Chương 119: Vong Linh Pháp Sư


Từ các dấu hiệu đặc thù trên người thì có thể đoán ra được đây chính là Đại Tế Ti cùng với quang minh kỵ sĩ, hai loại thần chức này ở tông giáo tài phán sở chính là cấp bậc cao cấp, chỉ thấp honw chưởng quản tông giáo tài phán sở và thánh tế ti thôi.

Hai đại tế ti, mười hai quang minh kỵ sĩ, đây là một lực lượng rất mạnh!

Thi Mị tỷ tỷ sao lại ở chỗ này? Hơn nữa lại còn trêu chọc vào người của tông giáo tài phán sở?

Cổ Diêu cũng không rõ chuyện phát sinh giữa hắn và La Thi Mị, nhưng bởi vì đấu khí hấp dẫn lẫn nhau, La Thi Mị luôn làm cho hắn có cảm giác than thiết, cảm giác này còn hơn cả cảm giác của hắn đối với Phí Thản, người hắn luôn coi như là một người cha đỡ đầu, sư phụ Philip, đây là cảm giác của máu mủ tình thâm.

Cho nên hắn không thể nào khoanh tay đứng nhìn chuyện này, cho dù có phải đối mặt với tông giáo tài phán sở, cơ cấu tổ chức phụ của thánh điện, có thế lực cường đại nhất toàn đại lục.

Nơi này là một bãi tha ma, có chút hỗn loạn, tại sao lần nào gặp La Thi Mị cũng là ở loại địa phưng ùm tùm quỷ quái như thế?

Hắc khí dày đặc tràn ngập trong rừng, trong phạm vi trăm thước xung quanh, đại thủ, cây cỏ, bụi rậm đều đã héo úa, vạn vật điêu linh, thanh oa , lão thử, côn trùng, nhện cùng với các động vật nhỏ khác đều im hơi lặng tiếng, tất cả đều đã bị hắc khí đoạt đi tính mạng, cảm giác lãnh sâu tận đến tâm hồn làm cho người ta không khỏi phải run rẩy.

Đây chính là lần đầu tiên Cổ Diêu thấy La Thi Mị thi triển vũ kỹ, không thể ngờ được nàng lại chính là một cao thủ, hơn nửa lại sử dụng một loại lực lượng rất quỷ dị. Nếu như là một đối thủ không có dũng khí thì đối với loại khí âm hàn và hoàn cảnh nơi này thì chưa chiến đã tử rồi.

Trong khi còn học ở học viện thì Cổ Diêu cũng đã tiếp xúc qua không ít đệ tử có Hắc Ám đấu khí, đấu khí của bọn họ có điểm giống với la thi mị, làm cho tâm lý và thân thể của đối thủ sinh ra dị trạng không tốt. Nhưng trong số bọn họ không có ai có thể làm ảnh hưởng đến tận sâu trong tâm hồn như La Thi Mị. trách không được tông giáo tài phán sở lại cử nhiều người như thế để đuổi bắt.

Đối mặt với lực lượng đáng sợ của La Thi Mị, quang minh kỵ sĩ không hề sợ hãi, khải giáp trên người bọn họ, trường mâu cùng kỵ mã đều được bao phủ trong một màn bạch quang thánh khiết, không ngừng phát ra các tiếng kêu ‘két két’, bạch quang đang chống lại sự xâm thực của hắc đấu khí, hai bên ‘thủy hỏa bất dung’ bốc lên từng làn khói nhẹ, sau đó tan vào hư vô.

Dưới sự bảo vệ của màn bạch quang, kỵ sĩ vẫn có thể duy trì được lực chiến đấu tốt nhất.

La Thi Mị đã bị bọn họ vây quanh, sắc mặt ngưng trọng.

Mười hai quang minh kỵ sĩ tụng niệm thần thuật chú ngữ, không ngừng bổ sung thánh lực đã tổn thất lên người. trường mâu mang theo bạch quang, xuất về phía nàng mãnh liệt. Mâu ảnh đầy trời, phong tỏa hết không gian xung quanh.

Thánh Kỵ Phong Mã trận vang danh thiên hạ của Tông giáo tài phán sở quả nhiên phi thường cường đại.

Nhìn tình huống như thế, Cổ Diêu có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng vào lúc này thì La Thi Mị ra tay, song chưởng nàng vẽ lên không trung, mười hai đạo long quyển phong hướng về phía mỗi quanh minh kỵ sĩ.

Tiếng kêu thê lương và điếc tai vang lên trong đêm, nếu như chú ý quan sát thì sẽ phát hiện ra được các long quyển phong này chính là các khô lâu xoay tròn với tốc độ cao, tiếng kêu cũng chính là xuất ra từ các khô lâu đó.

