Kinh Thiên Động Địa


Người đăng: kingfoking011

Éc éc éc!

Tiếng heo kêu vang vọng bỗng nhiên truyền đến khiến Sở Nam nhíu mày
vì hết hồn. Hắn đảo mắt nhìn đến, lúc này giữa bầy quái heo rừng
xuất hiện một con Dã Trư to lớn, lớn gấp 5 lần con heo rừng bình
thường.

Kỹ năng tự giám định của hệ thống được kích hoạt.

Bạch Ngân Hung Trư
Cấp : 15
Loại hình : Boss Bạch Ngân
HP: ???
Công kích: ???

Lớn hơn 5 cấp nên chức năng giám định xem như phế đi, Sở Nam vừa căng
thẳng vừa mừng rỡ, không ngờ lại gặp Boss.


Giang Nam tân thủ trấn, bệ đá hồi sinh, Sở Nam xuất hiện với nụ
cười khổ.


  • Quá ảo tưởng rồi, sau này phải cẩn thận hành sự mới được.

Đáng xấu hổ là sau khi hắn từ trần thì hệ thống hét âm lên quy mô
Doanh Phái:


  • Giáo chủ Tà giáo Hoa Thiên Xích trúng độc thủ của BOSS Bạch Ngân
    Hung Trư đã ngã xuống! Các giáo chúng lập tức giết hạ địch nhân lấy
    máu báo thù cho giáo chủ!

Cũng may là Doanh Phái hiện nay chỉ có mỗi mình hắn, nếu không
chẳng biết dấu mặt đi đâu. Giờ hắn nhận ra tầm quan trọng của mình
rồi, phải cường đại lên đứng ở thế bất bại mới có thể dẫn đầu
Tà giáo, nếu không khi ngã xuống sẽ làm trò cười cho thiên hạ khi
thông báo om xồm thế kia.

Hiện tại nhìn vào Doanh Phái thì Chức vụ Tà giáo Tà phái có tên
Hoa Thiên Xích vì hắn ẩn cư nên ngoài cái tên thì không hiện gì từ
lực chiến tới hình ảnh mô phỏng, ở hình ảnh mô phỏng là ảnh được
phủ đen thẩm của một nam tử cầm kiếm, như vậy có thể nhìn nhìn ra
giới tính. Ồ, thứ còn thấy còn có cấp bậc và cấp doanh phái.

Đúng lúc này, một cô gái trên đường phía trước thấy mặt Sở Nam, cô
ta kêu lên:


  • A? Là tên hóng hách đó! Thế nào? Chết rồi phải không, chị đây đã
    cảnh báo là không đánh quái được thế mà ngươi làm ngơ không nghe, bỏ
    ngoài tai lời của bổn tiểu thư. Hừ, chị đây đã cấp 4 rồi đấy.

Kẹo Đường Cực Đắng chỉ vào Sở Nam nói xối xả, đoàn người phía sau
Kẹo Đường cũng đánh mắt về phía hắn. Một người tên là Họa Thần
nhìn vào hắn khinh thường:


  • Tự cho mình oai phong đi đánh quái, bây giờ thì cấp 2 cũng không
    lên nổi.

Kẹo Đường Cực Đắng nở nụ cười bề trên, đắc ý nói:


  • Nè, ngươi hãy cầu xin tỷ tỷ một chút, tỷ sẽ chỉ cho ngươi một
    cái nhiệm vụ, nói đi.

Đám người phía sau ngoại trừ Tiêu Khuynh Vũ thì tất cả đều cất
tiếng cười nhạo.
Sở Nam nhìn lũ hề trước mắt nhảy nhót, theo bản tính hắn không hề
thích so đo và không muốn nói nhiều với người khác, đặc biệt là lũ
hề tự cao tự đại, huống chi bây giờ hắn là Giáo chủ Tà giáo cao
cao tại thượng cần gì để tâm đến một tiểu cô nương.


  • Cảm ơn, ta tự tìm được.

