Chương 128: Chinh Phục


Cổ Diêu nằm nhàn nhã ở trên tháp, nhắm đôi mắt lại tận tình hưởng thụ.

Bên cạnh hắn chính là ngả vi nhi , đêm nay nàng mặc một bộ váy ngắn, khuất tất nửa quỳ nửa ngồi, bắp đùi trắng noãn từ trong váy lộ ra, xuân quang xạ tiết.

Ngọc thủ của nàng khẽ động trên thân Cổ Diêu, lúc mạnh lúc nhẹ, đúng nơi đúng chỗ mà dùng lực, xóa đi những căng thẳng trong thân thể.

Cổ Diêu trước kia vốn ít yêu cầu nàng phục vụ, chỉ là từ sau ước hẹn ngày đó trở về mới bắt đầu.

Bất quá ngả vi nhi cũng không cảm thấy kỳ quái, là một nữ nô đã bán thân cho chủ, chuyện này với nàng là điều đương nhiên.

Trước kia, Cổ Diêu ngoại trừ ngoài mặt nghiêm khắc, nhưng cũng chưa từng bắt nàng phải làm qua trách nhiệm của một nữ nô, quá mức khoan dung, như vậy ngược lại có chút không bình thường.

“Tốt lắm!”

Nghe được Cổ Diêu nói, ngả vi nhi dừng tay lại.

Nhưng Cổ Diêu không cho nàng rời đi ngay như bình thường, mà nói: ”Cởi y phục.”

Thanh âm của hắn cũng không to, nhưng trong tai của ngả vi nhi lại mang theo một cỗ uy nghiêm không thể kháng cự, khoảng thời gian dài bị quán thâu tư tưởng trung trinh phục tùng đã đem lại hiệu quả, mỗi câu nói của Cổ Diêu, cho dù là hời hợt cũng trở thành mệnh lệnh đối với nàng .

Ngả vi nhi không kháng nghị chỉ đứng dậy đem quần áo cởi ra.

Bộ ngực cao vút, vòng eo nhỏ nhắn trong suốt, còn có cặp chân thon dài hơn xa các nữ tử bình thường, nhìn thế nào cũng không giống như một thiếu nữ mới mười sáu tuổi.

Từ ngày trở thành nữ nô, ngả vi nhi đã chuẩn bị tâm lý cho ngày này. Bởi vậy nàng không lùi bước mà trái lại thân thể mềm mại như rắn áp sát trên người Cổ Diêu, mị nhãn như tơ, hơi thở gấp gáp, tạo nên sự dụ hoặc nói không nên lời.

Thân là nữ nô, phải nghĩ mọi phương pháp lấy lòng chủ nhân, ý nghĩ này đã thành bản năng khắc sâu vào sâu thẳm đáy lòng nàng.

Thiếu nữ thanh lệ mà thoát tục này thật sự trời sinh mị cốt, khi nàng muốn câu dẫn một nam nhân thì thật là đơn giản.

Cổ Diêu đã lâu không có phóng túng một phen, dù sao cũng là người tuổi trẻ khí thịnh, dưới sự câu dẫn của tiểu yêu tinh ngả vi nhi làm sao có thể nhẫn nại được?

Hắn cơ hồ lập tức đem ngả vi nhi ấn ngã xuống giường, sau đó mặc kệ cái gì là bước khởi đầu, tiến nhập vào thân thể của nàng.

Rất chặt, ấm áp đó là những cảm giác mà thân thể ngả vi nhi truyền đến cho Cổ Diêu.

‘Kinh nghiệm đầu đời’ bao giờ cũng khiến cho thiếu nữ rất thống khổ, ngả vi nhi cũng không ngoại lệ.

Từng cơn đau thấu tận tâm can truyền đến. Nhưng ngả vi nhi vẫn cố nén lại, khuôn mặt vẫn như cũ mang theo nét quyến rũ cùng nụ cười phóng đãng, nàng không thể làm chủ nhân khó chịu.

