Nhiệm Vụ


Người đăng: kingfoking011

Sở Nam đi theo đám người đi tìm nhiệm vụ, khác là người ta chạy
nhảy đi theo nhóm còn hắn thì đi bộ một mình.

Trời treo lên cao, có lẽ cả đám đã tính sai rồi, không phải NPC có
chức năng là có nhiệm vụ, một đám đè hỏi khô cái bản họng cũng
hỏi không ra nổi một cái nhiệm vụ.
Sở Nam cũng cạn lời luôn, thế nào lại không có nhiệm vụ? Đàn người
chơi bắt đầu nóng ruột lên, vào Võ Lâm Ngạo Thiên đã hơn một giờ
rồi mà chẳng lên nổi một cấp, 1% kinh nghiệm còn nhích lên không nổi
nữa là.

Chiến dịch càn quét bắt đầu. Đàn người chơi đông đúc nam anh tuấn
có nữ mỹ lệ có chia nhau ra lùng sục khắp Giang Nam trấn, đến thằng
con nhỏ đang bú sữa mẹ cũng đè ra hỏi. Lỡ như thằng bé buông tha núm
vú mà ban cho một câu nhiệm vụ thì thế nào?

Lúc này Sở Nam đứng trước nhà trưởng thôn cùng một đám chừng mười
người. Nhìn sơ thì có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang dẫn đầu, da
trắng như ngọc mắt to môi mỏng, tóc dài xoắn nhẹ nhàng, dáng người
đẫy đà hấp dẫn, mỹ nhân a mỹ nhân.

Sở Nam đứng xa ở phía sau tổ đội đánh giá mỹ nhân này, phía sau cô
ta cũng có vài cái mỹ nữ không kém chút nào hèn chi đám nam tử
trong đội đang cố ra vẻ phong độ anh tuấn không màng nữ sắc nhưng mắt
cứ đánh lên đánh xuống trên người các nàng.


  • Chị Khuynh Vũ hay là chúng ta ra ngoài đánh quái đi, trưởng thôn
    kêu thế nào cũng trốn trong nhà không ra.

Một cô gái phía sau hỏi cô nàng dẫn đầu.


  • Đúng đấy chị, đánh quái lấy kinh nghiệm có khi còn nhanh hơn là
    nhiệm vụ nữa, hơn nữa nhiệm vụ lúc này lại tìm không ra.

Lại có một cô gái xinh đẹp nói. Sở Nam chỉ yên lặng theo dõi, cái
tổ đội này đã kêu trưởng thôn giúp hắn gần mười phút rồi, có vẻ
kiên nhẫn của họ đã đạt giới hạn.
Tiêu Khuynh Vũ phía trước hơi suy nghĩ rồi ra chỉ đạo, thanh âm dễ
nghe vô cùng:
- Được rồi chúng ta chia nhau tổ đội để đánh quái cấp 1 ngoài bìa
thôn. Không thể để người trong gia tộc ở trấn khác vượt qua quá xa.


  • Ai nói là vượt qua quá xa chứ? Là chúng ta vượt xa bọn họ mới
    đúng!
    Một tên nam tử phát biểu hùng hồn. Nhất thời cả đám hùa theo đúng
    đúng.
    Tiêu Khuynh Vũ mỉm cười, cô gật đầu nói:


  • Tốt! vậy chúng ta đi.


Theo lệnh Khuynh Vũ, tổ đội bắt đầu chia tổ rồi đi xa, trong Võ Lâm
Ngạo Thiên thế giới đội tối đa chỉ 5 người nên họ phải chia ra thôi.
Lúc đi ngang qua ánh mắt của Sở Nam và Khuynh Vũ chạm vào nhau nhưng
chỉ nhìn một chút mà chẳng ai lưu tâm.

Sở Nam đi đến bên dưới gốc cây bên cạnh nhà trưởng thôn hóng mát, đi
tìm nhiệm vụ cũng vô dụng, chờ người khác tìm được thì mình đến
sau cũng không muộn, chỉ mới khởi đầu thôi mà.

Sự ra đi đánh quái của đám người vừa rồi đã dẫn động phong trào
đánh quái trong trấn thế là cả đám liên tục tổ đội kéo nhau đi
đánh quái để kiếm kinh nghiệm. Không thể trông chờ vào NPC không cho
nhiệm vụ được rồi.

Sở Nam thấy vậy cũng dự định đi đánh quái theo. Ngồi dưới gốc cây
hắn nhìn lại bộ trang bị và thuộc tính của mình.

