khó xác định, nhưng có thể khiến cho người thấy nó có được cảm giác vô cùng tuyệt vời.

Ở vào trung tâm của ác ma hải vực, Ác Ma Đảo vô cùng xinh đẹp, giống như tiên cảnh, không dính bụi trần.

Hải khiếu phía sau lưng khi đến gần Ác Ma Đảo cũng đã trở nên rất là ôn nhu, dịu dàng đằm thắm tựa như là một xử nữ trước đêm xuất giá.

Hải âu bay lượn, một vài con cả nhỏ thỉnh thoảng nhảy ra khỏi mặt nước, toàn cảnh thật là thanh bình.

Mọi người đều chìm đắm trong bức tranh thiên nhiên tuyệt mỹ, có lẽ chỉ sau khi trải qua gian nan hiểm trở thì người ta mới có thể cảm nhận được hoàn toàn vẻ đẹp của Ác Ma Đảo.

Bất kể là ai, khi gặp được Ác Ma Đảo cũng sẽ cảm thấy rung động, cảm giác ưu phiền trong lòng hoàn toàn tan biến.

Mặt nước yên tĩnh, đã không cần phải truyền đấu khí cho thần phong hào nữa, chỉ cần năng lượng của tinh hạch cũng đủ để cho nó lướt nhanh như gió.

Thuyền dừng lại ở bên bờ biển, lớp cát trên bờ biển chiếu sáng lấp lánh giống như vàng.

Hiên Viên Tam Quang nhảy xuống thuyền, lão là người hiểu Ác Ma Đảo nhất trên đại lục, nhưng hành động của lão lại giống như là một người mạo hiểm lần đầu phát hiện được vùng đất mới vậy, vô cùng kích động quỳ xuống bờ biển, cúi cầu hôn xuống đất, miệng thì thào:”Ta thắng, đã thắng bảy lần, ha ha!”

Tới rồi, cuối cùng cũng tới rồi!

Cổ Diêu và Đông Phương Lộ vô cùng kích động, nơi đây chính là Ác Ma Đảo trong truyền thuyết?

Vô Sỉ Đạo Tặc - Chương #144