Dưới sự chấn nhiếp của ma âm, động tác của các kỵ sĩ bị kiềm hãm, xu thế cũng giảm bớt.

Long quyển phong mang theo cự lực va chạm với trường mâu của kỵ sĩ, sau đó long quyển phong bị tan rã. Nhưng chiêu này của la thi mị không chỉ là công kích vật lý, sau khi long quyển phong tan đi thì một khô lâu hiện ra môn phệ về phía các kỵ sĩ.

Khô lâu chạm vào màn bạch quang bên ngoài kỵ sĩ thì tựa như thủy bát liệt hỏa, từng làn khói dày đặc xuất hiện, màn bạch quang trên người kỵ sĩ liền ảm đạm đi nhiều, và khô lâu tiếp tục tiến tới.

Mắt thấy các kỵ sĩ có thể sẽ bị khô lâu làm cho bị thương bạch quang từ trên người bọn họ dâng lên mãnh liệt, chống đỡ với khô lâu.

Bên ngoài vòng vây của mười hai kỵ sĩ chính là hai đại tế ti, mười ngón tay của bọn họ hợp lại, từng tia bạch quang xuất ra, chuyển đến trên người các kỵ sĩ.

Quang minh kỵ sĩ cũng am hiểu thần thuật nhưng dù sao bọn họ cũng chủ tu vũ kỹ, thần thuật chỉ là phụ, đối với các lực lượng tà ác thì đành phải nhờ vào các tế ti.

Các long quyển phong đã tiêu tan hết, nhưng xu thế của mười hai kỵ sĩ cũng không còn, bọn họ cũng không rối loạn, giữ vững dây cương, tiếp tục duy trì thế trận, chuẩn bị cho lần tấn công tiếp theo.

Kỵ sĩ đều là những người có kỷ luật nghiêm minh, bọn họ không có dễ dàng bị xúc động. nếu như đơn độc thì bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của La Thi Mị, phải phối hợp với trận pháp và sự chỉ huy của tế ti mới có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Kỵ sĩ đã được thông qua huấn luyện rất tốt, phối hợp rất thuần thục làm cho La Thi Mị rất đau đầu, nếu như nàng dung toàn lực công kích một kỵ sĩ thì thế trận nhất định sẽ vỡ nhưng các kỵ sĩ còn lại sẽ điên cuồng tấn công nàng, hai mặt thụ địch, nếu như có thể giết chết vài người nhưng cũng không thể may mắn thoát chết được.

Phương châm chiến lược của các kỵ sĩ rất rõ rang – Tiêu Hao, mặc dù lần lượt các đợt công kích đều không thành nhưng sức lực của nàng lại bị tổn thất không nhỏ, nhiều hơn nhiều so với kỵ sĩ. Mặc dù biết rõ ý đồ của đối phương nhưng La Thi Mị lại không có cách nào giải quyết.

Nếu như không có hai tên tế ti đáng chết kia thì mọi chuyện đã dễ dàng xử lý hơn nhiều.

Một tế ti mở miệng nói:”Tử Vong Phong Bạo của ngươi đối với sự che chở của Quang Minh Thần ban cho chúng ta đã trở thành vô dụng! Vong linh tà ác dị đoan hãy mau thúc thủ chịu trói, tiếp nhận phán xét đi!”

Vong linh dị đoan? Cổ Diêu nghe tế ti nói thế thì king ngạc.

La Thi Mị chính là một vong linh ma pháp sư!?

Chuyện về quan linh ma pháp sư, thì trên đại lục ngay cả một tiểu hài nhi cũng quen thuộc: bọn họ sử dụng các chú ngữ cổ xưa làm cho các thi thể đã hư thối rửa nát từ trong các phần mộ đứng dậy, tấn công ngược lại chính đồng đội của mình, bạn hữu, thậm chí là cả thân nhân!

Ở vào thời kỳ xa xưa, vong linh pháp sư không được gọi là vong linh ma pháp sư như bây giờ mà được gọi là Hắc Ám thần quan.

Cùng có khả năng là chữa trị nhưng hình tượng của Hắc Ám thần quan lại không được tốt lắm, lực lượng mà bọn họ sử dụng hoàn toàn trái ngược với các thần quan hiện nay chính là Hắc Ám năng lượng, nhưng nó cũng có thể trợ giúp cho người bị thương giống như quang minh năng lượng, thậm chi là còn nhiều hơn.