Sở Nam cau mày khó chịu. Thuộc tính tất cả đều bình thường không
quá nổi bật duy chỉ có một điều là thanh MP của hắn là số 0 tròn
chỉnh. Như vậy cũng không sao nhưng bên cạnh thanh MP còn có một hàng
chữ [Không Thể Tăng]. Không có MP chẳng khác gì không thể sử dụng kỹ
năng dù là kỹ năng thấp nhất?

Sở Nam có chút đau đầu bỏ qua, chuyện này để sau tính. Hắn lại xem
bảng trang bị.
Mỗi người chơi điều có các ô trang bị giống nhau là đầu khôi, áo
giáp, quần, giày, găng tay, dây chuyền, nhẫn và hai ô vũ khí. Còn
vài ô trống chẳng biết làm gì

Trong túi hành trang của Sở Nam có một thanh đao có thể trang bị hắn
liền cầm lên.

Thiết Đao Cơ Bản
Cấp : 1
Phẩm chất : Trắng
Sát thương : 5 ~ 7

Xem xong trang bị hắn liền chuyển sang xem kỹ năng, cấp 1 thì chẳng ai
có kỹ năng nhưng hắn lại có một cái Thần kỹ! Nói nghe cũng lạnh
mình đấy chứ, chỉ là dù hắn có thần kỹ cũng xài không được.

Bóng Tối bí pháp
Phẩm cấp : Thần cấp
Cấp hiện tại : 1
Thông thạo : 0 / 200
Colddown : Hai phút
Hiệu ứng : Giảm 20% thời gian hồi chiêu. Người chơi khác không thể xem
thông tin của bạn
Kích hoạt : tiêu hao 0 MP, Ẩn dấu toàn bộ cơ thể trong vòng 30s. Nếu
chiến đấu sẽ mất ẩn thân, đòn đánh kế tiếp sau khi ẩn thân gây thêm
50% sát thương.
Thăng cấp cần : Đầy điểm thông tạo.

Sở Nam cười sung sướng, kỹ năng này thật là nghịch thiên, thần kỹ
mà chỉ có hai phút hồi, hơn nữa lại có thể buff sát thương quá
mạnh, quan trọng là nó không dùng MP.
Đối với người không có MP như Sở Nam quả thật quá hợp!

Bóng Tối bí pháp xem ra là kỹ năng duy nhất của hắn rồi.
Game Võ Lâm Ngạo Thiên này khi người chơi mới bắt đầu thì đều như
nhau không có class chức nghiệp, không có kỹ năng gì cả.
Đóng đi bảng kỹ năng, Sở Nam vừa mới đứng dậy chuẩn bị đi đánh
quái thì lúc này hắn mới chú ý đến tên NPC ngồi cạnh mình nãy
giờ, đây là một gã trung niên điên, nói gã điên là vì từ sáng đến
giờ gã cứ nhảy nhót làm trò lung tung, hết ca hát lại la hét nên
chẳng ai đến tìm gã hỏi nhiệm vụ. Ai lại đi tìm thằng điên để lấy
nhiệm vụ chứ? Có lẽ sáng giờ mệt rồi nên tên này mới vào đây
ngồi, mắt nhì chằm chằm Sở Nam.

Sở Nam đứng lên nhưng tên NPC vẫn nhìn không buông, không phải muốn
cưỡng dâm đấy chứ, hắn khó hiểu hỏi:


  • Có chuyện gì?


  • Ahahaha!


NPC này bỗng cười rộ lên làm Sở Nam hết hồn, gã NPC mừng quýnh lên
như vớ được vàng nói:


  • Haha cuối cùng cũng có người hỏi Lý Thông ta

Cười một trận qua đi, Lý Thông mới ho nhẹ một tiếp lấy giọng:


  • Tuy không phải là hỏi nhiệm vụ nhưng kệ đi, ta đã chờ từ sáng
    đến giờ rồi. Lại đây lại đây, giao giỏ thuốc Hoạt Huyết này cho lão
    Đông Dược giúp ta.

Lý Thông vừa dứt lời thì hệ thống vang bên tai Sở Nam:


  • Người chơi nhận được nhiệm vụ Giao Thuốc. Ban thưởng 1000 EXP, ba
    bình Hồi Huyết Tán.

Sở Nam vẫn còn ngớ người lát sau hắn mới cười khổ:


  • Sao ngươi không nói mình có nhiệm vụ cho người ta biết?


  • Ai da, đại hiệp không biết đó thôi, hệ thống bảo ta không được nói
    ra nên ta đã ca hát um xùm để thu hút các ngươi đấy. Nhưng tại sao
    các ngươi lại không đến hỏi ta một tiếng?


Sở Nam nhìn gã một cách đáng thương:


  • Bởi vì họ xem ngươi là đồ điên!


Sở Nam mang giỏ thuốc lên vai đi tìm Thầy thuốc Đông Dược. Hiện tại
trong cái trấn gần như không còn một bóng người vì kéo đi đánh quái
hết rồi.