Cũng may cơn đau nhanh chóng suy giảm, thay vào đó là cảm giác tê và ngứa, cảm giác đó ngày càng mãnh liệt khiến cho ngả vi nhi theo bản năng mà động đậy vòng eo để nghênh đón, hi vọng có thể làm phong phú thêm loại cảm giác vừa khó chịu lại thoải mái không thể tả này.

Cổ Diêu vỗ mạnh một cái trên bờ mông căng đầy tròn trịa của nàng:“Ngươi thật sự là một tiểu yêu tinh dâm tiện, hắc!”

Vừa đau nhức lại mang theo khoái cảm mãnh liệt, ngả vi nhi hoàn toàn đắm chìm trong dục vọng, không nhịn được rên rỉ lên tiếng:“Đúng vậy, trước mặt chủ nhân ngả vi nhi chính là một tiểu yêu tinh dâm tiện.”

Làm cho một xử nữ nói ra những lời tục tĩu dâm tà này, đối với nam nhân mà nói là một loại kích thích khó tưởng.

Động tác của Cổ Diêu càng lúc càng gấp, khi mà hắn đem bí pháp trong 《Cực Lạc Quyết》 thi triển ra, thì ngả vi nhi đã hoàn toàn mê đi, vừa giống như đặt mình trong đám mây, lãng đãng phiêu nhiên bất định, lại giống như bị từng con sóng lớn đánh vào liên miên không dứt, từng đợt từng đợt, phảng phất vĩnh viễn không có điểm dừng.

Nàng không nghĩ tới trong cuộc sống lại có được điều khoái lạc như vậy, làm cho người ta dục tiên dục tử, không cách nào tự kiềm chế.

Cho đến khi mây tan mưa tạnh, ngả vi nhi nằm ở trên giường đã hoàn toàn xụi lơ, mồ hôi đầm đìa, khắp người vô lực, ngay cả nhúc nhích một ngón tay cũng không được. Da thịt toàn thân nàng tựa như một đóa hồng diễm lệ.

Nàng muốn lẳng lặng mà hưởng thụ chút khoái cảm còn lại, nhưng lại còn một số việc phải làm.

Vì vậy nàng gian nan vượt qua sự mệt mỏi sau cơn phong cuồng cùng với hạ thể đau rát, nỗ lực đứng lên, dùng khăn lông giúp Cổ Diêu vệ sinh thân thể đồng thời đem uế vật sót lại trên giường lau đi.

Chứng kiến trên giường một dấu vết hình hoa mai màu đỏ, mặt nàng không khỏi đỏ lên, nhớ lại sự việc vừa rồi, quả thật là đáng nhớ.

Cổ Diêu nhìn ánh mắt mê ly của nàng, cười đắc ý.

Vốn hắn không muốn cướp đi thân xử nữ của ngả vi nhi, ít nhất không phải bây giờ, bởi vì hắn sợ ảnh hưởng đến việc tu luyện của nàng.

Nhưng Ngả Mã quyết định muốn nhận ngả vi nhi làm đồ đệ, mới khiến cho việc đêm nay phát sinh.

Dù sao ngả vi nhi mới đi theo bên người mình không lâu, nếu như nàng trở thành đồ đệ của Ngả Mã, thân phận với mình ngang nhau, trường kỳ không bên người, không cách nào quán thâu tư tưởng phục tùng, làm cho lòng tự tôn đã bị phá hủy của nàng dần dần khôi phục, lòng trung thành với mình có khả năng theo thời gian trôi qua mà yếu bớt, dao động thậm chí một lần nữa độc lập.

Cho dù là có thể thoát ly khống chế một chút, Cổ Diêu cũng tuyệt đối không cho phép, hắn không thể nhìn tử sĩ tốt nhất mình tỉ mỉ bồi dưỡng ra mất đi.

Bởi vậy, trước khi đem ngả vi nhi giao cho sư mẫu bồi dưỡng, phải tiến thêm một bước chinh phục nàng, vô luận là tư tưởng hay thân thể.

