Chương 142: Thiên Ma Kim Thân


Sự tình đột nhiên xảy ra, không ai nghĩ được nữ hài tử đó lại có dũng khí như thế, nên chỉ kịp nhìn nàng nhảy xuống biển.

Nước biển bao phủ toàn thân, trong nháy mắt Đông Phương Lộ cảm giác như là tiến vào một không gian khác.

ở giữa không gian này nàng hoàn toàn bị cô lập, không nghe đượcm không nhìn thấy, bên cạnh chỉ có sự băng lãnh của hải dương, hoàn toàn đoạn tuyệt nàng với bên ngoài.

Cảm giác vô cùng tuyệt vọng, khủng hoảng và bất lực, Đông Phương Lộ thạm chi mất đi ý chí muốn sống, sức lực toàn thân đột nhiên biến mất, không còn bóng dáng.

Đây chính là tâm bệnh, điều đáng sợ nhất của con người, cho dù là có người vũ kỹ cường thịnh cũng khó có thể thiến thắng được tâm ma, thậm chí còn bị nó gây hại.

Đã không còn sức lực, Đông Phương Lộ thậm chí không thể động đậy chân tay, trực tiếp chìm xuống đáy biển.

Mặt thấy nàng sẽ biến thành thức ăn cho các sinh vật trong đại dương mênh mông, lúc này quần áo của nàng đột nhiên căng ra, cơ thể nàng dần tiến ngược lên lại mặt biển.

Ra tay cứu nàng chính là Hiên Viên Tam Quang, hắn kéo nàng về thuyền, lạnh lùng nói:”Cô nương, cô muốn tìm cái chết sao?”

Đông Phương Lộ không nói gì, ngơ ngác nhìn về phương xa, đột nhiên té xuống, lệ châu từ đôi mắt nàng không ngừng chảy xuống, khóc không thành tiếng:”Đồ lưu manh, ngươi thật là ngu ngốc, đúng là một ngốc tử siêu cấp!”

Mọi người không nói gì, nhất là linh vận, bình thường vẫn luôn thấy Đông Phương Lộ và Cổ Diêu khẩu chiến, tựa như là không vừa mắt nhau vậy, thật không nghĩ rằng Cổ Diêu lại có thể vì Đông Phương Lộ mà không tiếc hy sinh, Đông Phương Lộ lại có thể vì Cổ Diêu mà không để ý đến chứng bệnh sợ nước của nàng.

CHuyện tình của nhân gian đúng là không thể nào làm cho người ta hiểu được!

“Này, tiểu thư, trời còn có lúc phong vân …” Hiên Viên Tam Quang vốn muốn an ủi Đông Phương Lộ, nhưng hắn cũng không giỏi về vấn đề này nên cuối cùng cũng đành thở dài:”So với đánh bạc cũng giống nhau, có đôi khi đành phải trông vào ý trời, ai cũng không có biện pháp, ài!”

Mất đi một đồng đội , tâm tình của những người khác cũng trầm xuống, cho dù là Hiên Viên Tam Quang và Chiến Thiên đã quen với việc sinh tử cũng không ngoại lệ.

Cổ Diêu là người đã đưa mọi người lại cùng một chỗ với nhau, cũng coi như là người lãnh đạo trong mấy ngày qua, ngay cả Hiên Viên Tam Quang cũng thấy thiếu niên này có khí phách của bậc lão thành. Đã không còn hắn thì hành trình cũng đã mất đi rất nhiều niềm vui thú, canh bạc này cũng trở nên vô vị.

Nhưng, cho dù có ra sao thì đoạn đường này cũng phải đi tiếp.

Hải khiếu lúc nào cũng có thể xuất hiện, nên đợi ở chỗ này cũng không phải là ý kiến hay, hơn nữa bọn họ mất đi một đồng đội, nên hành trình càng gian nan hơn.

Mặc dù không đành lòng nhưng Hiên Viên Tam Quang vẫn quay sang nói với Đông Phương Lộ vẫn còn đang ngơ ngác nhìn về phía xa:”Tiểu thư, chúng ta đi …”

Chữ ‘Thôi’ này còn chưa ra khỏi miệng thì mặt biển đang yên ả đột nhiên lại chớp động, điều này hoàn toàn ngoài dự liệu của Hiên Viên Tam Quang, bởi vì theo kinh nghiệm nhiều lần khiêu chiến với ác ma hải vực của hắn thì sau khi xuất hiện ác ma nhị trọng xướng thì ít nhất mầy giờ cũng sẽ không có xuất hiện nữa.

