Thử Thách.


Người đăng: thanhnienngheo

Tùng~Tùng~Tùng~

"Ha ha, tự do rồi "

"Cao chạy xa bay đê bà con"

" Trường ơi, bái bai mi. "

"..."

Tiếng trống trường vang lên báo hiệu kết thúc buổi học vất vả, bọn học sinh ào
ạt chạy ra khỏi lớp như kiến vỡ tổ.

Quang cũng đứng dậy gập sách vở định đi về thì thằng Lâm níu nó lại.

"Mày định đi ra thật đấy à? "

Quang kéo tay nó ra rồi nói :"Chứ mày bảo tao phải làm thế nào, trốn được hôm
nay chứ trốn suốt được à!Là đàn ông thì phải thử đối mặt với khó khăn một lần
,dù mày biết là có thể sẽ thất bại, nếu mày cứ trốn mãi thì mày sẽ phải trốn
cả đời."Quang cũng biết Lâm nói vậy là vì quan tâm đến mình, cậu cười rồi nói
với Lâm:"Hơn nữa, chắc gì tao đã thua! "

Nói xong Quang rảo bước đi ra ngoài.

Lâm nhìn theo bóng lưng của Quang, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói
gì.

Bây giờ trong đầu nó chỉ nghĩ đến câu nói vừa nãy của Quang.

Thằng ôn! Giám copi cái status mình đăng hôm qua.!

Quang vừa bước ra cổng thì nhìn thấy thằng Hùng cá rô, nhưng lần này không chỉ
có mỗi nó, không tính đến hai thằng đệ bên cạnh thì hiện tại xung quanh nó
đứng tầm chục thằng đầu trâu mặt ngựa, xăm trổ đầy mình ,còn có mấy đứa cầm
theo ống tuýp.

Thằng Hùng cá rô thấy Quang đi ra thì bước đến phía trước một đoạn.

Nó hếch mặt lên rồi cười nhạt một tiếng.

"Sao, khôn hồn thì quỳ xuống xin lỗi đi, rồi tao nhẹ tay cho, không thì tao
đánh chết bỏ mẹ mày! "

Quang nhìn cái bản mặt câng câng của nó là muốn đấm lắm rồi chứ đừng nói đến
việc quỳ kiếc gì.

Quang đúc hai tay vào túi quần rồi nhìn thẳng vào mặt thằng Hùng mà nói.

"Muốn tao quỳ à, thế thì phải xem mày có đủ tuổi không đã, lễ của tao nặng
lắm, chắc gì nhà mày đã nhận được. "

Nói đến mồn mép thì Quang chả sợ bố con thằng nào cả, cái này phải nói đến
ngày xưa ,khi đấy còn yếu nên hay bị bặt nạt mà không giám bật lại thì Quang
toàn chơi trò chửi thầm cho xuớng miệng, thành ra bụng cậu đầy chữ, điểm tổng
kết văn của Quang năm nào cũng trên bảy phẩy, cái này cùng xem như là trong
cái rủi có cái may.

Thằng Hùng thì lại vốn dốt văn, nếu không có ông bố làm hiệu phó thì nó đúp từ
lâu rồi, nghe Quang trả treo lại như thế thì tịt ngòi.

Nó vốn định nói vậy để hạ nhục Quang rồi mới tẩn cho cậu một trận te tua.

Nghe Quang nói thế thì tức sầm mặt, nhưng rồi lại bình tĩnh cười rồi nói:"
Thanh niên cứng đấy, không biết tí nữa bị đánh có còn cứng được nữa không? "

Quang khinh thường cười, nói:"Tao thì cứng hơn cái thằng chó cậy gần nhà, gà
cậy gần chuồng là cái chắc. ĐM, ngon thì nhào vô, bố chấp tiếp ba đứa chúng
mày lần nữa đấy! "

Hùng cá rô nghe Quang nhắc lại chuyện lúc nãy thì tức tím mặt, đang định nói
gì thì từ đằng sau có một âm thanh không kiên nhẫn vang lên.

