Chương 138: Khủng Thuỷ Chứng


Khủng Thuỷ Chứng : Bệnh sợ nước

==============

“Ọe!”

Đông Phương Lộ điên cuồng mửa vào thau rửa mặt, mặc dù nàng đã nôn vài lần nhưng trong bụng vốn trống rỗng nên cũng không có nôn ra thứ gì.

Từ trong yết hầu chỉ có thể chảy ra toan thủy, khắp người không còn chút sức lực, đây chính là tình trạng lúc này của Đông Phương Tam Tiểu Thư. Hải khiếu đã trôi qua hơn hai giờ nhưng nàng cũng không thể hồi phục.

Khó chịu, thật sự là vô cùng khó chịu, đến nỗi nếu như có thể thổ được dạ dày ra thì may ra mới thoải mái tí!

Một bàn tay vỗ nhẹ lên lưng của nàng:”Tốt hơn chưa?”

Đông Phương Lộ quay đầu lại thì thấy Cổ Diêu đang ở phía sau, tình huống của nàng lúc này quả thật là không xong rồi, ngay cả Cổ Diêu đi đến phía sau mà cũng không biết.

Đây là lần đầu tiên Cổ Diêu nói chuyện với nàng một cách ôn nhu như thế, nhưng Đông Phương Lộ cũng không cảm kích, bởi vì nàng không muốn Cổ Diêu chứng kiến bộ dáng chật vật của nàng lúc này.

“Ra ngoài, nhanh lên, còn nữa, đừng có chạm tay vào!”

Đông Phương Lộ định hung bạo lên nhưng lại nói không ra hơi, nên diễn đạt không thể nào có hiệu quả như mong muốn được.

Cho dù nàng hung bạo cỡ nào, cũng không đuổi Cổ Diêu đi được, Cổ Diêu không muốn đứng lên thì ai cũng không có biện pháp.

“Cho ta biết, có chuyện gì?” Cổ Diêu dứt khoát ngồi xuống giường của nàng.

Đôi chân mày của nàng cau lại:”Bổn tiểu thư là lần đầu tiên đối đầu với sóng dữ, được chưa?”

“Say sóng? Sợ rằng không phải đơn giản như thế!”

“Ta nói say sóng chính là say sóng!”

“Ngươi quả thật là ngốc, lúc này mà còn sính cường!”

Cổ Diêu cũng có chút nóng lên, thanh âm cũng lớn hơn:”Theo như hvtq nói thì đây chỉ mới là một đợt tiểu hải khiếu của ác ma hải vực mà thôi. Nếu như đụng phải những đợt hải khiếu hung hiểm hơn thì sao đây? Ta chỉ có thể cứu cô một lần chưa chắc là đã cứu được lần hai, lần ba! Có chuyện gì tốt nhất là nên nói ra, cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết, chúng ta bây giờ là một chỉnh thể, nếu một chỗ xảy ra vấn đề thì sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ, gây hại đến nhưng người khác, có biết không?”

Đông Phương Lộ lớn tiếng nói:”Yên tâm, ta sẽ không liên lụy mọi người, mà hơn nữa cùng không cần ngươi cứu!”

Cổ Diêu nhìn nàng một lúc lâu sau đó cười lạnh nói:”Tốt lắm, xem ra cô không phải đến tìm Đoan Mộc Tình mà đến tìm cái chết!” Nói xong liền đi ra cửa.

“Chờ chút!”

Cổ Diêu quay đầu lại, sắc mặt vẫn không thay đổi:”Còn có chuyện gì sao, tam tiểu thư?”

Đông Phương Lộ trừng mắt nhìn mắt gằn giọng:”Đối với nữ hài tử, thì ngươi không thể ôn hòa hơn một chút sao?”

“Ta sẽ làm.” Cổ Diêu mỉm cười:”Nếu như đối phương là một nữ hài tử bình thường.”

“Nói thế thì ta không phải là một nữ hài bình thường sao?”

Cổ Diêu cười nói:”Nếu nói thật ra thì ta thấy cô không khác nam nhân mấy!”

“Ngươi!” đôi chân mày của Đông Phương Lộ dựng thẳng lên, lập tức muốn bạo phát.

“Được rồi, không đùa nữa.” ngữ khí của Cổ Diêu đã nhu hòa xuống:”Cuối cùng là có chuyện gì, nói cho ta biết nào, Đông Phương Lộ.”

Nàng vừa rồi tự nhủ với bản thân là không thể chịu thua được.