Sở Nam hờ hững đáp, hắn căn bản không muốn tiết lộ bản thân đã đến
cấp 10.
Tiêu Khuynh Vũ nhìn hắn nhưng không quan tâm lắm, tuy trên người hắn có
khí tức cường đại khó hiểu nhưng không đáng để cô lưu tâm, ở người
Khuynh Vũ toát lên vẻ điềm tĩnh và thanh cao. Nhà của Tiêu Khuynh Vũ
cùng Kẹo Đường Cực Đắng có quan hệ làm ăn gắn bó nên từ nhỏ đã
gặp nhau, cô hiểu Kẹo Đường chỉ đơn thuần là bày ra tính tiểu thư
trút giận vì Sở Nam không xem trọng lời nàng, hoàn toàn không có ý
nhạo bán nên Khuynh Vũ chẳng buồn can thiệp

Còn mấy tên nam tử bên cạnh là hộ vệ trong gia tộc đi theo hai người.


  • Hừ, vẫn còn ngạo mạn à? Thật đáng thương vì cái ngạo mạn của
    anh mà anh chỉ mới cấp 1, tôi nói chuyện với anh chỉ thêm bẩn thân
    phận của tôi.


  • Vậy thì đừng nói.


Sở Nam lạnh nhạt nói, con bé này phiền phức quá.


  • Anh! Tốt, anh chờ đi, sau này anh nhất định sẽ bị người ta truy
    sát, con người như anh nhất định sẽ bị người khác gặp là giết, gặp
    là đồ sát. Hừ hừ.

Sở Nam không nói gì, thật ra là hắn không biết nói gì. Từ nhỏ đến
lớn vì tự kỷ và trầm cảm nên Sở Nam chưa từng nói chuyện với ai
nhiều, về mặt giao tiếp hắn rất kém cỏi.
Nhưng trong lòng cũng không quan tâm lời của Kẹo Đường nên cũng chẳng
cãi nhau làm gì, hơi đâu so đo với con gái.


  • Muốn giết tôi thì phải xem họ có bản lĩnh không đã, tránh đường.

Kẹo Đường nghẹn khuất, cô tức giận thở phì phò khiến đôi ngực sữa
nhấp nhô, chỉ vào Sở Nam nói:


  • Đây là do anh nói, sau này Đường Dao ta sẽ cho người trong gia tộc
    truy sát anh mãi mãi, tốt nhất anh nên trốn đi nếu không muốn bị
    giết trở về cấp 1!


  • Tùy


Đối với lời của Kẹo Đường Sở Nam hờ hững đáp.

Trong thế giới Võ Lâm, người chơi đạt cấp 11 sau khi bị chết sẽ trừ
25% kinh nghiệm. Nếu kinh nghiệm đã là 0 mà chết lần nữa sẽ rơi
xuống một cấp.


  • Ai cả gan làm cho Đường đại tiểu thư nhà chúng ta nổi giận như
    vậy đây?

Một giọng nói quyến rũ truyền đến.

Đường Dao dừng la mắng Sở Nam vội vàng nhìn sang.


  • Chị Sắc Vi!

Đường Dao mừng rỡ kêu lên, mỉm cười rạng rỡ như hoa nắng chạy về
phía cô gái đang đến, chỉ thấy đây lại là một mỹ nhân, mắt tím như
hắn, mắt liễu với mi cong dài, môi mỏng mọng nước được tô đỏ, vóc
người đầy đặn, dáng người quyến rũ tận xương, nếu có trang phục
thời gian hơi thiếu vải một chút thì đúng là yêu nữ hại nước hại
dân.

À, trang phục mua ở các thành thị lớn bằng KNB. Khi mặc vào sẽ che
đi trang bị trên người trừ các loại vũ khí, thay vào đó là các
trang phục ngoại trang cực đẹp, ngoài điều đó trang phục còn tăng
thuộc tính người chơi không thể xem thường! Càng mắc tiền càng đẹp,
thuộc tính càng mạnh.

Khác với Tiêu Khuynh Vũ, trên người Sắc Vi toát ra sự quyến rũ ma
mị, nếu có thêm sự thành thục chín mộng thì đúng là vưu vật thế
gian.

