Chương 129: Đấu Giá


Trong tay mới chỉ có 2 thủ hạ vẫn là quá ít, nên thời gian kế tiếp, Cổ Diêu lục tục tìm thêm những thiếu niên ưu tú có tiềm năng.

Trên thực tế người có thiên phú cả đại lục cũng không ít, trong tầng lớp dân nghèo hoặc cô nhi cũng không thiếu những hài tử như vậy. Bọn họ chỉ vì xuất thân thấp hèn mà đánh mất cơ hội trở nên nổi bật mà thôi.

Tiêu chuẩn tuyển đồ đệ của Tiêu Diêu Môn rất nghiêm khắc, ngặt nghèo, cách nhìn người được lưu truyền từ xưa đến nay cực kỳ cao minh, Cổ diêu thân làm chưởng môn cũng được bồi dưỡng ra nhãn quang độc đáo. hắn tựa như Bá Nhạc, từ trong từ trong cặn bả lọc ra được vàng.

Trải qua một quá trình tuyển chọn, cũng có trên trăm hài tử có tố chất không tồi may mắn được hắn để mắt tới, sau đó Cổ Diêu còn đặt ra lớp lớp khảo nghiệm, quan sát trong một khoảng thời gian, trong đó mười hài tử có tố chất thân thể tốt, ngộ tính cao, ý chí cứng cỏi, nghị lực kinh người, trung thành phục tùng, không có dã tâm được hắn thu làm thủ hạ.

Tinh tế tuyển chọn, mười hài tử hợp yêu cầu nhất trong đó có bảy nam ba nữ, tuổi từ mười bốn đến mười sáu không đều nhau. Kể cả ngả vi nhi cùng duy khắc mà nói tổng cộng có mười hai người, vừa đủ thành một tiểu đội mà các thế lực trên đại lục hiện nay đều dùng.

Lực lượng của mười hai người này có hạn, nhưng bọn họ sẽ trở thành những con gà đẻ trứng vàng,mang đến ngày càng nhiều lực lượng.

Nếu như một lần thu nhận quá nhiều, đến những một trăm người, đồng thời dạy dỗ bọn họ, thì Cổ Diêu cũng nếm đủ , phương pháp truyền thụ số lượng lớn cùng với cuộc sống ở học viện không khác lắm, nói chung được đằng này thì mất đằng kia, chất lượng tất nhiên khó có thể chắc chắn được.

Bởi vậy, kế hoạch của Cổ Diêu là bồi dưỡng mười hai người này trước, sau khi họ phát triển tới một trình độ nhất định có thể thay thế mình, mỗi người lại bồi dưỡng một tiểu đội mười hai người, như thế thì sẽ có từng đợt nhân tài mới.

Mười hai tiểu đội sau khi bồi dưỡng, sẽ là một trăm bốn mươi bốn, thêm cả mười hai người ban đầu, tổng cộng là một trăm năm mươi sáu.

Nếu như bồi dưỡng một lần nữa thì sao?

Tính toán một chút, được ngay một đáp án kinh người, Có thể coi là khổng lồ, được hơn một vạn.

Đương nhiên, tính toán thì rất đơn giản. Nhưng Cổ Diêu còn không ngây thơ tới mức cho rằng mình có năng lực quản lý một thế lực cả vạn người.

Cơ sở của hắn hiện tại phi thường yếu kém, hơn nữa một khi hình thành một đoàn thể vạn người, tất nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý của các thế lực khác. Thế lực mới ra đời luôn phải chịu nhiều áp bức và uy hiếp. Đến lúc đó có thể rước thêm cái họa gì khó thì mà nói trước được.

Bởi vậy, hắn cảm giác được một trăm năm mươi tử sĩ tạm thời có thể coi là đủ, thà ít còn hơn rước thêm phiền phức, nếu như những tử sĩ này tất cả đều là tinh anh, tập trung lại cùng hành động cũng có tác dụng không nhỏ. Cổ Diêu thậm chí đã đặt tên cho đoàn thể này là – Bạo Phong Thiết Vệ.

Hy vọng, bọn họ đều là tử sĩ ‘thép’, có thể giống như bạo phong, quét sạch tất cả chướng ngại trước mặt mình.

Một trăm năm mươi sáu tử sĩ chỉ là Cổ Diêu tưởng tượng ra sau này, bây giờ hắn cũng mới có mười hai người mà thôi.

Trong đó tố chất cao nhất chính là hai tỷ đệ ngả vi nhi cùng Duy Khắc, tự nhiên trở thành đội trưởng đội phó của tiểu đội.