Lần đầu tiên của thiếu nữ có một ý nghĩa quan trọng,nam nhân cướp đi lần đầu tiên của nàng cũng sẽ chiếm được vị trí trọng yếu trong trái tim nàng. Nếu như trên giường có thể làm cho ngả vi nhi nói thần phục thì càng làm cho địa vị chính mình được củng cố thêm.

Thế nên, Cổ Diêu định ra kế hoãn binh, dùng thời gian một tháng làm cho ngả vi nhi trầm luân càng sâu hơn.

Cổ Diêu phải làm cho ngả vi nhi rõ ràng, nàng trước tiên phải là nữ nô của mình, sau đó mới là đồ đệ của Ngả Mã.

Sau khi rửa sạch xong, ngả vi nhi nói: “Chủ nhân, xin hỏi còn có chuyện gì không ạ?”

“Không có gì.”

“Vậy, ta…”

Cổ Diêu thản nhiên nói: “ Đêm nay ngươi ngủ ở đây đi.”

Ngả vi nhi lấy làm kinh hãi: “Vâng …”

Trong lúc đang phục vụ? cùng chủ nhân tôn quý ngủ trên một chiếc giường là điều mà ngả vi nhi không dám tưởng tượng đến, nàng cho rằng mình chỉ là một nữ nô bé nhỏ hèn kém mà thôi.

“Có ý kiến gì sao? Ngươi là thủ hạ trọng yếu nhất của ta, có

tư cách được ở bên người ta.”

“Vâng, chủ nhân.” Ngả vi nhi vội nói.

Đi tới bên người Cổ Diêu nằm xuống, ngả vi nhi trong lòng tràn ngập kích động.

Thủ hạ trọng yếu nhất?

Trong lòng chủ nhân, mình cũng rất quan trọng sao?

Muốn chinh phục một người trừ thủ đoạn mạnh mẽ bên ngoài, cũng phải tăng thêm cảm tình.

Một nô lệ không được quán thâu tư tưởng, một nữ nhân tự thấy chính mình phi thường thấp kém hèn hạ, một điểm cảm tình này sẽ làm cho nàng càng trung thành đến chết.

Mấy ngày kế tiếp, việc Cổ Diêu lo lắng ngả vi nhi đắm chìm trong ái tình mà bỏ bê tu luyện cũng không phát sinh. Trong việc học tập nàng vẫn duy trì tiến bộ ban đầu, điều này làm cho Cổ Diêu phi thường hài lòng.

Ban ngày nàng nỗ lực nâng cao bản thân, tối thì vì Cổ Diêu mà thị tẩm, cuộc sống cứ như vậy ngày ngày trôi qua.

Buổi tối, Đức Lan thành, Phỉ Nguyệt khách sạn, trong phòng, một nam một nữ, hai thân thể xích lõa dây dưa một chỗ, tiến hành hoạt động tiêu khiển nguyên thủy nhất của loài người.

Nữ tử ngồi trên người nam tử, vòng eo thon gọn liều mạng giãy dụa, đồng thời một mái tóc dài cuồng dã vung lên, lâm vào trong vòng xoáy điên cuồng.

Tiếng rên rỉ của nữ tử càng lúc càng lớn, thậm chí không thể khống chế mà cao giọng la lên, may mắn là khách phòng cách âm rất tốt không làm cho người cách vách nghe được.

“Ôi.” Theo một tiếng rên rỉ cao vút, thân thể mềm mại của nữ tử cong lại, không nhịn được mà co quắp, giằng co gần một phút đồng hồ nữa mới dừng lại mà hạ xuống.

“Tiểu yêu tinh, dường như đêm nay nàng đặc biệt hưng phấn?” Cổ Diêu vừa nói, vừa dùng sức xoa bóp bộ ngực căng tròn của nàng.