Sở Nam hướng mắt nhìn sang, Sắc Vi có tên Võ Lâm là Lam Nguyệt Sắc
Vi. Hiện tại cấp 6 chỉ 700 HP thôi, chắc chỉ tăng thuộc tính Sức
mạnh hoặc Nhanh nhẹn. Giám định người chơi chỉ được như thế thôi,
còn trang bị thì không xem được.

Cấp 6 nếu đem so với cấp độ hiện tại thì được xưng là cao thủ rồi


  • Chào em tiểu Dao, không ngờ chúng ta lại cùng trấn tân thủ.

Lam Nguyệt Sắc Vi ôm Đường Dao rồi cười nói.


  • Hihi đúng vậy, chị Sắc Vi không có đi cùng người trong gia tộc sao?


  • Họ ở trấn khác rồi, bọn chị hẹn nhau ở Đại Đô sau khi rời khỏi
    tân thủ thôn. Còn người của em?


  • Hum bọn em cũng vậy luôn, thật xui xẻo, em không gặp được Tạ Vân
    đại ca.


Đường Dao xụ mặt có vẻ rất thất vọng nhưng sao đó lại vui cười hớn
hở nói:


  • Chị Sắc Vi, em giới thiệu cho chị một người nè. Đây là chị Khuynh
    Vũ của tập đoàn Thiên Hỏa.

Đường Dao vui vẻ giới thiệu, chỉ tay vào Tiêu Khuynh Vũ.

Ánh mắt của Tiêu Khuynh Vũ và Lam Nguyệt Sắc Vi chạm vào nhau, trong
mắt Sắc Vi hiện lên tia địch ý nhỏ nhưng tinh tế che lấp.

Nếu Tiêu Khuynh Vũ là con gái rượu của chủ tịch tập đoàn Thiên Hỏa
thì Lam Nguyệt Sắc Vi là bảo bối của chủ tịch tập đoàn Lam Nguyệt,
tuy các vị thiếu gia tiểu thư không cần đặt tên Võ Lâm có mang họ gia
tộc nhưng do có giao tiếp với nhau nên nhìn mặt ai cũng biết. Hai nhà
Thiên Hỏa và Lam Nguyệt xưa nay đối chọi gay gắt nên giữa Tiêu Khuynh
Vũ và Lam Nguyệt Sắc Vi có chút ít mâu thuẫn.

Tiêu Khuynh Vũ cùng Sắc Vi chỉ đơn giản gật đầu xem như chào hỏi.

Sắc Vi nở nụ cười quyến rũ nói với Đường Dao:


  • Chị không đoán được em lại chơi những game đánh đấm như vậy, chẳng
    phải em rất ghét chém giết sao?


  • Lần này thì không đúng nha, mọi người ai cũng tham gia võ lâm nên
    một nữ đại hiệp như em cũng không thể chậm trễ, mà đây cũng là trò
    chơi thôi mà, có ai chết thật đâu.


Đường Dao cười khúc khích, cô nói tiếp:


  • Chắc bây giờ mấy tập đoàn lớn ai cũng tham gia nhỉ?

Đối với câu hỏi của Đường Dao, Sắc Vi lắc đầu:


  • Không phải là mấy, mà là tất cả đều tham gia võ lâm hết rồi. Cha
    chị nói ở đây có cơ hội đầu tư rất lớn.

Tiêu Khuynh Vũ nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, thanh âm dễ
nghe:


  • Đúng vậy, những tập đoàn lớn quy mô thế giới mới thật sự gây
    khó khăn cho gia tộc ta, tập đoàn Chân Long, Tam Diệp, Thiên Đạo, còn
    có Dương gia và Hạ gia đều có mặt.

  • Woaa, như vậy sau này nhất định rất náo nhiệt!

Đường Dao hưng phấn nhảy nhót.

Về phần Sở Nam đã sớm bị cho ra rìa rồi. Hắn nhàm chán nhìn đám
trước mắt. Đi làm nhiệm vụ để rời trấn tân thủ là điều chính đạo
nên hắn xoay người rời khỏi.


