Người đăng: thanhnienngheo
Cảm động thì cảm động, nhưng Đức nói vậy làm Quang càng lo lắng hơn.
"Nhưng chúng nó đông thế kia, em sợ.. hay là anh đi trước đi, đây là chuyện
của em, em tự lo được !"
Cái thằng này, đến lúc này còn sĩ diện rởm cái nỗi gì.
Đức nghiêm mặt ,nói :"Được rồi, tạm biệt chú, ngày này mỗi năm anh sẽ đến thắp
hương đều cho chú. "
Nói xong Đức xoay người ,định thẳng bước ra đi.
Quang thấy vậy thì hoảng ,chỉ đùa tí thôi mà, làm thế là sai kịch bản rồi.
Quang vội kéo Đức lại, ngượng nói:"Ấy ấy, bình tĩnh, em đùa tí thôi mà,anh
đừng đi thật? "
Đức" ờ" một tiếng, giống như hiểu ra:"Thế hả? "
Nhưng trong lòng thì cười thầm, sao vậy?không tinh tướng nữa à? Đúng là bệnh
sĩ chết trước bệnh tim!
Tiến gù nhìn Quang và Đức bỏ bơ gã mà đứng nói phét với nhau thì mặt trầm chảy
nước.
Gã phất tay với tất cả đàn em:"Chúng mày cùng lên đập chết mẹ hai thằng chó
kia cho tao! "
Một thằng đàn em lên tiếng hỏi:"Anh Tiến, bọn nó chỉ có hai người, cần gì.. "
Tiến gù ngắt lời gã:"Thằng ngu, biết cái gì, tảo bảo chúng mày làm gì thì cứ
làm đi.?"
Biết tính Tiến gù không thích gù không thích người khác cãi lại nên tên này
đành im mồm mà chấp hành, nhưng trong bụng có chửi thầm Tiến gù không thì
chịu.
Thực ra Tiến gù làm vậy là có ý riêng của gã, lúc nãy nhìn Đức cầm gạch ném
hai hai thằng đệ của mình là gã biết Đức không phải dạng vừa rồi, ném một phát
gục hai người chứng tỏ lúc đấy hai tay Đức cầm hai viên gạch lục cùng ném ra
một lúc, muốn làm vậy phải có lực tay thật mạnh thêm độ chính xác cao, ngày
xưa gã dùng gạch nhiều rồi nên biết, mà những thằng làm được như thế thì đéo
thằng nào là dạng vừa cả.
Cận thận là trên hết, đây cũng chính là câu nói gã thuộc lòng từ khi bước chân
ra đường.
Đức nhìn bọn Tiến gù xông tới thì nói nhanh với Quang:"Hình như chú có chuyện
rồi! "
Không đợi Quang đáp lại, Đức xắn tay áo lên, nói:"Chú xử ba thằng bé, còn lại
để anh lo? "
Nói xong, Đức không chần chờ nữa mà lao thẳng về phía bọn Tiến gù, bay người
lên làm một cú song phi đạp ngã hai, ba thằng đằng trước.
Quang nhìn Đức xông lên phía trước, bỗng tự dưng không hề cảm thấy sợ như lúc
đầu nữa, dứt khoát không nói gì mà lao thẳng về phía bọn thằng Hùng cá rô.
Ngồi trong quán nước, Mai Anh trống tay lên cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ,
nói:"Xem ra cũng thằng nhóc cũng không ngốc, còn biết gọi người? "
Thảo My gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng lập tức lại lắc đầu, xoè ngón tay ra
đếm:"Để xem nào, bọn Hùng cá rô có ba người, Tiến gù có mười người, hai thằng
bị knockout từ đầu, là còn mười một. Hai vs mười một, chẹp, có vẻ không khả
thi lắm nhỉ? "
Mai Anh nhíu mày:" Hay là bà gọi người của bà ra luôn đi Hương Ly, để lâu mất
công thằng nhỏ lại bị đánh, phải tội nó! "
Hương Ly lắc đầu:"Mấy bà cứ từ từ, chắc gì bên ít đã thua? "
Mai Anh và Thảo My không hiểu tại sao Hương Ly lại nói như vậy.