Cảm giác này hắn thấy thật thoải mái.

Sở Nam đã khi dễ cái sự to lớn của Giang Nam trấn rồi, hắn đi tìm
gần nửa tiếng mới tìm được cái nhà của Thầy thuốc Đông Dược. Trong
đầu thầm nghĩ sao này có đi đâu phải nhớ kỹ đường để dễ bề tìm
NPC!


  • Chào Đông Dược y sư, ta là Hoa Thiên Xích được Lý Thông nhờ đem
    thuốc đến cho lão đây.

Đông Dược y sư nghe tiếng hắn thì lão từ trong nhà chậm rãi bước ra.
Thầy thuốc Đông Dược mái tóc bạc phơ mặt hiền từ than phiền nói:


  • Tiểu hài tử, sao giờ mới đến? Lão phu chờ các ngươi đến mệt mỏi
    nên phải vào nhà nghỉ ngơi.

Sở Nam cười áy náy:


  • Nếu không thì lão nhân gia ngài vào trong nghỉ ngơi một chút đi, ta
    ở ngoài này chờ.
    Bước đi của Đông Dược y sư khựng lại. Đôi mắt thâm thuý nhìn vào Sở
    Nam, thanh âm già nua nói:


  • Ngươi không cần nhiệm vụ ban thưởng sao? Không muốn thăng cấp nhanh
    hơn người như người chơi khác sao?


  • Không gấp


  • Tại sao?


Y sư hứng thú hỏi.


  • À, họ xem đây là trò chơi, còn ta xem đây là cuộc sống! Hiếu kính
    với một người già, bỏ đi một chút thời gian chờ đợi thì có gì
    quan trọng đâu.

Đông Dược y sư thích thú nhìn hắn rồi cười phá lên:


  • Cuộc sống sao? Nói hay lắm! Haha, tiểu tư ngươi tương lai khuynh đảo
    võ lâm đây. Lại đây, ta giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ.


  • Lão nói quá rồi


Sở Nam khẽ mỉm cười.

Giao giỏ thuốc cho Đông Dược y sư, thanh âm hoàn thành nhiệm vụ vang bên
tai. Kinh nghiệm rót vào

Tinh
Tinh
Tinh


  • Chúc mừng người chơi thăng cấp, đạt được 15 điểm thuộc tính.

Thanh âm thăng hoa truyền đến liên tục, lên cấp 4 rồi!

Sở Nam cười lên mừng rỡ, một cái nhiệm vụ lại lên liền 3 cấp thoải
mái như vậy. Mỗi lần lên cấp được phân cho 5 điểm thuộc tính tự do,
hắn hiện tại có 15 điểm.

Thử nhìn xem khắp cái Giang Nam tiểu trấn này có ai đạt cấp 4 và
một cái thần kỹ chưa? Chưa có! Haha


  • Khụ khụ, thật ra chỉ là lên cấp 2 thôi nhưng ta truyền cho ngươi
    một chút Chân Khí nên nhảy lên thêm 2 cấp, chỉ vì một câu nói của
    người. Cố lên nhé tiểu tử!

Đông Dược y sư nói nhỏ bên tai Sở Nam, biết sự thật như vậy hắn cảm
kích không nguôi nhìn Y sư.

NPC không phải kẻ vô tâm không tri thức, họ là một người thật đối
với Sở Nam!


  • E hèm, nhiệm vụ tân thủ còn chưa xong, ngươi đi gởi lời hỏi thăm tên
    tay u thịt bắp Chu Bá giúp ta, giờ ta phải vào trong nghỉ ngơi chuẩn
    bị đối phó đám người chơi sắp quay lại.


  • Y sư yên tâm, ta sẽ chuyển lời giúp, lão cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.


  • Người chơi nhận nhiệm vụ Chuyển lời. Ban thưởng 1000 EXP.
    Hệ Thống nói.



Sở Nam rời khỏi nhà của Y sư đi tìm nơi của Thợ rèn Chu Bá.

Trên đường đi tìm hắn mở bảng thuộc tính, tìm hướng phân phối điểm
thuộc tính đau đầu.

Sở Nam nhìn trước tương lai của mình chỉ đánh chai không dùng kỹ
năng, bất quá còn có cái Bóng Tối thần kỹ.

Đánh chai chủ yếu là tăng theo sức mạnh để mỗi đòn đánh có sát
thương cao, muốn đánh nhanh thân thủ linh hoạt thì tăng thêm nhanh nhẹn.
Nhưng nếu như vậy thì quá mỏng manh rồi, HP quá thấp.