  • Nè tên ngạo mạn anh đứng lại cho tôi!

Bỗng nhiên Đường Dao đang nói chuyện vui vẻ thì thấy hắn lặng lẽ rời
khỏi nên chỉ tay vào hắn kêu lớn. Sở Nam căn bản không quan tâm nên
tiếp tục lẫn thân vào dòng người.


  • Đáng chết, Đường Thị sẽ cho người truy sát anh đến cấp 1 mới
    thôi!

Phía xa xa, Sở Nam chỉ phất tay nhẹ nhàng không để trong lòng.


  • Tên này là?

Lam Nguyệt Sắc Vi tò mò hỏi.


  • Là một tên đáng ghét, ngạo mạn, hóng hách, hứ hứ.

Đường Vi tức giận nói.


  • Chẳng lẽ hắn không biết em là tiểu thư của tập đoàn Đường Thị
    sao mà còn dám chọc đến em?

Sắc Vi hứng thú cười.


  • Hắn là tên cầm thú thì biết được cái gì chứ!

Kẹo Đường Cực Đắng dậm chân.


  • Được rồi được rồi, Lam Nguyệt bên chị cũng sẽ giúp em một tay.


  • Thật ạ? Vậy thì tốt quá, tốt nhất là giết hắn trở về cấp 1
    để cho hắn nghỉ chơi Võ Lâm Ngạo Thiên luôn.


Kẹo Đường hưng phấn lè lưỡi nói.


  • Tất nhiên.

Sắc Vi mỉm cười khúc khích mang theo nét quyến rũ.

Sở Nam không hề biết mình lại bị một cái Lam Nguyệt tập đoàn thêm
vào sổ đen. Thế nhưng dù có biết hắn cũng không thấy có gì quan
trọng.


  • Chu Bá thúc, ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Sở Nam đến trước mặt thợ rèn Chu Bá trả nhiệm vụ.


  • Ngươi là tiểu tử Hoa Thiên Xích hả? Sao mà lâu như vậy, ách.....
    Giáo chủ Tà giáo!?

Chu Bá đang vẻ mặt than phiền bỗng nhiên biến sắc. Sở Nam cẩn thận
đánh mắt nhìn xung quanh, cũng may là không có ai để ý. Hắn có thể
dấu được người chơi nhưng không thể che mắt được NPC.


  • Không ngờ lại gặp được Giáo chủ Tà giáo ở đây, vạn hạnh, vạn
    hạnh. Được rồi, ngươi đưa ta cựa gà đi, ta chờ ngươi từ sáng đến giờ
    thật khổ. Lão trưởng thôn bệnh tật có lời nhắc kêu ngươi qua đó,
    ngươi đi nhanh đi.

Dù là Giáo chủ Tà giáo nhưng vì cấp bậc quá nhỏ nên chưa gây ra
lực chấn nhiếp quá lớn.

Sở Nam gật đầu cảm ơn rồi đi đến nhà Trưởng thôn. Người chơi trên
đường đã thưa dần vì đã 11h đêm. Nếu từ lúc đầu khi mua đầu khôi họ
không chọn ngủ đông thì không cách nào du hí xuyên đêm được. Đang có
liên tục người chơi đăng xuất.

Sở Nam Đang đi trên đường hệ thống bỗng nhiên thông báo.


  • Hệ thống sắp bảo trì, người chơi vui lòng đăng xuất sau 10 phút.

Sở Nam nghe nhưng không để ý, hắn để ý chính là đám trang bị trong
túi. Sau khi nhậm chức giáo chủ Sở Nam được tặng không ít đồ tốt.

Ngoài mấy nghìn viên tinh thạch ra thì có ba món trang bị.

