Người đăng: thanhnienngheo
Mở lọ thuốc giảm béo ra rồi đổ vào miệng. Ừm, có vị chua chua.
Thuốc vừa vào miệng thì bỗng cả người tôi có cảm giác nóng ran. Nếu bây giờ mà
dùng cặp nhiệt độ để đo thì chắc cũng phải hơn 43°C mất, không biết có bị sốt
hỏng não không nữa.
Cái quá trình này kéo dài từ 7 h30' tối đến hơn 5h30' sáng mới kết thúc.
Tuy suốt quãng thời gian đó tôi không ngủ được tí nào nhưng mà lại không hề
cảm thấy mệt mỏi mà ngược lại còn cảm giác hưng phấn.
Từ trên ghế đá đứng dậy tôi nghe thấy các khớp xương sống kêu lên lách~ cách .
Cả người đều có cảm giác nhẹ nhõm, cơ thể như có sức lực dùng mãi không hết.
Tất nhiên, bù lại là ai tự dưng bỏ bớt được mấy chục kg trên người thì cũng có
cảm giác như thế cả.
Tiếp theo là đến bộ võ cổ truyền : lão hổ thượng sơn quyền.
Mang theo tâm tình kích động lật ra trang đầu tiên của quyển sách.
Bỗng trước mặt tôi hiện lên hình ảnh môt người trung niên với thân hình cao
lớn, sống lưng thẳng tắp như thân tre đang thi triển bài quyền lão hổ thượng
sơn.
Bộ Pháp vững chắc nhưng đủ linh hoạt, từng miếng võ dứt khoát nhưng đầy biến
hóa không bị gò bó, mang theo vẻ uy mãnh giống như con cọp tinh trên núi.
Không giống như những bài biểu diễn đã bị lược bỏ hết sát chiêu ttrên ti vi.
Sau khi hình ảnh kết thúc ,cả cơ thể tôi giống như bị người khác điều khiển
vậy. Hai mắt lóe lên như biến thành vị võ sư lúc nãy mà thi triển bài quyền.
Mỗi khi hoàn thành từng động tác, bước đi thì như có một luồng sức mạnh hoà
vào thân thể tôi vây. Tôi còn không biết là chiếc nón còn chợ giúp đến mức này
nữa.
Sau khi kết thúc bài quyền ngoại trừ cảm thấy hơi mệt ra thì tinh thần có cảm
giác càng tỉnh táo hơn nữa.
Vốn là định thử luôn cả cây sáo nữa, nhưng tôi lại phát hiên bậy giờ cả người
nhớp nháp, khó chịu lại thêm cả mùi chua chua nữa thì không tài nào lội đâu ra
được tâm hồn nghệ thuật mà thổi sáo.
Chạy vội đi tìm một nhà nghỉ, tiêu nốt số tiền cuối cùng để đặt tiền phòng và
nhờ người mua cho một bộ quần áo ( thử tưởng tượng một người 75kg mặc bộ quần
áo của người 120kg thì biểt). Trong con mắt nhìn chằm chằm của em tiếp tân tôi
chạy lên phòng của mình rồi chui vội vào phòng tắm.
Lúc nãy còn mặc quần áo thì không để ý giờ cởi ra rồi mới thấy cơ thể mình bây
giờ đã thay đổi từ từng ngấn mỡ thành từng múi cơ bắp, ngực nở vòng cung, cơ
bụng tám múi, cơ eo đầy đủ, bắp tay, bắp chân chắc như gỗ lim,quan trọng là
cmn thằng em tôi tôi nó đã tiến hóa lần hai, giờ trông nó phải đến 22cm là ít,
nhưng nghĩ lại cũng phải dù sao thì nó cũng là một loại cơ bắp mà.
Bất ngờ nhất là khi tôi quay ra soi gương, trong gương hiện lên hình ảnh một
chàng trai cực kì đẹp trai.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đẹp trai mà không mất đi vẻ nam tính, mày kiếm mắt
sáng, nhất là đôi mắt, thâm thúy như ngôi sao trên trời, làm người nhìn như bị
hút hồn vào . Giờ thì tôi biết tại sao em tiếp tân lúc nãy lại nhìn tôi chằm
chằm thế rồi.
Lọ thuốc mà tôi uống là thuốc giảm béo cục mạnh không có chưc năng sửa mặt nên
đây chính là khuôn mặt thật của tôi khi gầy đi. Chà chà, không nghĩ mình lại
đẹp trai như vậy thế mà bấy lâu nay không biết, hoài của.
