Chương 12: Thành Nhân Du Hí


Không xong cực kì không xong.

Vừa rồi nàng ta đã thấy hết rồi sao?

Cổ Diêu hận không tìm được cái lổ để chui, che dấu khuôn mặt khốn nạn của mình.

Tiểu cô nương nhẹ nhàng như con bướm đến gần Cổ Diêu vươn một tay đặt lên trán hắn.

“Tiểu ca ca người không có bệnh chứ hả?”

Ách cái này là là….” Cổ Diêu trong lúc nhất thời cũng không biết phải trả lời thế nào, qua một hồi lâu mới ho khan hai tiếng:” Đây là một cái trò chơi ta thấy người ta chơi rồi bắt chước đó mà!”

Tiểu cô nương lại càng hiếu kì, hỏi tiếp:”Là trò chơi gì vậy?”

Cổ Diêu hàm hồ nói:” Ây … là trò tế giao!”

Tiểu cô nương vỗ tay một cái:”Muội nhớ rồi, ba mẹ muội từng chơi qua, đó là hôm mà nữa đêm khi muội ngủ, bên giường họ tự nhiên lại vang tiếng dát dát chi chi gì đó, mẫu thân cũng kêu lên như ca ca như vậy. Nhìn bộ dáng rất là vui sướng, được rồi ca ca, chúng ta đồng thời chơi đi, được không?.”

Cổ Diêu nghe vậy mém chút nữa là té bật ngửa, lau mổ hôi trán:”Không…không thể, đó là trò chơi của người lớn, chúng ta còn nhỏ, chưa được chơi tùy tiện đâu.”

Tiểu cô nương thất vọng, nhưng lại nhanh chóng nở nụ cười:”Không có sao, chờ muội lớn lên sẽ cùng ca ca chơi nha?”

Cổ Diêu thật tình không chịu nổi, thường thì nữ nhân 11 12 tuổi đối với quan hệ nam nữ đã có cái hiểu cái không, vậy mà nàng 14 tuổi rồi vậy mà cứ như tờ giấy trắng thuần khiết vô cùng.

Tiểu cô nương hồi lâu không thấy hắn trả lời, nhíu mày:”Ca ca , ngươi không muốn sao.”

Cổ Diêu dở khóc dở cười:”Cái này ta biết nói thế nào đây…”

Hốc mắt của tiểu cô nương đỏ lên:”Từ nhỏ tới giờ, ba ba đã không cho phép ta ra ngoài, chỉ có thể trong viện, cho dù lén đi chơi, thì hài tử bên ngoài cũng không ai muốn chơi với ta , ngay cả ca ca người cũng thế, có phải là ta càng lớn càng xấu, cho nên không ai muốn chơi với ta?”

Nhìn nàng “bỗng dưng muốn khóc” Cổ Diêu đau đầu không thôi, thôi thì cứ chơi liều, nói vội:”Không tiểu muội muội, muội không hề xấu, trái lại phi thường xinh đẹp đó.”

Tiểu cô nương nghe vây vội vàng hỏi lại:”Thật sao? Ca ca người không gạt muội chứ?”

“Không ta không nói dối, muội so với các nữ hài tử ta gặp qua đều đẹp hơn, lớn lên nhất định sẽ là một nữ tử làm cho người khác chết mê.”

Tiểu cô nương mỉm cười:”Nói vậy, ca ca không ghét muội.”

Cổ Diêu gật đầu:” Đó là đương nhiên.”

“Vậy ca ca dồng ý sẽ cùng muội chơi cái trò kia khi mà ta lớn lên?” Tiểu cô nương hỏi tới.

Mỗi khi hỏi tới vấn đề này, Cổ Diêu xấu hổ vô cùng, dù cho bản thân hắn là tiểu sắc lang nhưng mà kêu hắn hạ thủ với một tiểu cô nương chưa lớn chưa biết gì thì hắn không làm nổi…..