Trang phục Ma Đạo Chí Tôn
Cấp : 1
Phẩm chất : Hoàng Kim
Là thời trang duy nhất ban thưởng cho Giáo chủ Tà giáo đời đầu tiên,
các Giáo chủ đời tiếp chỉ nhận được hồi trang có ngày hạn lượng.
Phụ gia:
Nhanh nhẹn 500
Thể lực 500
Sức mạnh 500
Tinh thần 500
Hộ thuẫn miễn thương : 2
Thời hạn : vĩnh viễn

Ma Đế Chỉ (30 ngày)
Cấp : 1
Phẩm chất : Hoàng Kim
Giáo chủ Tà giáo ban thưởng, hết hạn lượng sẽ mất tác dụng.
Phụ gia:
x2 EXP Nhiệm vụ, đánh quái.
Đòn đánh thường hoặc kỹ năng mang theo ma khí gia trì, công kích tăng
200.
Thời hạn : 30 ngày.

Và món cuối cùng là một vật phẩm dùng trong túi. Dù không lấy ra
vẫn sử dụng được.

Tà Giáo Chí Tôn Lệnh
Cấp: 20
Phẩm chất: Tiên Khí
[Vật phẩm duy nhất, Giáo chủ Chính Phái không có] Lệnh bài thân
phận của Giáo chủ Tà giáo, chỉ ban thưởng cho giáo chủ đời đầu
tiên, có thể tuỳ ý xuất nhập cấm địa Tà giáo, có thể nhận một
nhiệm vụ Sử Thi mỗi tháng.
Để trong túi phụ gia thêm thuộc tính:
Thể lực: 2.000
Nhanh nhẹn: 2.000
Kỹ năng phụ gia:
Hiệu Lệnh Giang Hồ: Kích hoạt có thể triệu hồi 50 Tinh Anh Tà Giáo
sở hữu 50% thực lực giáo chủ chiến đấu trong mười phút.
Thời gian hồi : 1h
Thời hạn : Vĩnh viễn.

Phình phịch
Phình phịch

Tim Sở Nam kích động nhảy lên, thiếu chút nữa là ngừng đập luôn
rồi. Tiên Khí! Lại là Tiên Khí! Còn là Tiên Khí có thể dùng trong
túi, cấp 20 là dùng được kỹ năng.


  • Hahaha

Sở Nam ngửa đầu cười lớn giữa dòng người, nụ cười ngạo nghễ nhất
18 năm nay. Người chơi xung quanh thấy hắn như vậy vội vàng cẩn thận
tránh ra sợ đụng phải thằng điên.

Phúc tinh rơi vỡ đầu!

Sở Nam sung sướng nghĩ ngợi, hắn vội vàng bình tĩnh lại. Trang phục
thì không nên mặc trước mặt nhiều người chơi như vậy, hắn đem Ma Đế
Chỉ mang lên tay, Ma Đế Chỉ toát ra luồng ma khí màu đỏ đang uống
lượn.

Sau đó lại ấn trang bị Ma Đế Chí Tôn Lệnh vào. Hắn cảm thấy cả
người xung tràn lực lượng, cơ thể nhanh nhẹn vô cùng.

Tên : Hoa Thiên Xích
Cấp : 10
Cấp doanh phái : 1
Danh hiệu : Giáo chủ Tà giáo
Danh vọng : 20.200
HP : 135.000
MP : 0 [Không thể tăng]
Công kích : 1245~1260
Giáp : 210
Kháng phép : 0
Thân thủ : 3254
Phá giáp : 0
Xuyên pháp : 0
Giảm thời gian hồi chiêu : 20%
Chí mạng : 0%
Hộ thuẫn miễn thương : 2

Tuy không hiểu tại sao đây là trang bị chỉ mình hắn có mà Giáo chủ
của Chính Phái lại không có nhưng Sở Nam mặc kệ không nhắc tới.

Nhìn lại thuộc tính khủng khiếp của mình Sở Nam trở nên hưng phấn
vô cùng, miệng cười khẽ không ngừng, nói không ngoa chứ hiện tại hắn
có thể chấp tất cả người chơi trong Giang Nam trấn này.

Thuộc tính hiện tại dù có cấp 40 cũng nhảy theo không kịp. Không hổ
danh là Tiên Khí!