"Mày có muốn đánh thì đánh mẹ đi, lằng nhằng với nó làm đéo gì.? "

Người lên tiếng là một trong những thằng đầu gấu đi cùng Hùng.

Tên này mặc áo ba lỗ, để trần hai cánh tay đầy những hình xăm trổ, giọng khàn
khàn, chân đi một đôi dép Lào.

Gã này tên Tiến, biệt danh Tiến gù, người cũng như tên, hắn có một cái lưng
hơi gù.

Nghe đâu là do một lần đánh nhau, tên này bị người ta dùng gậy vạng vào lưng,
làm xương sống lưng hơi lệch.

Vốn là sau vụ đấy gã có thể về nghỉ hưu được rồi, nhưng do vẫn còn tâm huyết
và tình yêu với cái nghề đầu gấu này, nên gã vẫn quyết định ở lại gắn bó với
nghề bằng một tình cảm chân thành.

Các đại ca thấy gã bị tàn nhưng không phế, có ý chí như vậy thì cũng thấy mà
thương, nên cho gã chục thằng đàn em để gã làm đại ca ở mấy khu trường học
này.

Nói chung công việc hiện giờ của Tiến gù cũng được, có thể nói là việc nhẹ
lương cao, bọn học sinh mang tiếng là thuê gã nhưng cũng sợ Tiến gù một phép,
ăn nói cũng khúm núm với gã.

Quang nhìn Tiến gù cùng mấy thằng đàn em, biết mấy thằng này là người bên
ngoài xã hội, bây giờ mình còn chưa đủ trình để nhây vào bọn này.

Quang nhìn xung quanh một vòng, chết tiệt! sao giờ này bảo vệ trong trường còn
chưa ra!

Kiểu này chắc chắn do lão Cung, bố thằng Hùng dở trò rồi. Nghĩ cũng đúng, lão
Cũng thân là hiệu phó, ra lệnh cho mấy ông bảo vệ giả bộ làm ngơ ,dung túng
cho con trai lão đánh người thì chẳng có gì khó.

Xem ra không trông chờ gì vào mấy ông bảo vệ trường mình được rồi, Quang xót
ruột nghĩ.

Nhưng tại sao giờ này Đức còn chưa đến nữa, từ công trường đến đây tầm chục
phút chứ mấy, huống hồ từ bấy đến giờ Quang cũng câu được gần chục phút rồi,
cầu trời cho Đức đến kịp, không là có khi nó sấp mặt với bọn này mất.

----------

Ở trong một quán nước đối diện cổng trường, ba người Hương Ly, Thảo My và Mai
Anh đang ngồi ở một vị trí gần của sổ quan sát sự việc ở cổng trường.

Thảo My vừa uể oải chống cằm vừa chu mỏ thổi bong bóng vào cốc trà đá qua
chiếc ống hút như đứa trẻ, nói:"Nè, Hương Ly, bà bảo tụi tui ở lại sau giờ học
để xem bà kiểm tra thằng nhỏ là xem cái này đấy hở? Thế thì có gì có gì cần
xem, chán èo! "

Mai Anh ngồi đối diện cũng lên tiếng:"Đúng đấy, kết quả kiểu gì thằng nhỏ chả
bị bọn thằng Hùng đánh cho một chận, với trình độ của cậu nhóc trắc gì đã chấp
được hết lũ này. "

Thảo My gật gật đầu, nói :"Hơn nữa, đợi từ bấy đến giờ cũng không thấy bảo vệ
ra can ngăn, chắc chắn là do lão Cung giở trò rồi, kiểu này hai bố con lão
định cho thằng nhỏ nhập viện luôn mất! ".Hút một hụm trà đá, Thảo My nói
tiếp:"Nếu thằng nhỏ mà nhập viện thì có thể không kịp tham gia cuộc thi
teawondo tháng sau mất, không bằng bây giờ bà ra tay cứu nó để nó mang ơn có
phải tốt hơn không.! "