Bị Cổ Diêu chọc thế, mặc dù rất là tức giận nhưng sau khi chú ý lại thì nàng phát hiện ngực và bụng không còn khó chịu như lúc nãy nữa.

Khuôn mặt xinh xắn của nàng chợt tối sầm lại, tựa như là có chuyện gì rất khó quyết định, cuối cùng mới cắn răng nói:”Ta, ta bị bệnh sợ nước!“

“Bệnh sợ nước?”

“Đúng vậy!” Đông Phương Lộ gật gật đầu, còn lén lúc xem xét phản ứng của Cổ Diêu.

Cổ Diêu cau mày nói:”Mặc dù đây có chút khó khăn, nhưng cũng không phải là chuyện không thể nói ra mà?”

Hắn đột nhiên nhớ đến lúc còn ở học viện, trong những nhiệm vụ thực tập, mỗi lần có nhiệm vụ liên quan đến nước thì nàng sống chết cũng nhất định không chịu xuống nước, còn các nhiệm vụ khách thì nàng hoàn toàn không sợ, thì ra là như thế.

Đông Phương Lộ nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước nàng không nói với Cổ Diêu là lo lắng hắn không mang nàng theo.

Hơn nữa, Đông Phương Tam Tiểu Thư không sợ trời không sợ đất nếu như nói cho người ta biết là bị mắc bệnh sợ nước thì không phải khiến cười ta cười đến rụng răng sao. Nhất là trước mặt tên lưu manh này nàng lại càng không thể nói ra, nếu không thì hắn nhất định sẽ trào phúng mình.

Đây căn bản đều là do tự tôn của nàng, thấy phản ứng của Cổ Diêu cũng không có kịch liệt gì, tảng đá lớn trong lòng nàng cuối cùng cũng buông xuống, cả người nhẹ nhõm.

“Ta sợ ngươi không cho ta đi theo mà!”

“Đừng có như thế chứ, thật là nổi da gà!” lông mao của Cổ Diêu cơ hồ tất cả đều dựng đứng lên.

Đông Phương Lộ sống sót sau đại nạn tựa hồ như là nữ tính hơn một chút, nhưng Cổ Diêu có chút không thích ứng được.

“Hừ, ta thích, liên quan gì ngươi!”

“Lúc này mới bình thường.”

Nhìn thấy khói thuốc súng bay lên Cổ Diêu không dám tiếp tục kích nàng nữa:”Đây chính là nguyên nhân cô dấu chúng ta? Uhm, quên đi, dù sao cũng đã qua rồi, ta sẽ tìm hvtq thương lượng, cô nghỉ ngơi đi!”

Rời khỏi khoang thuyền, trở lên sàn tàu, nói lại tình hình của Đông Phương Lộ cho những người khác.

“Bệnh sợ nước? Có chút phiền toái đây.” Hvtq đã xông pha trên biển hơn mười năm hiển nhiên đối với việc này sẽ không lạ:”Đây là một loại tâm bệnh, dược vật không thể chữa trị được, hèn gì lúc mới lên thuyền ta đã có cảm giáci cô nương ấy có chút không ổn!”

Linh vân lè lưỡi:”Tỷ tỷ có ý chí thật là kiên cường, trên người có chứng bệnh sợ nước vậy mà dám vượt biển để đến ác ma đảo!”

“Kiên cường cái rắm!” Cổ Diêu tức giận nói:”Ta thấy ngu ngốc thì đúng hơn, biết rõ bệnh của mình mà còn muốn đi tìm cái chết!”

Cổ Diêu và Đông Phương Lộ là một đôi oan gia, ở trên thuyền vài ngày họ thường xuyên đấu khẩu với nhau, cho nên ngay cả Hiên Viên Tam Quang cũng nhận ra được:”Ha ha, tiểu huynh đệ, ngươi xem thường nàng rồi, hay là chúng ta cá một ván đi, ta cho rằng nàng có thể cầm cự được!”

Căn bệnh của lão đổ quỷ lại tái phát rồi.

Chiến Thiên không hề có ý kiến vẫn nhắm mắt dưỡng thần như cũ, đối với hắn thì ngoài chiến đấu ra thì không có gì là hứng thú.

Cổ Diêu gật đầu nói:”Đổ quỷ, có biện pháp sao? Nếu như cứ tiếp tục thế này thì không ổn, sớm muộn gì cũng sẽ gặp chuyện không may!”