  • Ít nhất hiện tại không thẹn với hai chữ Giáo chủ.

Sở Nam lẩm bẩm.

Dằn niềm sung sướng trong lòng, hắn tiến đến nhà trưởng thôn, lúc
này người chơi đã đăng xuất hết vì hệ thống sắp bảo trì, hắn đem
bộ trang phụ mặc lên.

Bộ trang phục vừa uy phong thần vũ vừa đẹp đẻ có thừa với hai màu
đỏ và đen kết hợp, trang phục vừa mặc hắn trở nên phong độ, uy phong
hơn hẳn. Áo tay dài bó sát màu đen đậm, có vài hoa văn màu đỏ tô
điểm, quần đen bó chân và đôi giày thời trang dài đến tận gối toàn
màu đen, cộng thêm bành áo màu đỏ chia làm hai ba mảnh tung bay phía
sau, thắt lưng lớn là sự kết hợp hài hòa giữa hai màu đỏ đen, cổ
áo dựng hơi cao và xẻ xuống để lộ nửa bộ ngực nở nang.

Phải nó bộ phục trang Ma Đạo Chí Tôn này vừa cuồng dã vừa mỹ lệ
lại vừa uy phong.

Nếu Sở Nam từ đầu chọn mắt đỏ thì không còn gì hợp hơn nhưng kệ
đi, mắt tím cũng rất đẹp rồi.

Đến trước cửa nhà Trưởng thôn, lúc này lão đang ngồi trước đống
lửa cạnh nhà, ánh mắt tập trung vào đống lửa. Xung quanh không còn
ai. Sở Nam tiến đến khom người hỏi:


  • Trưởng thôn có việc nhờ ta?

Lão trưởng thôn lúc này ngước lên nhìn hắn, ánh mắt lão sáng như
sao, tinh quang chớp động giữa tâm trán, hữu khí hữu lực, nhìn qua
liền biết cao thủ.

Trưởng thôn là cao thủ võ lâm!


  • Lão phu chỉ muốn nhìn người xem thế giới võ lâm này là cuộc
    sống là như thế nào. Quả nhiên xuất chúng, cường đại hơn vạn người.


  • Trưởng thôn quá khen, ta không mạnh đến mức đó, chỉ là đạt được
    chút cơ duyên.
    Sở Nam hạ mình nói.


  • Ngồi xuống đi.


Nghe lệnh trưởng thôn, Sở Nam xếp bằng ngồi cạnh đống lửa, lưng cao
thẳng tấp, ánh mắt lạnh nhạt bẩm sinh. Trưởng thôn biết hắn xem Võ
Lâm là cuộc sống thì nhất định là do Y sư Đông Dược nói, hy vọng
được ban thưởng thêm chút ít.


  • Cơ duyên cũng là thực lực, trong hơn hai trăm vạn kẻ tiến vào võ
    lâm, ngươi là người đầu tiên đạt đến cấp 10 mà bỏ xa người khác.
    Đáng tiếc là ngươi đã theo tà giáo, ta không có gì chỉ điểm cho
    ngươi. Chắc ngươi nhận được Tà Giáo Chí Tôn Lệnh?

Sở Nam thầm tiếc hận một chút, hắn gật đầu xác nhận.


  • Ngươi có biết vì sao chỉ mình ngươi có không?


  • Không biết


Sở Nam lắc đầu.


  • Dù lão phu là chính phái nhưng cũng biết chút chuyện bên tà phái
    các ngươi. Tục truyền các đời giáo chủ tà giáo, ai có thiên phú
    càng cao siêu ban thưởng càng lớn. Mà ngươi đã bỏ xa đám người chơi
    hơn 4 cấp xưa nay chưa ai làm được nên ban thưởng cho ngươi Tà Giáo Chí
    Tôn Lệnh.

Sở Nam cuối cùng cũng hiểu. Tiên Khí này là do hắn cố gắng mới
đạt được, xứng đáng.


  • Trời không còn sớm, sao ngươi không thoát?

Trưởng thôn thấp giọng hỏi.


