Thử Hàng.


Người đăng: thanhnienngheo

Sau khi thoát ra khỏi hệ thống ,Đức bắt đầu kiểm lại những thứ mà mình vừa
nhận được trong lần quay thưởng đợt này.

Gồm có một bức chân dung của ông Phạm Nghĩ ,trình độ tiếng Nhật tinh thông,
con đề số 64, kĩ thuật parkour trình độ tinh thông và hai bộ võ thuật.

Sau khi duyệt lại các món đồ của mình một lần thì Đức đứng dậy chuẩn bị cho
công đoạn tiếp theo, đấy là kiểm hoàng.

Đầu tiền ,Đức thử tập nói vài cậu tiếng Nhật xem thế nào thì thấy mình phát
âm khá chuẩn và thậm chí còn viết được cả chữ bằng tiếng Nhật nữa.

Tuy không biết cách phát âm của mình có đúng tiểu chuẩn hay không, cơ mà cái
việc viết được tiếng Nhật có khi lại hay ,chí ít là khi nào có tiền mua máy
tính thì Đức có thể dịch thuê vài bộ hentai để kiếm thêm tiền.

Nói chung là cái kĩ năng này không hề vớ vẩn như ban đầu Đức vẫn nghĩ; phải
nói là nó khá là thực dụng ,vì dù sao hiện tại thì chỉ cần nắm được một môn
ngoại ngữ là gần như không lo chết đói.

Không dịch hentai thì cùng lắm là đi làm hướng dẫn viên du lịch hoặc là dịch
sách từ tiếng Nhật sang tiếng Việt rồi đem bán.

Nói chung vẫn ngon chán!.

Bàn xong về cái thứ nhất rồi, đến cái thứ hai, chính là cái vụ chân dung của
ông Phạm Nghĩ ấy.

Đức đứng dậy ,đi đến trước tấm gương to treo ở trên trường ,sau đó quay lừng
lại ,hai tay đưa lên cởi từng chiếc cúc một của chiếc áo lao động màu xanh
dương.

Từng chiếc cúc một được cởi ra, làm lộ ra từng múi cơ bắp cân đối và tuyệt
đẹp như của những bước tượng người lính Hi Lạp cổ đại.

Sau khi cởi hẳn chiếc áo ra ,Đức xoay đầu nhìn vào chiếc gương sau lưng mình ,
bởi vì chả biết từ lúc nào, nguyên cả lưng Đức đã xuất hiện hình xăm của một
con vật to đùng.

Con vật có bộ lông màu tím hơi đen, thân mình lại giống còn hổ, có hai
chiếc cánh giống như của loài rồng phương Tây ở sau lưng, bốn chân to khỏe ,
móng vuốt sắc dài, cái đuôi vừa có vẻ uyển chuyển như rắn nhưng cần thiết
cũng có thể cứng cỏi như chiếc roi thép, trước miệng có hai cái răng nhọn
hoắt nhô ra giống như nanh của loài hổ răng kiếm, trên đỉnh đầu là một đôi
tai vừa to vừa dài, đối mắt vừa mang theo vẻ sâu thẳm lại mạng vẻ uy nghi ,
pha lẫn một chút bạo tàn.

Đặc biệt là hình xăm lại giống như một bước tránh 3D được vẽ lên lưng Đức
vậy, khiến cho Đức cảm giác giống như con vật sắp thoát khỏi hình xăm mà nhảy
xổ ra bên ngoài vậy.

Đức vừa nhìn hình xăm vứa tấm tắc cảm khái, quả đúng là chân dung ông Phạm
Nghĩ có khác, chỉ nhìn không thôi cũng thấy sợ rồi.

Bản thân Đức trước kia thì không phản đối việc xăm mình gì cả, chỉ tội sợ đau
nên không giám xăm thôi.

Mà nói đến cái trò xăm trổ này thì người Việt cổ là những người đầu têu giở
giòng ra trước tiên, cái tục lệ xăm mình đã có hơn bốn nghìn năm từ thời vua
Hùng hoặc có khi còn từ thời Xích Quỷ ấy chứ, thế nên có thể nói xăm mình là
một nét văn hóa của người Việt, chỉ mỗi tội bây giờ ai mà đi xăm những hình ở
những chỗ dễ lộ trên cơ thể hoặc là những hình to như của Đức thì chục người
có bảy người sẽ bị đánh giá này nọ.

Đức ngắm nghía một lúc thì thấy rất hoài lòng về hình xăm này, chí ít về mặt
thẩm mỹ thì nó trồng cực ngầu.