Như vậy, đây là chuyện gì!?

“Rầm!”

Một cột nước bắn lên, một hắc sắc quái thú bay lên.

Điều khiến mọi người kinh hãi chính là, quái thú đó chính là Độc Hi Ác Cáp lúc trước đã chìm xuống nước.

Nó đi rồi quay lại, chẳng lẽ nó quyết tâm đuổi theo các con mồi?

Nhưng mọi người nhanh chóng phát hiện ra mình đã sai, Độc Hi Ác Cáp phóng lên cao nhưng mà sắc mặt của nó lại xanh như nước biển, bụng cũng bị lòi ra.

Mặc dù không rõ là có chuyện gì xảy ra, nhưng đây chính là một cơ hội tốt, phần bụng chính là điểm yếu của Độc Hi Ác Cáp, Chiến Thiên siêu cấp cuồng hóa, cầm chặt cự kiếm.

“Chờ một chút, Chiến Thiên!” Hiên Viên Tam Quang nắm lấy cánh tay Chiến Thiên:”Hình như có chuyện, chúng ta bình tĩnh quan sát đã!”

Đầu tiên, đây có thể chính là quỷ kế của độc hi ác cáp, loài này giữa biển sâu đã sống một thời gian này, mà sống càng lâu thì lại càng xảo quyệt, nó đã có trí lực nhất định, có thể đây chính là quỷ kế của nó không chừng. Nhưng mà bộ dáng của nhìn trông có vẻ vô cùng thống khổ của so với người bình thường hoàn toàn bất đồng, cho nên khó có thể nhận ra được.

Tiếp theo , nếu như không phải Độc Hi Ác Cáp gian trá thì nhất định là có nguyên nhân gây ra chuyện này, nhưng ngoại trừ Độc Hi Ác Cáp thì bon họ lại không nhin thấy thủy quái khác, như thế thì úy hiếp là đến từ một nơi không thể nhìn tháy, mà một trong các địa phương không thể nhìn thấy chính là … bụng của nó!

Phân tích đến đây thì Hiên Viên Tam Quang dâng lên một tia hy vọng, mà ánh mắt của Đông Phương Lộ cũng sáng ngời, nàng và Hiên Viên Tam Quang đều có suy luận như nhau.

Độc Hi Ác Cáp trên biển kêu lên thống thiết:”Oa! Oa!” , mà tiếng kêu có vẻ như là đang liều mạng vật lộn, nếu như nó đang biểu diễn thì hẳn là trình độ của nó đã vượt qua khả năng của một diễn viên chân chính.

Độc Hi Ác Cáp ngày càng kêu lên thống khổ, sống lưng của nó đột nhiên nứt ra, máu tươi màu xanh biết văng khắp nơi, một vật thể từ trong co thể nó bay ra, tựa như là một long quyển phong, kim quang chiếu ra tứ phía, hết sức chói mắt.

Mà lúc này Độc Hi Ác Cáp cũng đã ngừng giãy dụa, cái bụng trắng dã phơi ra giữa biển, thân thể không ngừng co quắp, cuối cùng hoàn toàn im lặng không một tiếng động.

Kim quang nọ bay đến thần phong hào, lộ ra nguyên hình, là một người, đó chính là người đã bị Độc Hi Ác Cáp nuốt lấy – Cổ Diêu.

Quang mang màu vàng trên người hắn biến mất, Cổ Diêu dường như là không có việc gì xảy ra, cười nói:”Con đại thiềm thừ này dạ dày của nó đúng là cứng thiệt!”

Hiên Viên Tam Quang nói không ra lời, Độc Hi Ác Cáp há chỉ là cứng cỏi, cho dù là thần binh lợi khí cũng khó có thể cắt được nó, hơn nữa dạ dày của nó lại có chứa tinh hoa của nó cũng là nơi lợi hại nhất của nó.

Người bị nuốt vào, cho dù có là Hiên Viên Tam Quang toàn lực thi triển đấu khí hộ thể chỉ sợ cũng sẽ không thể khống chế được nửa phút, đó chỉ là chống lại sự ăn mòn của dạ dày thôi, chứ đừng nói là thoát ra được.

Nhưng mà thanh niên này lại bình yên vô sự ở trong đó gần năm phút, hơn nữa còn phát bụng chui ra, quả thật là rất khó tin, rất là khó tin!

Còn nữa, quang mang màu vàng lúc nãy là gì? Đó cũng không phải là kim hệ đấu khí.