Các hài tử không được chọn khác cũng chia thành hai bộ phận, trong đó một bộ phận được cho một món tiền, vô cùng hoan hỉ rời đi. Còn một bộ phận hài tử lão thành tinh minh nhưng thiếu nghị lực được giữ lại, bởi vì Cổ Diêu tìm được một kế hoạch mới mà trong đó những hài tử này sẽ trở nên vô cùng hữu dụng.

Bất quá trước khi chấp hành kế hoạch mới, hắn cần phải chuẩn bị trước vài việc.

Phòng đấu giá địa hạ thành vốn là phòng đấu giá lớn nhất trên toàn đại lục.

Nói nơi này lớn không chỉ vì quy mô của nó, mà còn vì giá trị của vật phẩm đấu giá.

Một phòng đấu giá cho dù diện tích lớn nhưng chỉ đấu giá một chút vật phẩm nhỏ giá trị hữu hạn mà nói, vậy thì thủy chung không thể trở thành phòng đấu giá có tiếng được

Bởi vậy, danh khí của phòng đấu giá luôn có quan hệ trực tiếp tới vật phẩm đấu giá.

Tại đại lục chủ vị diện, cho dù vật phẩm của người ủy thác giá trị rất cao, phòng đấu giá có dám tiếp nhận hay không cũng là một vấn đề.

Rất nhiều bảo vật là đồ có lai lịch bất minh, có thể là thông qua mạnh mẽ cưỡng đoạt, âm thầm lấy đi, thậm chí không tiếc giết người cướp của mà lấy. Nếu như phòng đấu giá tiếp nhận ủy thác mà nói, cũng rất có thể đắc tội với chủ nhân thật sự.

Bởi đủ loại nguyên nhân hạn chế, vật phẩm của phòng đấu giá tại chủ vị diện bối cảnh phần lớn đều sạch sẽ, làm cho giá trị cũng rất đồng đều, ít nhất không có chút hấp dẫn nào đối với khát vọng có được bảo vật chân chính của cường giả.

Nhưng phòng đấu giá địa hạ thành lại không giống vậy, nơi này là một mảnh đất không ai quản lý, phòng đấu giá cũng không để ý đến bối cảnh của vật phẩm, ngoại trừ thánh điện ra, bất kể là ai, ở bên ngoài có bao nhiêu thế lực to lớn chống lưng, khi tới địa hạ thành cũng phải tuân thủ quy củ nơi này, nếu không thì chẳng những không kiếm được gì mà ngược lại phải lo cho bản thân.

Mới đầu trọng điểm của phòng đấu giá địa hạ thành là hắc hóa( hàng không rõ nguồn gốc), sau đó hắc hóa rất nhanh khiến cho những người quyền thế của chủ vị diện chú ý, khiến cho ngay cả người có vật phẩm đang đấu giá cũng tình nguyện ủy thác cho hội đấu giá địa hạ thành, bởi vì nơi này mỗi người mua đều là phú hào, dễ dàng được trả giá cao.

Phòng đấu giá này có thể nói là cái gì cũng có, trang bị, vũ khí, ngọc thạch, tinh hạch, linh đan, tài liệu, đạo cụ luyện kim,độc dược, trứng sủng vật… Vô luận là thứ gì li kì, cổ quái đến đâu cũng có thể tìm thấy, thậm chí kể cả bảo vật của hào môn đại tộc, chủ nhân quận thành, siêu cấp cường giả, hấp dẫn đến mức nào cũng có thể tưởng tượng.

Nếu như chỉ trị giá vài ba trăm thủy tinh tệ gì đó, căn bản không thể đưa lên lầu của hội đấu giá địa hạ thành.

Mỗi tháng một lần, trong khi hội đấu giá mở ra, sẽ có số đông người từ Tạp Địch đại lục đến địa hạ thành tìm kiếm bảo vật, hy vọng có thể thông qua đấu giá mà đạt được thứ mình cần.

Số 13 vốn bị người đại lục cho là con số không may mắn nhưng tại phòng đấu giá địa hạ thành lại rất được xem trọng.

Lần này cũng không ngoại lệ, phòng đấu giá vẫn như cũ kín người hết chỗ, đến cả vé vào cửa cũng là hai trăm thủy tinh tệ, cho dù đối với những phú hào đến đây thì chỉ là cửu ngưu nhất mao thì cũng có thể biết được mị lực của phòng đấu giá này.

Phòng đấu giá chia làm hai loại phòng khách quý cùng phòng phổ thông, trong đó phòng khách quý đấu giá toàn là những bảo vật không thể đổi bằng tiền, chỉ có thể lấy vật đổi vật, trao đổi những vật có giá trị ngang nhau hoặc cao hơn.