Độc dịch trong răng của độc xà đôi khi cũng có thể trở thành thuốc bổ, nguyên lý này đối với Hắc Ám năng lượng cũng thế.

Bọn họ nhiên cứu các thi thể, và các nội tạng, thông qua sự nhận thức về kết cấu của nội tạng làm tăng lên tác dụng của Hắc Ám năng lượng, và sự nghiên cứu của họ cũng điên cuồng không khác gì luyện kim thuật sư.

Quả thật, chức nghiệp Hắc Ám thần quan đã có nhiều cống hiến trác tuyệt, nhưng đến năm ngàn năm trước thi đã có một thay đổi.

Trước khi La Áo đế quốc lần đầu tiên thống nhất đại lục trong lích sử loài người, Tạp Địch đại lục cũng không có quận thành gì, mà được phân ra thành nhiều quốc gia lớn nhỏ không giống nhau, các quốc gia lúc đó hỗn chiến với nhau so với các cuộc chiến hiện nay thì kịch liệt hơn nhiều.

Lúc ấy ở phía bắc có một tiểu quốc gia có tên là Lang Gia, quốc gia này đối với Hắc Ám thần quan vô cùng tôn sùng và bồi dưỡng, địa vị của Hắc Ám thần quan ở quốc gia này cơ hồ là vô cùng cao quý, còn vượt hơn cả ma pháp sư.

Nhược nhục cường thực, các tiểu thế lực luôn luôn không thể tồn tại một cách yên bình, Lang Gia cũng không thể nào thoát khỏi quy tắc đó, cùng ở phương bắc với Lang Gia, quốc gia láng giềng lại là một cường quốc, vì muốn phát triển thế lực mà vương ma chưởng hướng về phía Lang Gia.

Trước mặt binh lực viễn chinh hùng mạnh của địch nhân, Lang Gia hoàn toàn không có khả năng phòng thủ, chỉ có một con đường là thất bại, dưới sự bức bách của tình thế lúc đó, đã phát động ra một chiến dịch kinh thế, địa điểm chiến đấu chinh là một bình nguyên gọi là Khiếu Lạp.

Trong lịch sử các thế lực lớn hơn thâu tóm các thế lực nhỏ hơn chỉ trong một trận chiến cũng không có gì là ngạc nhiên, nhưng vong linh ma pháp sư xuất hiện đã thay đổi tất cả.

Vừa mới bắt đầu trận chiến thì cũng không có gì là kịch liệt, bởi vì binh lực của Lang GIa không thể nào chống cự nổi, bị đại quân của Khoa Hàn đế quốc càn quét, mặc dù binh lực của Khoa Hàn cũng có tổn thất nhưng binh lực cường đại của Khoa Hàn đối với sự tổn thất đó căn bản là không đáng kể. Thống soái chỉ huy quân đội tiếp tục tiến lên.

Lúc sắp tới được Lang Gia quốc thì vào phút cuối bọn họ phát ra một lực lượng – hơn một ngàn Hắc Ám thần quan.

Hắc Ám thần quan am hiểu Hắc Ám lực lượng nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là thần quan, lực công kích không hề mạnh mẽ, hơn nữa số lượng cũng rất là thưa thớt, trước đại quân của Khoa Hàn đế quốc đúng là không đáng nhắc đến.

Nhưng bọn họ lại chính là cơn ác mộng của binh lính Khoa Hàn.

Một ngàn Hắc Ám thần quan cùng đồng thời đọc ra một tràng chú ngữ kỳ quái.

Thanh âm chú ngữ trầm thấp giống như là thanh âm đến từ địa ngục sâu thẳm, như là tiếng kêu gọi của tử vong, những binh lính đã chết trận đột nhiên tất cả đều mở mắt ra, từ trên mặt đất đứng dậy.

Trong số các binh linh đó có người đã bị loạn tiễn biến thàng một con nhím, trái tim bị moi ra, phúc tràng lộ ra bên ngoài, bị độc chết, từ Lang Gia cho đến quân đội của Khoa Hàn đế quốc, chỉ cần là không bị cắt ra thành bảy tám khối đều đồng loạt đứng dậy.

Tướng sĩ của Khoa Hàn nhìn thấy tình cảnh quỷ dị này kinh hãi gần chết, nhưng chuyện không chỉ dừng lại ở đó.

Các binh lính đã chết rồi sống lại lại, kể cả các chiến hữu, tất cả đều giống như là dã thú, hướng về phía bọn họ tấn công.

Không hiểu rõ được chuyện gì nên quân lính của Khoa Hàn đế quốc chỉ có thể dung dao thương mà tấn công vào các tử thi này, hoặc phải gọi là vong linh.