Ngả vi nhi khẽ rên lên một tiếng, cũng không biết là thống khổ hay là khoái lạc, xoay nhẹ vong eo thon:“Đó là vì ngả vi nhi sắp phải tạm biệt chủ nhân rồi, mới phóng túng như vậy.”

Đức Lan thành chính là thành thị lần trước Cổ Diêu cùng vợ chồng Philip gặp mặt, bây giờ kỳ hạn một tháng đã kết thúc, bắt đầu từ ngày mai ngả vi nhi phải giao cho Ngả Mã bồi dưỡng.

Bây giờ, ngả vi nhi đã được huấn luyện trở thành một vưu vật trên giường, cùng với thiếu nữ ban đầu cách biệt một trời một vực. Đương nhiên, bộ dáng này của nàng chỉ có buổi tối trên giường của Cổ Diêu mới có hiện ra, đến lúc tu luyện lại biến hóa nhanh chóng trở thành kẻ báo thù kiên nhận.

“Nàng là đồ đệ của đại thẩm?”

“Không !” Ngả vi nhi lập tức trả lời:”Muội là nô lệ của chủ nhân, vĩnh viễn là nô lệ của chủ nhân.”

Cổ Diêu vỗ một cái vào cặp mông đầy đặn của nàng tưởng thưởng. Sau đó ngữ khí đột nhiên lại chuyển: “Nếu một ngày, vì đạt được mục đích, ta muốn nàng bồi tiếp nam nhân khác, nàng có nguyện ý không?”

Ngả vi nhi nghe xong thất thần một chút, nhưng nàng lại cắn môi anh đào nói:“Muội nguyện ý, chủ nhân!”

Hôm nay, nàng đã hoàn toàn mang bộ dáng một nữ nô. Sự coi trọng của chủ nhân với nàng là sự cổ vũ lớn nhất, bởi vậy sau khi nghe Cổ Diêu nói những lời vô tình, tâm hồn thiếu nữ không khỏi có chút đau khổ.

Trong mắt chủ nhân, mình thủy chung chỉ là công cụ thôi sao?

Đáp án của ngả vi nhi khiến cho Cổ Diêu rất hài lòng, hắn mỉm cười nói:“Yên tâm, nàng sẽ không phải bồi tiếp bất cứ nam nhân nào, bởi vì nàng là nữ nhân của ta, không ai có thể cùng hưởng!”

Ngả vi nhi tâm tình đang mất mát chuyển thành mừng rỡ, nàng cũng không phải nữ tử dâm đãng sớm ba chiều bốn, hơn nữa sau khi bị Cổ Diêu chinh phục cả thể xác lẫn tâm hồn lại càng không muốn cho nam tử khác động đến thân thể mình.

Nghe Cổ Diêu nói như vậy,chỉ cảm thấy cả người như được giải thoát, cảm kích biến thành nhu tình, ngả vi nhi lại bắt đầu cảm thấy khô nóng muốn tiếp tục.

Cổ Diêu rất nhạy cảm trước biến hóa của nàng, cười gian tà: “Tiểu yêu tinh, lại hưng phấn rồi sao?”

“Vâng!”

Ngả vi nhi cúi đầu, ngoại trừ khát vọng được coi trọng bên ngoài, nàng cũng rất muốn được chủ nhân an ủi.

“Vậy, không nên đợi nữa!”

Cổ Diêu xoay người dậy, đoản thương tiến thẳng, bắt đầu một đợt kích tình mới.

Hôm sau, Cổ Diêu gặp mặt hai người Philip tại địa điểm ước định.

Ngả Mã cảm thấy ngả vi nhi rõ ràng không giống với lần gặp trước, lúc ấy nàng chỉ là một nụ hoa đang đợi ngày nở rộ, một thiếu nữ ngây thơ. Nhưng bây giờ lại nhiều hơn vài phần phong tình quyến rũ, thành thục ngọt ngào, người tinh mắt đều đoán được ở nơi này trong một tháng đã xảy ra chuyện gì.