Hương Ly nhẹ nhàng đặt ly sinh tố trong tay xuống, nói với cả hai:"Với trình
độ của cậu nhóc thì chắc chắn không đánh lại bọn Tiến gù rồi, lúc cần cứu tui
vẫn sẽ cứu, hai bà cứ yên tâm, tui sẽ không để cậu nhóc phải nhập viện đâu.!
".Hương Ly nhìn ra của sổ, nói:"Tui đã mất công tuyển người thì phải tuyển cho
hẳn hoi, cái chính là phải xem cậu nhóc này là người thế nào đã! "

Thảo My tò mò hỏi :"Nhưng bà định xem kiểu gì mới được chứ? "

Hương Ly cười nhẹ, nói:"Đơn giản lắm, nếu lát nữa cậu nhóc bị đánh mà không
giám đánh trả thì chứng tỏ cậu ta chỉ là một con người tầm thường, chỉ biết ỷ
mạnh hiếp yếu, sợ hãi kẻ mạnh hơn. Những người như vậy thường dễ thoả thoả mãn
với thành quả nhỏ bé trước mắt của mình, thiếu ý chí tiến thủ, cả đời chỉ có
thể sống tạm bợ qua ngày. Nếu quả thật thế thì tui vẫm sẽ cứu rồi cho cậu ta
vào đội teawondo, nhưng cũng chỉ đến thế thôi."

"Thế nếu cậu nhóc giám đánh trả? ".Thảo My nhanh nhảu hỏi.

"Nếu giám đánh trả? ".Ánh mắt Hương Ly nhìn Quang loé lên một tia sáng chớp
nhoáng:"Nếu vậy thì cậu ta là một con người quyết đoán, lòng háo thắng rất
mạnh,những người như thế sẽ có tầm nhìn xa hơn, ý chí vươn lên cũng rất mãnh
liệt, chỉ cần gặp thời vận thì phất lên như gió! "

Thảo My và Mai Anh nghe Hương Ly nói vậy thì gật đầu hiểu ra.

Họ cũng biết nhà Hương Ly ngày trước làm gì, thì ra bà này định thử thằng nhóc
kiểu đấy, nếu cậu nhóc đạt đủ tiêu chuẩn của Hương Ly thì cô sẽ không chỉ dừng
lại ở việc cho cậu nhóc vào đội tuyển teawondo mà ngoài ra sẽ lôi kéo cậu nhóc
về phe mình để bồi dưỡng ,đằng nào cũng là mất công tuyển, làm kiểu này cho nó
gọn, một công đôi việc.

Mai Anh lên tiếng:"Nhưng nếu thằng nhóc là người sau mà lại không thích vào
đội teawondo của bà thì khó đấy! "

"Cái đấy dễ thôi".Hương Ly rút điện thoại ra, tìm một dãy số rồi gọi:"Alô, chú
Tư hả?, con đây ,con cần chú tìm cho con mấy thứ để hạ bệ lão Cung, hiệu phó
trường con, chậm nhất là sáng mai phải có! "

Trong điện thoại truyền ra giọng nói trầm thấp của một người đàn ông :"Tôi đã
hiểu, thưa cô chủ.! "

Hương Ly cúp điện thoại rồi tỉnh bơ nói:"Những người học võ họ dễ mang ơn lắm,
hơn nữa tui cũng ghét bố con lão Cung hói nữa, một công đôi việc.! "

Thảo My và Mai Anh trợn tròn mắt nhìn hành động của Hương Ly.

Thế là chỉ với một cuộc điện thoại là nhỏ này hạ bệ ngay được ông hiệu phó
trường mình. Cả Thảo My và Mai Anh đều không hề nghi ngờ về việc Hương Ly có
làm được không, vì họ tin tưởng cô hoàn toàn có đủ năng lực để làm việc này.

Ghê thiệt! Đúng là thời buổi bây giờ chả thể khinh được mẹ con con nào.!


Vợ Ơi !Anh Về Rồi. - Chương #29