Còn nếu tăng thuộc tính thể lực xác định là trâu bò, có điều sát
thương lại trở nên thấp. Có thể chia một chút thuộc tính sang sức
mạnh để bù lượng sát thương yếu kém nhưng không dùng được kỹ năng
thì tăng thế nào cũng vô dụng.

Sở Nam chau mày suy nghĩ một chút rồi quyết định.

Mỗi 5 điểm thuộc tính hắn cộng 3 điểm vào thể lực và 2 điểm nhanh
nhẹn.

Dùng cách trâu bò và thân thủ linh hoạt để tăng theo vậy, còn sát
thương thì có thần kỹ lo, tuy không hiệu quả lắm nhưng đây là cách
tốt nhất rồi. Sau khi chia thuộc tính xong hắn xem lại

Tên : Hoa Thiên Xích
Danh hiệu : Không
HP : 550
MP : 0 [Không thể tăng]
Sát thương : 15~17
Giáp : 10
Kháng phép : 0
Thân thủ : 12
[Thuộc tính kế tiếp cần lever 5]

Đóng bảng thuộc tính, Sở Nam tìm đến Thợ rèn Chu Bá. Trả cái
nhiệm vụ nhận kinh nghiệm, Chu Bá mới nói:


  • Hoa Thiên Xích à, ngươi đến Giang Nam sơn lâm đánh mấy con gà lấy 20
    Cựa Gà của chúng về giúp ta, ta cần cựa gà để làm tài liệu cường
    hóa.


  • Nhận nhiệm vụ Đánh gà 0/20. Ban thưởng 2000 EXP, một Nhung Hưu Bì
    Giáp.


  • Được, người chờ ta.


Sở Nam gật đầu rồi bước đi, Giang Nam sơn lâm nằm cạnh trấn, cũng là
nơi đám người chơi kéo nhau đi đánh quái nãy giờ.

Đi được một lúc hắn mới để ý thấy trong trấn bây giờ đã đông đảo
trở lại. Mặt mày ai cũng nhăn nhó khó chịu, Sở Nam nổi lên tò mò
nhìn bình đài hồi sinh, từ nơi đó đang có liên tục người chơi xuất
hiện.

Như thế nào lại chết cả bầy thế kia?


  • Khốn nạn thiệt mà, quái sơ cấp tại sao lại có cấp 3 chứ? Một
    đội năm người cũng ăn không nổi, Ma Đao Lệ Ảnh ta không ngờ bị chết
    dưới tay, à nhầm, dưới chân con gà!

Sở Nam đánh mắt nhìn qua, đó là một nam tử trong tổ đội của Tiêu
Khuynh Vũ, hiện cả đội đang mặt cau mày có bực mình la hét, Tiêu
Khuynh Vũ cũng chau mày liễu. Ồ thật ra trong trấn ai cũng la hét.

Sở Nam lắc đầu thầm kêu mình may mắn, hắn xoay người rời khỏi trấn,
bây giờ hắn đã cấp 4 rồi, một con gà chắc cũng giết được đi?


  • Này, ngươi đi đâu đấy? Ngươi không đánh được quái đâu.

Một giọng nữ trong đội Khuynh Vũ thấy hắn muốn rời trấn đi đến
Giang Nam sơn lâm thì kêu với theo.

Sở Nam ngoảnh đầu nhìn lại, đó là một cô gái có tên Kẹo Đường Cực
Đắng. Hắn mỉm cười nhún vai rồi lại đi tiếp, rời khỏi Giang Nam
tiểu trấn, ngươi không đánh được nhưng ai nói ta không đánh được.

Kẹo Đường hậm hực dậm chân, mũi nhỏ thở phì phò, tên đó dám bỏ
ngoài tai lời của mình, một tiếng cảm ơn khách sáo cũng không nói.
Hắn tưởng mình là thần tượng siêu sao chắc?

Thật ra cô hiểu lầm Sở Nam rồi, hắn vừa khỏi bệnh tự kỷ và mặc
cảm không lâu, nói chuyện nhiều với hắn là một điều tương đối khó
khăn, huống chi người đó còn là mỹ nữ như cô chứ.


  • Thằng ngu đó nói nhiều làm gì, ta lại đi tìm nhiệm vụ đi.

Một người trong đội tên Cuồng Phong Thiên Long hừ khinh thường. Ý kiến
của hắn được cả đội đồng ý, đánh quái không được vậy thì đi tìm
nhiệm vụ nữa thôi.
Tiêu Khuynh Vũ nhìn bóng lưng Sở Nam vài lần, không hiểu sao cô cảm
thấy bóng lưng hắn luôn cô độc và yên tĩnh nhưng Khuynh Vũ không để ý
nhiều, cô dẫn theo đội đi tìm nhiệm vụ.


Võ Lâm Ngạo Thiên - Chương #2