Ngả mã nhíu mày nhưng lại không nói gì.

Ở Tạp Dịch đại lục này, trong thế giới nam quyền, nam tử có tiền có tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường. Tiêu Diêu môn truyền nhân đều là những người có vũ kỹ mạnh mẽ, chỉ cần nguyện ý mà nói, tiền tài càng có thể dùng đến từ vô số để hình dung. Ngả vi nhi bị Cổ Diêu làm thành thế này cũng không có gì là lạ, dù sao không phải ai cũng giông như Philip chỉ hứng thú với đạo kỹ, lại bị nàng quản gắt gao.

Trước lúc phân li, Cổ Diêu nói với ngả vi nhi:“Đi theo Ngả Mã đại thẩm chuyên tâm học tập vũ kỹ, như vậy mới có thể sớm thực hiện mục tiêu của mình, rõ chưa?”

“Vâng, chủ… đại ca!” ngả vi nhi thiếu chút nữa nói nhầm, trong lòng cảm thấy chua xót.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, tình cảm của ngả vi nhi đối với vị chủ nhân thần bí này, lúc đầu có vài phần kháng cự, vài phần kính sợ, đến bây giờ sự kháng cự đã biến mất, thay vào đó là lưu luyến không tên.

Hắn có mị lực nam tính của một kẻ bá đạo, khi thì nghiêm khắc ngặt ngèo, nhưng lại có khi biểu hiện ra làm cho lòng người ấm áp, khiến cho trái tim của ngả vi nhi bất tri bất giác mà bị chinh phục. Sắp ly biệt, trong thâm tâm lại cảm giác không muốn.

Lúc trước nhiệm vụ của nàng chỉ có một: vì thôn dân báo thù.

Hiện tại, sinh mệnh của nàng lại có thêm một mục tiêu mới hơn: trở nên mạnh mẽ, không ngừng tăng thực lực, như vậy mới có thể nhận được sự chấp nhận của chủ nhân, nhận được sự coi trọng của chủ nhân.

Hai mục tiêu, đều trở thành động lực để nàng không dừng lại tiếp tục tiến lên.

Nhìn ngả vi nhi theo hai người Philip đi xa, cho đến khi biến mất trong biển người mờ mịt, Duy Khắc mắt hổ cũng hồng,

Cổ Diêu lạnh lùng nói: “Đại nam nhân khóc cái gì, không được than vãn, cũng không phải sanh ly tử biệt, các ngươi hai tháng còn có ba ngày thời gian gặp mặt!”

Cổ Diêu cùng sư mẫu nói thì hay lắm, mỗi hai tháng gặp mặt một lần, đương nhiên trên miệng vốn nói là cho hai tỷ đệ gặp mặt, nhưng trên thực tế hắn muốn cách một đoạn thời gian củng cố uy nghiêm của mình với ngả vi nhi, mà ba ngày gặp mặt hai tháng một lần chính là cơ hội tốt nhất.

Duy Khắc cũng biết, nhưng hắn lớn như vậy rồi , đây là lần đầu cùng tỷ tỷ chia ly, không khỏi có chút thương cảm.

“Nghe lời lắm! ” Cổ Diêu nói với hắn: “Bắt đầu từ hôm nay, ngươi phải càng thêm cố gắng, không nên để tỷ tỷ kéo dài khoảng cách, làm mất mặt ta.”

“Vâng, chủ nhân.” Duy Khắc lau hai tròng mắt, ưỡn ngực lớn tiếng trả lời.

Cổ Diêu nhìn vào trong mắt hắn gật đầu, cùng ngả vi nhi chia ly, trở thành động lực của Duy Khắc, hắn sẽ liều mạng mà tu luyện, hắn cùng với tỷ tỷ mạnh mẽ giông nhau.

Uh, bây giờ đến phiên mình rồi, đạo tặc được tăng cấp nhanh hơn mới được.

Vô Sỉ Đạo Tặc - Chương #128