  • Ta đã nói đây là cuộc sống của ta, thoát đi đâu?

Sở Nam bình tĩnh hỏi ngược lại.


  • Haha, hảo tiểu tử, ngươi là tên Giáo chủ Tà giáo đầu tiên khiến
    lão phu kính nể.
    Trưởng thôn cười sảng khoái, đoạn lão nói tiếp:


  • Ta vốn muốn đưa ngươi vài cái nhiệm vụ cơ bản nhưng thấy ngươi đã
    cấp 10 rồi thì khỏi đi. Cái trấn nhỏ này không thể giữ chân giáo
    chủ ngươi được rồi, người đến Giang Nam sơn lâm giết hai mươi con heo
    rừng về ta cấp cho ngươi rời khỏi Giang Nam tân thủ trấn.


  • Người chơi nhận nhiệm vụ Rời thôn, Dã Trư 0/20. Ban thưởng EXP
    5.000.


  • Đa tạ


Sở Nam đứng dậy cáo từ, 20 con heo rừng quá dễ đối với hắn. Sở Nam
rất muốn rời khỏi cái trấn tân thủ nhỏ nhỏ này để gia nhập giang
hồ rộng lớn.


  • Trầm ổn kiên định, nội liễm không kiêu, Tà giáo hưng thịnh rồi!

Không biết từ lúc nào phía sau Trưởng thôn đi ra một người, đó là Y
sư Đông Dược, câu này là lão nói.


  • Đúng vậy a lão Dược, không biết đám nhóc Chính phái của chúng ta
    có địch lại hắn không?


  • Hiện tại thì không


Dược lão ngồi xuống lắc đầu, lão nói tiếp:


  • Nhưng ngươi cứ yên tâm đi, kẻ này không phải hạng người thích tranh
    phong.


  • Cũng đúng, hắn chọn Ẩn Cư.


Trưởng lão ánh mắt thâm thuý, ngần ngừ một chút lão nói:


  • Dược lão, có phải ông cũng cảm nhận được?

Đông Dược hơi trầm trọng:


  • Ừ, kết giới đang có gì đó công phá, chắc chỉ lúc nữa là bị
    phá vỡ rồi, rất cường đại


  • Là cực kì cường đại!


Trưởng thôn sửa lời.


Giang Nam sơn lâm, bãi quái dã trư.

Sở Nam đứng trước một con dã trư lòng đầy thích thú. Mới lúc trước
còn chật vật ứng phó còn hiện tại lại khinh thường động thủ.

Sở Nam cầm Cương Thạch Thiết Đao chém xuống đầu Dã Trư
-5260!

Một con số cực lớn bay ra khỏi đầu nó khiến con Dã Trư 1.000 HP chết
không kịp ngáp.


  • Cường

Sở Nam vui vẻ nói.


  • Hệ thống bảo trì

Hệ thống bỗng nhiên nói, Sở Nam im lặng cảm nhận có gì khác biệt
nhưng không có chuyện lạ xãy ra nên hắn tiếp tục vung đao chém tiếp.
Cái này không khác gì thái rau cải, một đao nhẹ nhàng là một mạng ra
đi, rất nhanh hai mươi con heo đã đủ. Chỉ cần trả được nhiệm vụ là
có thể rời khỏi thôn.

Nhưng bỗng nhiên

Ùng!!

Một tiếng nổ nhỏ mà trong trẻo từ phía rất xa truyền đến, trong
phút chốc tiếng nổ phát lớn lên gấp trăm lần.

ẦMMMM!!

Trời đếm sáng chói, cột nổ xuyên thẳng lên trời bắn phá màn đêm,
mặt đất phía dưới rung động dữ dội khiến Sở Nam đứng không vững,
từ nơi phát ra vụ nổ cuồng phong truyền đi xung quanh nhanh chóng,
cùng phong cuống bay rất nhiều quái nhỏ cây thân lớn nghiêng ngã như
muốn đổ, vạc áo Sở Nam bay phành phạch.


Võ Lâm Ngạo Thiên - Chương #5