Vong linh vốn không sợ chết, bởi vì bọn họ căn bản là không có tính mạng, cho dù có bị đao kiếm quét qua thân thể cũng không có cảm giác, bọn họ đã mất đi cảm ứng từ thần kinh, nên cũng không có cảm giác đau nhức.

Đối mặt với đội ngũ vong linh không hề sợ hãi đao thương này quân lính của Khoa Hàn phải hứng lấy sự đau khổ, bọn họ rất nhanh phát hiện ra các vong linh kia vô cùng khó đối phó.

Trừ khi chặt đứt thủ cấp hoặc là phân thây ra thành từng mảnh, nếu không thì không có cách nào giết chết hoàn toàn được.

Dưới sự kích thích của Hắc Ám năng lượng, các vong linh có được thực lực còn mạnh hơn cả khi sống, tựa như hổ xông vào giữa bầy sói, tiến vào trong trận hình của Khoa Hàn đế quốc, dùng răng mà xé từng khối thịt trên người binh lính Khoa Hàn, hoặc là dùng tay trực tiếp đâm vào bụng, móc tim phế phủ tạng ra, cầm lấy các thứ đầu máu đó đưa vào miệng.

Ngoài sự kích thích của Hắc Ám năng lượng các vong linh cũng cần phải tiến hành bổ sung lực lượng, vì vậy thịt tươi của binh lính đã biến thành thực vật của bọn họ.

Đây chính là một tràng chiến đấu nguyên thủy, dã man, đẫm máu nhất, nỗi sợ hãi tột cùng bao trùm lên tất cả quân lính của Khoa Hàn, bọn họ thống khổ kêu lên thảm thiết khi bị vong linh ăn tươi nuốt sống, các binh linh vừa chết, thân thể chỉ cần coi như là đầy đủ thì liền đứng lên, gia nhập vào đội ngủ vong linh, trở thành một thành viên trong đó, ác tính tuần hoàn.

Quân lính Khoa Hàn ruột gan phát lãnh, bọn họ thậm chí mất đi cả dũng khí để chiến đấu, ngay lúc thống soái sắp ra lệnh rút quân thì các vong linh hung hãn đột nhiên ngã xuống, bởi vì các Hắc Ám thần quan hầu như đã tiêu hao toàn bộ lực lượng.

Khoa Hàn đế quốc cuối cùng cũng giành được thắng lợi, nhưng lại tổn thất trầm trọng, bọn họ mất đi gần mười vạn tinh binh, mà tuyệt đại đa số trong mười vạn tinh binh này đều chết dưới tay vong linh khôi lỗi của các Hắc Ám thần quan.

Một ngàn thần quan mà giết gần mười vạn quân binh, đây chính là một chiến tích bưu hãn nhất trong lịch sử!

Sau chiến dịch này, lực lượng của Hắc Ám thần quan đã chấn kinh toàn bộ đại lục. Hắc Ám thần quan của Lang Gia, trên thực tế đã không còn là Hắc Ám thần quan bình thường, bọn họ đã nghiên cứu ra một biện pháp làm cho người chết tạm thời sống lại, nhưng những người sống lại đó đã mất đi ý chí, chỉ biết được cách sinh tồn nguyên thủy nhất, đó chính là đem thịt tươi đưa vào miệng.

Vì thế cho nên những Hắc Ám thần quan nắm giữ được phương pháp làm cho người chết sống lại được gọi là vong linh pháp sư!

Thực lực mạnh mẽ của vong linh đã không thể nghi ngờ, loại lực lượng này quả thật có thể nói là diệt tuyệt nhân tính, khinh nhờn người chết, khinh nhờn linh hồn.

Bởi vậy lúc này thánh điện phát ra lệnh cấm, nghiêm cấm tất cả các Hắc Ám thần quan tiến thành nghiên cứu về tử vong, nếu vi phạm sẽ phải chịu sự phán xét!

Các tông giáo tài phán sở ở các nơi toàn bộ xuất động, không để lọt lướt bất kỳ một vong linh pháp sư nào.

Mất đi quyền nghiên cứu thi thể thì Hắc Ám thần quan trở nên yếu hơn nhiều, hơn nữa lại bị thánh điện chèn ép nên chức nghiệp này nhanh chóng trở thành lịch sử, mà vong linh ma pháp sư lại trở thành chức nghiệp cấm kỵ, độ cấm kỵ của chức nghiệp này còn vượt qua cả cấm kỵ của đạo tặc!

Coi như là đạo tặc, chỉ cần không bại lộ than phân thì tông giáo tài phán sở cũng mặc kệ, nhưng nếu như là tin tức về vong linh ma pháp sư thì tông giáo tài phán sở sẽ tận lực đuổi bắt.