Hai đánh mười một, không thua chả nhẽ lại thắng, đây cũng không phải phim à.
Vẫn là Thảo My nhanh nhảu hỏi trước :"Ý bà là bên thằng nhóc sẽ thắng ,cái này
thấy nghi nghi à nha."
Hương Ly lắc đầu, nói:"Tui cũng không bảo rằng cậu nhóc sẽ thắng. "
Mai Anh xụ mặt xuống,nói:"Chẳng phải lúc nãy bà vừa mới nói còn gì,chơi gì kỳ
vậy, úp úp mở mở hoài à, rốt cục ý bà là sao hả cái con nhỏ này? "
Hương Ly cười khổ, nhún vai nói:" Bà kích động thế làm tui chỉ nói là bên ít
người chắc gì đã thua thôi, chứ có bảo là sẽ thắng đâu, bà muốn biết kết quả
thế nào thì chỉ cần ngồi đợi một lúc là biết ngay thôi mà.? "
Mai Anh tức giận ,nói:"Trời đất, bà nói cũng như không! "
Thảo My cũng gật đầu, miệng "Ừm ừm "tán thành với Mai Anh. Bỗng dưng trong mắt
nhỏ loé lên một chút tinh nghịch, cười tít cả mắt nói:"Hì hì, nè Mai Anh, hay
là bà chạy ra cứu thằng nhỏ đi, tui thấy thằng nhỏ cũng đẹp trai mà, không
khéo nó cảm động quá đến nỗi lấy thân bái đáp luôn à. "
Trời đất! Hai cái đề tài liên quan ghê ta.
Mai Anh lừ Thảo My một cái, nói:"Bà tào lao quá đi, tui đã bảo là không thích
thằng nhỏ rồi mà, nó không phải tuýp người của tui. "
"Vậy tuýp người của bà là gì? ".Thảo My như một đứa trẻ ham học, sán lại gần
Mai Anh để hỏi.
"Tuýp người của tui là, ê, mà cái này liên quan gì đến bà? hóng hớt quá đấy"
"Đi mà~,nói cho tui biết đi rồi tui cũng sẽ nói lại cho bà kiểu người của tui.
"
Vừa nói Thảo My vừa ôm tay Mai Anh lắc lư như đứa trẻ nhõng nhẽo.
Khoé miệng Mai Anh giựt giựt, nhìn xuống cánh tay của, bỗng có một cảm giác
hận trời cao.
Nhìn cánh tay của mình đang lún dần vào giữa hai quả núi đôi, Mai Anh rất muốn
hỏi ông trời hai chữ "TẠI SAO?",con nhỏ này rõ ràng là đang khoe bưởi chứ cầu
xin cái nỗi gì.
Cố kiềm nén cảm giác muốn học Trần Quốc Toản bóp nát trái bưởi, Mai Anh
nói:"Rồi rồi, bà buông tay ra đã, tui nói là được chứ gì? "
Thảo My nghe vậy thì, hì hì, buông tay Mai Anh ra.
Thật hết cách với nhỏ này, Mai Anh lắc đầu, chống hai tay lên cằm, ngẫm nghĩ
rồi nói:"Tuýp người của tui ấy hả?ừm, đầu tiên là cao to, không quan trọng là
có giàu hay không, nhưng phải lớn tuổi hơn tui, phải trầm ôn, ga lăng, nếu như
đẹp trai thì càng tốt.! "
Thảo My bĩu môi:"Gớm, trừ cái không cần giàu ra thì mấy cái yêu cầu còn lại
của bà thì con nào trả ham. "
Sau đấy cũng bắt trước trống tay lên cằm, ngẫm nghĩ rồi nói:"Còn tui, tui
không cần mấy cái đó tui chỉ cần một anh chàng biết nấu ăn ngon, yêu thương và
thấu hiểu lòng tui là được, tất nhiên, mếu ảnh mà đẹp trai thì còn tuyệt hơn.