Hiên Viên Tam Quang suy nghĩ một hồi rồi nói:”Có thể khi gặp phải hải khiếu thì dùng dược vật để tạm thời ổn định tâm tình, tam thời khống chế bệnh tình, muốn vượt qua được thì chỉ có bản thân của cô ta thôi, hơn nữa dược vật cũng không thể sử dụng thường xuyên được, nếu không thì hiệu quả sẽ giảm đi.”

Cổ Diêu gật đầu, bất đắc dĩ nói:”Xem ra không còn biện pháp nào nữa rồi!”

“Còn nữa, tiểu huynh đệ, thân pháp của ngươi quả thật là cao minh!” Hiên Viên Tam Quang dù sao cũng là xuất thân từ một trong bát đại cổ tộc, ánh mắt tinh tường, mặc dù đang lái thuyền cũng chú ý được điều đó.

Cổ Diêu thản nhiên nói:”Xem như là thế.”

Hiên Viên Tam Quang cũng không có truy hỏi đến cùng, dù sao thì vũ kỹ của người khác cũng là việc riêng tư.

Trong khi đi lại trên biển, trong đội có được một người có khinh công thuộc hàng cao thủ có thể nói là cực kỳ quan trọng. biển cả không giống như đất liền, nếu như hành động linh hoạt thì rất tốt. thanh niên trước mặt khinh công nhanh, bình, ổn, trước cuồng phong bão táp mà vẫn hành động tự nhiên như trên đất liền, hèn chi có gan khiêu chiến với ác ma đảo, càng quan trọng hơn chính là hắn kinh biến bất loạn, quả nhiên là anh hung xuất thiếu niên!

Hiên Viên Tam Quang vốn đánh giá Cổ Diêu không thấp, bây giờ lại cao thêm một bậc.

Còn thân phận của cuồng thần Chiến Thiên thì hắn cũng biết rồi, chỉ là có chút ngoài dự kiến, cuồng thần Chiến Thiên đam mê chiến đấu so với hắn mê cờ bạc không kém, vậy mà lại cam tâm nghe sai khiến.

Bất quá, với hắn mà nói thì biển cả cũng là một đối thủ tốt, có lẽ đây mới chính là mục đích của hắn.

Vài ngày sau đó, Cổ Diêu không có việc gì ngoài ý muốn. Dược vật có được tác dụng nhất định, còn nữa, quả đúng như linh vân nói nàng đúng là một cô gái kiên cường.

Hành trình ngày càng chậm, bởi vì số lần đụng phải hải khiếu ngày càng nhiều, thời gian kéo dài lại càng lâu hơn, một lần hải khiếu có thể kéo dài suốt hai giờ.

Lúc này đã không thể chỉ dựa vào một mình hvtq nữa, cũng may mọi người phối hợp ngày càng thuần thục, mỗi lần đều hữu kinh vô hiểm, nói chung là có thể coi như thuận lợi.

Các loại hải quái cũng đã lần lượt xuất hiện, điểm chết người chính là bọn chúng lựa đúng lúc hải khiếu mới tấn công cho nên mọi người vừa phải khống chế thần phong hào vừa phải đối kháng với bọn hải quái, cực kỳ phiến toái.

Hải quải cũng không cần biết tại sao lại có hải khiếu, chúng nó là chủ nhân ở đây nên chúng biết khi có hải khiếu là thời điểm tốt nhất để săn mồi.

Theo như lời của Hiên Viên Tam Quang thì họ đã đến trung tâm của ác ma hải vực.

Đây chỉ mới là ở giữa của ác ma hải vực thôi mà đã lợi hại như thế thì càng đi sâu vào sẽ thế nào đây?

Cổ Diêu trong lòng cảm thấy lo lắng, nhưng không phải lo cho mình mà là lo cho Đoan Mộc Tình.

Một nữ hài yêu kiều, nàng lại không có kinh nghiệm nếu như gặp phải cơn bạo nộ của đại dương …

Cổ Diêu không dám suy nghĩ tiếp, không cần biết kết quả thế nào, hắn nhất định phải đi lên đảo, chưa biết được tin tức của Đoan Mộc Tình hắn nhất định sẽ không bỏ cuộc giữa chừng.

Chỉ hy vọng nàng có thể cát nhân thiên tướng! Một nữ hài từ thiện lương như nàng thì chắc ông trời cũng sẽ không nhẫn tâm mà cướp đi tính mạng của nàng!

Vô Sỉ Đạo Tặc - Chương #138