Thao tác của phòng khách quý, giá trị trao đổi hơn xa bình thường nên quy tắc cũng phức tạp hơn nhiều.

Mà phòng phổ thông thì lại không có gì khác, lấy tiền tài làm tiêu chuẩn đấu giá duy nhất.

“Hắc cân, đây là gân đen của ma thú, cứng rắn vô cùng, dao sắc cũng khó mà chặt đứt, mà trên sợi gân mang theo kịch độc, giá khởi điểm là ba nghìn thủy tinh tệ.”

Đây là cảnh đấu giá một kiện đồ vật tại phòng đấu giá phổ thông, nhân viên đấu giá đứng ở giữa sân đang giới thiệu đơn giản về vật được đem ra đấu giá. Mà đạo cụ thanh quang nghi do luyện kim thuật sĩ tạo ra lại đem tư liệu chi tiết thành hình phóng to lên vách tường, làm cho người mua có thể hiểu rõ hơn một chút.

Giới thiệu của nhân viên đấu giá với khách phải làm theo nguyên tắc. Phù hợp với đặc tính của bản thân vật phẩm, nhưng cũng không tránh khỏi việc dùng tới các kỹ xảo nâng cao giá tiền mà không đi ngược lại nguyên tắc đấu giá.

Kiểu như trong đoạn giới thiệu hắc cân, “dao sắc cũng khó mà chặt đứt” biểu hiện của những lời này nhìn như hắc cân rất là cứng chắc. Nhưng ngẫm nghĩ sâu thêm một tầng của nó, thì cũng có nghĩa là có thể bị dao sắc chặt đứt, nếu như gặp thần binh lợi khí mà nói thì càng đứt dễ dàng. Tiếp theo “kịch độc” cũng đáng xem xét, cái này cùng với kiến huyết phong hầu (thấy máu là die) vốn là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Nếu như người mua lão luyện, cho dù không biết vật đấu giá, cũng có thể từ trong lời giới thiệu của nhân viên đấu giá mà đoán ra giá trị của vật phẩm.

Ví dụ như hắc cân, cao nhất cũng chỉ bốn ngàn thủy tinh tệ vậy.

Song cũng không phải tất cả người mua đều là tay lão luyện, một kẻ sử dung roi là người mua non tay đã bị lừa, cuối cùng lấy giá tám ngàn thủy tinh tệ mua hắc cân về.

Sau khi bán vật phẩm vừa rồi, ngay khi những tay lão luyện oán giận đấu giá hội lần nà không làm cho người ta hưng phấn, nhân viên đấu giá đột nhiên cao giọng nói: “ Phía dưới sàn đấu giá, là một kiện trang bị gọi là Hy Sinh chi y (áo Hy Sinh). Nó do tơ của hy sinh thiên tằm làm tài liệu dệt thành. Đông ấm hè mát, mắc trên người nhẹ như không có gì. Đó đều là thứ yếu, mấu chốt nhất chính là, nó có thể hấp thu thương tổn ngoại lực. Hệ số hấp thu khoảng 2.63!”

Giới thiệu của nhân viên đấu giá làm cho cả phòng đang trầm muộn nhất thời sôi trào hẳn lên, trang bị dạng hấp thu bình thường cũng rất trân quý, nó có thể cho người mặc sự bảo hộ hoàn toàn khác với ngạnh giáp( giáp cứng)

Hệ số hấp thu là thuật ngữ của trang bị loại bảo vệ, hệ số 2.63 cũng bình thường, nhưng chiêu bài trang bị dạng hấp thu ngay lập tức khiến cho mọi người điên cuồng.

Nhân viên đấu giá thấy mọi người sôi trào, hưng phấn nói: “Giá khởi điểm, mười vạn thủy tinh tệ!”

Kiện vật phẩm này hoàn toàn có tư cách đưa đến phòng đấu giá cho khách quý. Không biết tại sao người ủy thác lại muốn dùng để đổi thành tiền.

Đây chính là cơ hội tốt khó kiếm. Nhân viên đấu giá vừa dứt lời, liền dẫn khởi tranh đoạt.

“Mười vạn năm nghìn thủy tinh tệ!”

“ Mười một vạn ba nghìn thủy tinh tệ!”

“ Mười ba vạn thủy tinh tệ!”

“ Mười lăm vạn bốn nghìn thủy tinh tệ!”

Chưa có người nào tăng giá ít hơn một ngàn thuỷ tinh tệ. Dưới sự dụ hoặc của bảo vật, bọn hộ đã không tính đến chút tiền nho nhỏ ấy rồi.

“Hai mươi sáu vạn bảy nghìn thủy tinh tệ!’