"
Mèn đét ơi! Nói từ nãy đến giờ, đến câu thì toàn ham đẹp trai.
Đúng là hai con nhỏ mê trai!
Bông Thảo My quay sang hỏi Hương Ly :"Còn bà, bà thích kiểu người như thế nào?
"
Hương Ly lắc đầu :"Chịu, chưa yêu thằng nào nên chưa biết !"
"Ê, bà ngồi nghe nãy tới giờ rồi trả lời như vậy sao được? "
Thảo My chu mỏ lên nói với Hương Ly, rõ ràng là nhỏ này không hài lòng với câu
trả lời được đưa ra.
Ngay cả Mai Anh ngồi bên cạnh. cũng gật đầu tán thành với Thảo My
Đúng vậy! Có ba người thì hai người nói mất rồi, lý nào người cuối cùng lại im
re.
Hương Ly trừng mắt nhìn hai con nhỏ trước mặt:"Ô hay! Đấy là hai bà tự nói đấy
chứ có phải tui hỏi đâu, biết trách ai bây giờ đây? "
Rỗ ràng là cái trừng mắt của Hương Ly không doạ được hai bà tám trước mặt này.
Thảo My và Mai Anh nhìn nhau một cái, không ai bảo ai, cả hai đều xồ vào người
Hương Ly.
"Bà có chịu bảo không? "
"Đã bảo là không biết rồi mà!"
"Á à, cứng đầu à Mai Anh đâu, tấn công Tổng lực vào, xem bả có chịu khai
không? "
"Á á, đừng cù léc nữa, nhột nhột, hi hi, đã bảo là không biết rồi mà, hi hi? "
"..."
Cảnh ba cô gái đùa nghịch nhau như làm cho nhiệt độ mùa hè như giảm đi chục độ
vậy, mấy người trong quán nước, đặc biệt là mấy anh con trai nhìn cảnh này mà
cứ lé hết cả mắt.
Chỉ tội cho mấy anh đi cùng người yêu, bị bạn gái xếch tai lôi ra khỏi quán,
không biết tối về có sao không?!
Các cụ dạy phụ nữ, nhất là phụ nữ đẹp là nguồn gốc của tai hoạ, cấm có sai bao
giờ.
--------
Trái ngược với cảnh vui ,bổ mắt trong quán nước.
Trước cổng trường nắng trang trang là cuộc chiến của Đức và Quang.
Có câu đời không như phim, câu này bao gồm cả võ thuật.
Trong phim thì thấy người ta một đánh cả đám, đến lượt mình thì mới biết cân
team không dễ như vậy.
Hiện tại Đức đang quần nhau với bọn Tiến gù, phải nói rằng giang hồ Việt Nam
chơi bẩn hơn đầu gấu phương Tây nhiều, một thằng đánh là cả đám nhảy vào theo,
dưới đường vớ được gạch ghiếc gì là chúng nó quăng tất.
Tuy là Đức khoẻ hơn người thật đấy, nhưng khỏe thôi thì chưa đủ, lúc đánh nhau
thì không ai cho anh thời gian và không gian để lấy đà phát lực đánh mình cả,
chưa kể đánh được thằng này thì lại có hai ba thằng bên cạnh dùng gậy vạng vào
người.
Nhưng đây cũng chính là lúc thể hiện sự khác biệt giữa người có võ cùng người
chỉ biết cậy khỏe.
Người học võ thì có phản xạ nhanh hơn, biết lợi dụng thân pháp để né đòn, có
những miếng đánh hạ gục đối thủ một cách nhanh nhất.
Nói vậy thôi chứ lúc này Đức cũng đang phải cố hết sức với bọn Tiến gù, lơ là
phát nào là gục ngay chứ chẳng đùa.
Bên của Quang cũng không khá hơn tí nào bọn Hùng cá rô nhặt lấy hai ống tuýp
rồi nhảy vào đánh với cậu. Thằng có vũ khí thì bao giờ cũng có lợi thế hơn rồi
,thành ra bên này cũng đang trong trạng thái 50-50.
Vụ này căng à~~.