Cùng ở chung với Cổ Diêu càng lâu, Hiên Viên Tam Quang càng cảm giác hắn càng thần bí, luôn có những biểu hiện hơn người, còn có Chiến Thiên luôn mang đến cho hắn vui mừng lẫn sợ hãi.

Có hai đồng đội như thế thì khả năng thắng canh bạc này có thể tăng thêm ba phần!

Cổ Diêu thật ra là không có cảm nhận được sự lợi hại của dịch vị của Độc Hi Ác Cáp, khi vừa bị Độc Hi Ác Cáp nuốt vào bụng hắn đã sử dụng kỹ năng phòng ngự Thiên Ma Kim Thân trong trong Thiên Ma Thủ Hộ, sau đó các dịch vị cũng như là nước rơi trên lá sen, không cách nào tổn thương đến hắn.

Nhưng mà dạ dày của Độc Hi Ác Cáp lại vô cùng kiên trì, Cổ Diêu vất vả lắm mới dùng thuấn ngục chỉ tạo được một lỗ hổng, sau đó dùng tuyệt kỹ Thiên Trung Độc Long trong Thiên Ma Quyết để phá bụng nó mà chui ra.

Trên thực tế dạ dày của Độc Hi Ác Cáp là do lực lượng tinh hoa luyện thành, là một loại chất lỏng đặc biệt, chỉ cần có thời gian là có thể phân giải các nguyên tố trong không gian ra thành các hạt nhỏ, phân ra từ từ như thế, cho dù là đấu khí cũng không ngoại lệ, cho nên dạ dày của nó có thể nói là khắc tinh của tất cả các đấu khí trên đời.

Nhưng thật đáng tiếc là nó lại đụng phải Cổ Diêu, căn bản của Thiên Ma Quyết lại chính là nguyên tử, nó đã không thể phân giải ra được nữa, vì thế ưu thế lớn nhất của Độc Hi Ác Cáp đã trở nên vô dụng, không thể nào khống chế được Cổ Diêu, ngược lại tự dày vò dạ dày của mình.

Linh vân cao hứng nói:”Đại ca ca, huynh không sao chứ?”

Cổ Diêu nói với nàng là không sao, và nói là thường xuyên dùng những linh đan diệu được thưởng đẳng cho nên mới có thể chống cự lâu như thế, linh vân nghe thế thì vó cảm giác vô cùng kích thích.

Cổ Diêu nói:”Tiểu đổ quỷ, yên tâm, ta còn muốn cùng các người đánh đến khi nào mãn cuộc mới thôi!”

Nhìn thấy Chiến Thiên, hắn mở to hai mắt, dường như không tin vào mắt mình:”Lão Chiến, mới có vài phút không thấy sao ngươi lại rút lại thành thế này rồi!”

Chiến Thiên nghe thế thì ngẩn ra, sau đó mắng:”!@#$%^&*(”

Chiến Thiên dùng cách đó để chào mừng Cổ Diêu quay về, tiếp đó thân thể hắn kêu lên răng rắc, không bao lâu lại trở thanh một đại hán khôi ngô.

Cổ Diêu lầm bầm nói:”Ái chà, Lão Chiến, không ngờ ngươi còn biết cả xúc cốt công!”

“Ta đi ngủ đây!” Chiến Thiên chẳng thèm giải thích, quay đầu đi vào trong khoang thuyền.

Một người có khí lực tựa hồ không hề tiêu hao hết như Chiến Thiên lại muốn đi nghỉ ngơi, hơn nữa mọi người còn nhìn thấy bước chân của hắn đi không vững như thường.

Sử dụng siêu cấp cuồng hóa, vượt quá giới hạn của thân thể, ngay cả Chiến Thiên cũng không thể cầm cự lâu được.

Đại dương dần dần nuốt lấy thi thể của Độc Hi Ác Cáp, nó dần dàn chìm xuống biển sâu, dịch vị màu xanh biếc trong dạ dày của nó ngàn khắp biển.

Hvtq thấy thế liền vội vàng điều khiển thần phong hào rời khỏi nơi đó, cho dù dịch vị đã loãng đi nhiều nhưng nếu như để thấm vào thì chưa chắc Thắc Mộc đã chịu nổi.

Gặp lại Cổ Diêu, lệ châu của Đông Phương Lộ lại tuôn rơi nhưng lần này là kích động, vui mừng.

Cổ Diêu vô cùng ngạc nhiên, nữ nhân mạnh mẽ, quật cường này cũng biết khóc?

Vô Sỉ Đạo Tặc - Chương #142