“Hai mươi tám vạn ba nghìn thủy tinh tệ!”

Ngay khi việc báo giá càng ngày càng kịch liệt, đột nhiên một thanh âm truyền đến:“ Năm mươi vạn thủy tinh tệ!”

Lần tăng giá rất nhiều này lập tức chấn trụ những người khác, gần gấp hai lần giá cũ.

Tuy nói Hy Sinh chi y rất trân quý song cũng không tính là chí bảo, năm mươi vạn thủy tinh tệ có chút dọa người rồi, hơn nữa có thể nhìn ra người báo giá nhất định phải có nó, sẽ không dễ dàng buông tha, nếu tranh đoạt cũng chỉ dẫn tới lưỡng bại câu thương.

Cân nhắc vài lần, ngững người khác trước cái giá trên trời kia đều lùi bước.

Ví vậy sau khi nhân viên đấu giá hỏi ba lần mà không có ai ra giá cao hơn, Hy Sinh chi y liền do người khách số 463 mua được với cái giá trên trời năm mươi vạn thủy tinh tệ.

Phổng chừng tên kia là một ma pháp sư, thể chất yếu ớt, năng lực phụ trọng thấp, kiện trang bị này quả thật chính là vì khả năng thân thể của họ mà chế tạo ra thật tốt, mới có thể bỏ vốn lớn như vậy.

“Một kiện đồ đấu giá nữa đây, Liệt Hỏa Chi Trạc , bởi vì lấy tinh hạch của mã viêm thú có thể hấp thu hỏa nguyên tố trong không gian vào hạch tâm, kết hợp vơi không gian áp súc trận pháp mà thành! Trang sức công kích dạng tích lũy, người đeo có thể thông qua cơ quan phóng ra ba quả hỏa diễm lưu tinh đạn, sau khi phóng thích, trải qua mười ngày, hai trăm bốn mươi giờ tích lũy hỏa năng lượng lại có thể lần nữa khởi động. Hỏa diễm lưu tinh đạn hệ số công kích là 3.81!”

Mọi người vừa mới vì không mua được Hy Sinh chi y mà tiếc nuối, tâm tình lại một lần nữa sôi trào.

Trang sức dạng tích lũy, cũng là dạng bảo vật hiếm có.

Hỏa diễm lưu tinh đạn vốn là một trong những kỹ năng mạnh mẽ của ma pháp sư, nói không chừng có tác dụng vào thời khắc cứu mạng.

Lần này tại đấu giá hội xuất hiện một lúc hai kiện vật phẩm bình thường tiền tài khó có thể mua được, điều này làm cho mọi người hưng phấn không thôi.

Đấu giá hội có thể mang đến vui mừng lẫn sợ hãi không tưởng, chính là chỗ kích thích của nó, làm cho nhiều người không biết chán.

Một vòng đấu giá mới đã lại bắt đầu, lần này cạnh tranh so với lần trước còn thảm liệt hơn, kiện bảo vật này cuối cùng bán ra với giá bốn mươi ba vạn thủy tinh tệ.

Điên cuồng còn chưa chấm dứt, tiếp sau đó lại là một kiện rồi lại một kiện bảo vật ngày thường khó gặp tại phòng phổ thông, gây cho mọi người một lần rồi lại một lần kinh hỉ.

Cuối cùng, người hữu tâm tính được, tổng cộng hai mươi ba kiện cũng không ngoại lệ đều bán được với giá tốt.

Trong lòng mọi người ở đây đều có một nghi vấn, người bán những bảo vật này, đến tột cùng là ai?

Ngồi ở một góc phòng chính là Cổ Diêu đang dắc ý cười, hắn chính là người ủy thác dẫn khởi oanh động kia.

Những bảo vật làm cho mọi người thèm thuồng không thôi này, chỉ là một bộ phận trong phần thưởng nhiệm vụ.

Nhét vào trong không gian giới chỉ cũng vô dụng, hơn nũa bây giờ hắn lại đang cần tiền gấp, một món tiền phi thường lớn, không phải chỉ thông qua trộm mấy cái túi tiền mà có được.

Nhìn quá trình đấu giá hai mươi ba kiện vật phẩm, Cổ Diêu có điểm ngoài ý muốn, không nghĩ mấy món đồ này lại giá trị đến vậy, so với tưởng tượng đúng là nhiều hơn không ít.

Tính toán một hồi, trừ nửa thành cho phòng đấu giá, còn lại chẳng phải hơn bảy trăm vạn thủy tinh tệ sao?

Có chừng đó tiền, kế hoạch mới cũng có thể triển khai rồi, hắc!

Vô Sỉ Đạo Tặc - Chương #129