Mấy hôm nay khá bận rộn và không có điều kiện nên trên mặt Đức mọc râu khá
nhanh, mà lại còn là râu quái nón nữa chứ, tuy đã cạo sơ qua những vì không
dùng kem cạo râu nên trên mặt Đức vẫn còn viết chân râu.

Thực ra như vậy không những không làm khuôn mặt có vẻ xuồm xoàm, mà lại tăng
vẻ nam tính của Đức lên, cộng thêm với thận hình hoàn mĩ của Đức thì quả thật
là hết chỗ chê.

Tóm lại cái váy, Đức hiện giờ sở hữu một cái nhan sắc đỉnh của đỉnh ,chỉ cần
ra đường đứng ở một nào đấy bắt mắt rồi vẫy tay cái là có cả tá em theo.

Bỏ qua cái nhan sắc của Đức, bây giờ ta lại quay lại với việc kiểm hàng.

Bây giờ đến cái món thứ ba đấy là kĩ thuật chạy địa hình -parkuor. Dễ hiểu là
cái vụ đề đóm phải mãi đến mai mới biết được, nên phải kiểm cái này trước.

Mà muốn kiểm cái này thì không thể làm ở trong phòng được, thế nên Đức vớ vội
cái áo mặc vào rồi đi thẳng ra ngoài.

Ở trước cửa phòng bảo vệ, Đức hít sâu một hơi, rồi đưa mắt quan sát một vòng
địa hình trước mắt, rồi bất chợt lào nhanh về phía trước.

Lần lượt thể hiện các kĩ thuật của môn puarkour, từ nhảy tay không, chạy
đường hẹp, bật nhảy, nhào lộn ,.... Nói chúng là rất nhiều kĩ thuật tù cơ
bản đến nâng cao, các kĩ thuật của Đức nhìn rất đẹp mắt và không hề có sai
sót.

Giữa buổi đêm ở công trường, Đức vừa giống một con khỉ nhảy nhót lĩnh hoạt
, lại như một còn hoẵng nhanh nhẹn bằng vượt qua khu rừng máy móc và vật
liệu xây dựng.

Sau gần 20 phút, có lẽ là cũng chơi chán rồi ,nên Đức dùng sức léo lên một
tòa nhà bốn tầng đang xây dở trong công trường.

Vừa thở hồng hộc vừa dùng cả hai tay lau mồ hội trên mặt, ngày xưa ,cái lúc
mà còn béo ấy, Đức cũng thích thể thảo lắm ,chỉ mỗi tội lười tập thôi.

Sẵn nhân hôm nay trắng sáng nên Đức chạy một mạch hơn hai vòng công trường ,
chỉ đến khi mồ hội mồ kê nhễ nhại khắp người, đầu có hơi choáng thì Đức mới
dường lại rồi trèo lên đây cho mát.

Ngồi một lúc nghỉ lấy hơi thì Đức cảm thấy bớt thở dốc hơn, chỉ muội trội
là không hiểu sao chàng ngồi thì Đức chàng thấy choáng, càng lau thì
càng cảm thấy mồ hội trên mặt ra nhiều, đã thế mồ hôi lại còn có mùi hơi
tanh tanh.

Thấy hơi lạ nên Đức mới chìa tay tay ra xem, không xem thì thôi ,vừa mới nhìn
xuóng tay cửa mình thì Đức sợ đến xuýt ngã ngửa.

"Bỏ mẹ ! Máu ở đầu ra thế này?!"

Bởi lẽ hiện tại trên hai tay Đức và cả trên mặt nữa đều dính đầu máu.

Lúc này thì Đức mới chợt nhớ ra là tay mình lúc trưa vừa bị thằng Tiến gù rạch
cho một nhát, viết thương cũng mới chỉ được bằng bó sơ sơ.

Thảo nào mà Đức cảm giác càng lúc càng choáng.

Vãi chưởng ! Thế này có khác gì vừa cắt tiết canh vừa chạy vòng vòng, không
chết vì mất máu là may rồi ,chứ đừng nói là chỉ choáng không thôi đâu.

Đức vốn định kiểm nốt luôn hai môn võ mà mình mới nhận được, những tình
hình mà bất thình lình như thế này là không được rồi.

Đức vội chạy về phòng bảo vệ rồi lấy bộ dụng cụ y tế ra bằng bó lại cho bản
thân.

Mấy cái viết thế này không đùa được đầu, không cẩn thận mà để bị nhiễm
trùng hay hoại tử là tiêu luôn cả bàn tay chứ chả chơi.

Đức tính, có lẽ ngày mai mình phải đến bệnh viện để khẩu lại viết thương,
chứ cứ để lâu thế này là không được.


Vợ Ơi !Anh Về Rồi. - Chương #34