Đưa tay lên mặt nắn bóp cả nửa ngày tôi mới hài lòng quấn lấy chiếc khăn tắm
mà đi ra ngoài. Đúng lúc này tôi nghe thấy có tiếng gõ cửa. Chắc là người ta
đưa quần áo tới.
Chỉ quấn độc cái khăn tắm rồi bước ra mở cửa.
-Đây là quần áo anh...
Thì ra là em gái tiếp tân lúc nãy, lúc trước chỉ thấy có mỗi mặt tôi thôi mà
em này đã không rời mắt được rồi giờ lại thấy tôi cởi trần chỉ quấn mỗi cái
khăn tắm đi ra thế này thì hai mắt nhỏ như cái đèn pha mà trợn tròn nhìn cơ
thể đầy cơ bắp của tôi từ trên xuống dưới không chớp mắt phát nào, giống như
chỉ bỏ lỡ một giậy thôi thì lỗ to vậy.
Trong trường hợp có phục vụ đưa đồ lên tận phòng thế này thì khách phải có
tiền bo nhưng hiện tại trong ví tôi chỉ còn có hơn hai lít ( 1 lít =100 ngàn
đồng) mà thôi giờ mà sĩ gái thì có mà chết đói. Thế là tôi nghĩ ra cách khác
để cảm ơn nhỏ.
- Cảm ơn cưng.
Cánh đó là đưa tay ra nhận lấy bộ quần áo, nói cảm ơn tiếp đến nở một nụ cười
thật tươi cộng thêm cái nháy mắt thật đẹp trai, rồi mới đóng cửa lại.
Chỉ để lại nhỏ tiếp tân với vẻ mặt còn chưa tỉnh hồn ở ngoài.
-Người đâu mà rõ đẹp trai.
Nói xong thì đưa tay lên lau nước miếng rồi mới trở về sảnh.
Sau khi quần áo gọn gàng, tôi bước xuống sảnh để trả tiền phòng, vẫn là em
tiếp tân đó. Lần này nhỏ dúi vào tay tôi một tờ giấy ghi số điện thoại, lại ở
trước mặt tôi tháo hai cái cúc áo ra để khoe bưởi.
Nói thật là nhỏ này trông cũng khá xinh xắn, điện nước cũng đủ sài. Nhưng bây
giờ tôi cũng sắp chết đói rồi đây này, thời gian đâu mà gái gú. Việc quan
trọng bây giờ là phải tìm được việc làm cái đã.
--------------------------------
Lúc này trên một chuyến bay từ Mỹ về Việt Nam.
Có một chàng thanh niên tầm 26-27 tuổi đang chăm chú nhìn vào một bức ảnh mà
trong bức anhanh cùng một người con gái đang rất hạnh phúc nắm tay nhau cùng
chụp. Điều đáng nói là người con gái có vẻ mặt rất hạnh phúc trong tấm ảnh đó
chính là Tuyết.
Chàng trai này chính là Triệu người yêu trước kia của Tuyết.
Sự thật về việc trước kia Triệu bỗng dưng chia tay Tuyết không phải như những
gì mà cô nghĩ
Năm năm trước, Triệu bỗng phát hiện mình bị mắc một căn bệnh nan y, với trình
độ y học lúc bấy giờ thì không có cách nào chữa được cả. Triệu phải đóng vai
một kẻ bạc tình ,nói dối là đã không còn yêu Tuyết nữa để lỡ anh có chết đi
thì cô cũng không thấy đau lòng mà có thể tìm cho mình một hạnh phúc mới.
Nhưng trong 5năm sang Mỹ để tìm cơ hội sống của mình không một ngày nào mà
Triệu không nhớ đến Tuyết cả. Ông trời không phụ lòng người, sau 4năm dài
nghiên cứu người ta cuối cùng cũng tìm ra cách chữa khỏi căn bệnh cho anh.
Ngay sau khi khỏi bệnh thì anh đã không thể đọi được mà đón chuyến bay sớm
nhất từ Mỹ về Việt Nam để gặp người con gái mà mình đã nhớ thương suốt 5 năm
qua.
Liệu mối quan hệ của Đực và Tuyết sẽ đi đến đâu khi có sự tham gia của Triệu
khi anh trở về.