Nhưng mà suy nghĩ lại, dù sao nàng cũng sắp đi xa ngàn dặm, đời này chỉ lo là không có cơ hội gặp lại. Chuyên hôm nay với tâm tính của hài tử, nàng sẽ nhanh chóng quên đi, cho dù nàng nhớ lớn lên rồi cũng chỉ cho đây là một hồi nháo kịch, vậy là hắn…gật đầu:” Ừ được rồi.”

“Vậy thì thực là tốt quá” Tiểu cô nương vương ngón út ra:”Chúng ta nghéo tay, ai cũng không cho phép thất hứa.”

Còn nhỏ quả nhiên vẫn là còn nhỏ, Cổ Diêu mỉm cười đưa tay ra nghéo tay với nàng.

“Muội là Hàn Đan, ca ca tên gì vậy?”

“Ta gọi Cổ Diêu.”

“Cổ Diêu ca ca gọi muội Đan Đan nha, ba mẹ hay kêu muội như thế đó.

Lúc này bên ngoài có tiếng phụ nhân kêu lên, Hàn Đan vội nói:”Cổ Diêu ca ca là mẫu thân gọi muội, muội lén đi ra, phải về ngay lập tức.”

Chạy ra cửa rồi nàng như nhớ cái gì đó vội quay lại, đem vật trên cổ gỡ xuống nhét vào tay Cổ Diêu.

Đó là 1 cây kê tâm hình tiểu ngọc tinh xảo, màu lam, trên ngọc có khắc nhiều hình thù kì quái như văn tự như đồ án.Thợ khéo mới có thể làm thứ này, trên mặt trụy tử có điêu khắc phức tạp, bất quá dày đặc như mạch máu thế này thì hiếm lắm.

Ngay khi mà Cổ Diêu chưa hiểu ất giáp gì thì Hàn Đan nói:”Cổ Diêu ca ca, ngày mai muội đi rồi, có thể đi tới địa phương rất rất là xa, muội sợ sau này gặp mặt cũng không nhận ra ca ca, cho nên con tiểu trụy tử này tặng cho ca ca, là vật mà muội từ nhỏ đã mang nó, sau này ta nhìn nó là nhận ra ca ca.”

Dù không biết là tài chất gì làm nên ngọc bội này, nhưng mà xem về độ tinh xảo đã biết không phải là vật phàm, hơn nữa là đeo cho nhi tử từ nhỏ, xem ra là báo vật gia truyền quan trọng gì gì đó.

Cổ Diêu dù tham tiền nhưng mà cũng không muốn lừa gạt tiểu cô nương đáng yêu này.

Vừa định trả cho hàn Đan thì nàng đã như hồ điệp phiêu tân đi mất:”Cổ Diêu ca ca không được quên muội nha.”

“Ay ay chờ chút….”

Hàn Đan đã đi mất.

Cổ Diêu cầm khối ngọc trụy, không dám đuổi theo, vạn nhất mẫu thân Hàn Đan hỏi, đến lúc đó nàng vô tâm kể lại từ a đến z , vậy là xong, chẳng phải làm vấy bẩn trẻ em chưa thành niên sao.

Suy nghĩ lại sáng ngày mai, Hàn đại hộ ăn sáng rồi mới rời đi, đến lúc đó len lén trả lại nàng là xong.

Nghĩ vậy Cổ Diêu đem ngọc trụy thu vào lòng.

Úc, quên mất, quần áo mới cho thiếu nữ dưới mật thất, suýt chút nữa quên mang cho nàng.

Cổ Diêu vội vàng cầm mấy bộ đố mới hướng vế mật thất.

Dấu tiên gõ một tiếng hai giây sau gõ hai tiếng, hai giây nữa gõ ba tiếng, đấy là mật hiệu mà thiếu nữ qui định.

Mặc dù từ khi tạo ra gian mật thất này Phí Thản chưa bao giờ ghé qua mà thiếu nữ vẫn làm động tác cảnh giới này có thể nói nàng là một người phi thường cẩn thận.

Sau khi gõ cửa lần thứ ba, cửa lập tức mở ra, thiếu nữ với khuôn mặt như đang nổi giận.

“Hỗn đản sao lâu vậy mới đến?”

Vô Sỉ Đạo Tặc - Chương #12