Cách đây mấy ngàn năm, vong linh ma pháp sư cơ hồ đã tuyệt chủng trên đại lục rồi, không thể ngờ được La Thi Mị lại chính là một vong linh ma pháp sư!

Trách không được, nàng lại luôn xuất hiện ở các bãi tha ma.

Hừ lạnh một tiếng, La Thi Mị dùng hành động thay cho câu trả lời, một khô lâu thật to xuất hiện trong tay nàng, phát ra thanh âm thê lương bay về phía tế ti nói chuyện.

Nhưng thần thuật đúng là khắc tinh của vong linh, tế ti xuất ra một cột sáng, đánh cho khô lâu tiêu tán:”gian ngoan bất linh, như thế, chỉ có thể thông qua vũ lực mà khuất phục ngươi rồi!”

Khi tế ti nói ra những lời này thì trong lòng cũng có kinh ngạc.

Tông giáo tài phán sở đối với vong linh ma pháp sư tận lực đuổi bắt, mấy năm trước tông giáo tài phán sở ở địa phương khác biết được có một vong linh ma pháp sư tồn tại đã phái người đi bắt, nhưng cuối cùng lại để cho nàng đào thoát, sau đó không thể tìm được.

Từ tư liệu của các tông giáo tài phán sở khác thì có thể khẳng định đó chính là vị nữ vong linh ma pháp sư này, nhưng thực lực của nàng lại tăng lên rất nhiều, mà trong tử khí âm hàn lại ẩn chứa tính chất chí cương chí dương, khiến cho thần thuật suy giảm nhiều. Vốn hắn nghĩ rằng lần này xuất ra nhiều người cường đại là có thể nhanh chóng bắt nàng về, không nghĩ rằng nàng có thể nghạnh kháng lâu như thế.

Tế ti vung tay lên, quang minh kỵ sĩ lại tích tụ đấu khí, muốn tiến hành thêm một đợt công kích nữa.

“Tay sai của thánh điện, chính là bọn ngươi bức ta!” La Thi Mị lạnh lung nói, sau đó đọc một chú ngữ cổ quái.

Chú ngữ trầm thấp, khiến cho người ta mơ màng buồn ngủ.

Các kỵ sĩ tự hồ như biết La Thi Mị muốn gì, liền xuất ra mâu ảnh đầy trời, hướng về phía La Thi Mị xuất ra các thế công cường đại.

Cổ Diêu vốn định ra tay nhưng lại nhẫn nại xuống, bởi vì xem bộ dáng của La Thi Mị thì còn chưa đến tình trạng sơn cùng thủy tận, mà hắn cũng muốn tìm thời cơ, hai tế ti, mười hai quang minh kỵ sĩ không thể dễ dàng đối phó, chỉ có một biện pháp duy nhất đó chính là đánh lén.

Đối mặt với đợt tấn công mãnh liệt của mười hai thanh trường mâu, nhưng La Thi Mị lại rất bình tĩnh, phất tay một cái một bức tường hình trụ xuất hiện chắn trước người, bức tường này toàn bộ đều là do các khô lâu và khớp xương tạo thành.

Kỹ năng phòng ngự của vong linh ma pháp sư – Vong Linh Chướng Bích!

Mười hai thanh trường mâu chạm vào cốt tường, không thể đâm thủng, trái ngược lại còn có một khô lâu dọc theo trường mâu mà tiến tới.

Kỵ sĩ rùng mình, không thể không lùi về lần nữa, dùng thần thuật đem khô lâu đánh tan.

Lúc này chú ngữ của La Thi Mị cũng đã đình chỉ, lúc này các huyệt mộ đột nhiên đồng thời bạo khai, một cổ thi thể từ trong mộ chui ra.

Thi thể trước khi chết là một người có thực lực mạnh thì sau khi tử vong thân thể sẽ hư thối rửa nát chậm hơn rất nhiều, cổ thi thể này phần lớn vẫn còn nguyên vẹn chỉ bị thối rửa chưa đến phân nửa, giòi bọ thỉnh thoảng bò ra, trên mặt có thể thấy được vài khớp xương đầu, hốc mắt lõm sâu, ở địa phương âm trầm như thế này càng đáng sợ thêm.

Tràng cảnh của mấy ngàn năm trước đã được La Thi Mị tái hiện!

Vong Linh Khôi Lỗi thuật, đúng là cấm thuật đã được sử dụng trong Lạp Chiến Dịch!

Vô Sỉ Đạo Tặc - Chương #119