Người đăng: hieugskm
- Chúng ta trước giờ vẫn là bạn mà!
Steven vừa nói vừa nháy mắt với Thiên Hùng. Bọn họ cùng cụng chai, sau đó ngửa
cổ tu một hơi bia dài. Sau khi Thiên Hùng gọi điện, Steven hẹn hắn ra quán bar
mọi khi. Nơi này gần bệnh viện, nên Công Tử còn đến trước cả sư đệ.
- Tôi tưởng cậu đang giận chuyện gì đó. - Steven tiếp tục nói.
- Không phải giận, mà tình cờ có âm mưu riêng.
Thiên Hùng phì cười, cảm giác sao mình trẻ con quá. Hai người bạn thân thiết
có thể trở mặt chỉ vì game sao? Nam giới vốn không có nhiều vấn đề như cánh
phụ nữ. Lẽ ra phải đánh nhau một chập rồi làm huề mới giống đại trượng phu.
Nhưng với trường hợp này, hắn dĩ nhiên không có gan đụng đến trấn sơn chi bảo
của khoa ngoại thần kinh. Mới tuần trước viện trưởng đích thân khen Steven rất
triển vọng, có thể đề cử y vào vị trí trưởng khoa trong nhiệm kỳ sau. Một câu
phát ngôn không rõ thật giả đã khiến chính trường ngầm bên trong bệnh viện dậy
sóng. Thiên Hùng biết bạn mình đang chịu những loại áp lực gì.
Xét về thâm niên, Steven là thành viên mới. Xét về thành tích, công cao chấn
chủ. Xét về ngoại giao, mặt lạnh khó ưa. Có thể nói y thừa khả năng, nhưng
đồng thời cũng thiếu đi những người ủng hộ. Chỉ có viện trưởng đánh giá cao,
còn người khác vẫn nhất mực nghi ngờ Steven.
Làm sao tin tưởng được người vừa là bác sĩ vừa là bệnh nhân nội trú dài hạn.
Thân y còn lo chưa xong, sao có thể cứu chữa nhiều người. Quá sáu tháng, tình
trạng của Steven không thay đổi gì mấy. Y gần như bị xếp vào loại bệnh nhân
không còn khả năng phục hồi.
Sự bài xích của đồng nghiệp không làm Steven quan tâm lắm. Nhưng báo cáo sức
khoẻ gần đây thật sự khiến y suy sụp rất nhiều. “Có lẽ mình nên chấp nhận thực
tại, rằng không bao giờ đứng lên đi lại được. Trên đời có những chuyện chỉ tin
tưởng hay cố gắng cũng chẳng đem lại lợi ích gì.”
- Steven, cậu vẫn nghe tôi nói chứ. - Thiên Hùng lo lắng nhìn bạn.
- Ồ, tôi hơi phân tâm vì không nhớ lúc đi mình đã khoá cưả phòng chưa.
Trước đây y được Ngọc Linh dạy rằng nụ cười sẽ khiến người ta gần gũi nhau
hơn. Nhưng giờ đây Steven vừa học được nụ cười sẽ ngăn người khác biết được sư
thật. Có nhiều đồng nghiệp nở nụ cười giả tạo với y, có nhiều người quen cũng
dùng nụ cười ấy với dr.Wilson. Y đành dùng kiểu cười này để che dấu sự hỗn
loạn trong lòng.
Thiên Hùng chỉ liếc sơ cũng biết Steven đang có nhiều tâm sự. Trước khi làm
trong bệnh viện, hắn đã lăn lộn khắp chợ, làm thêm đủ thứ nghề. Tiếp xúc với
nhiều người, hắn có khả năng đọc được nét mặt kẻ khác. Nhưng Thiên Hùng không
bao giờ nói ra những suy nghĩ của mình, hay cố gắng giúp đỡ người ta.
- Có muốn biết bí mật của Bách Thắng bang không? - Hắn đột ngột đổi đề tài,
hướng sự chú ý của Steven sang nơi khác.
- Đó là điều tôi đã hỏi cậu mà. - Steven uống thêm một ngụm bia. - Nhưng tôi
quên mất, người ta đâu dễ nói tuyệt chiêu của mình cho người ngoài, nhất là
tướng quân địch quốc.
Đột nhiên Thiên Hùng đổi giọng, nói thều thào như gián điệp kinh tế đang bán
bí mật công nghệ.
- Tôi có thể nói, với điều kiện cậu lấy bí mật tương đương trao đổi.
- Bí mật gì? - Steven nhướng mày nhìn hắn.
- Làm cách mà mà cậu mạnh thế? Rõ ràng tôi đã tăng cấp liên tục, mà cậu vẫn
tiến nhanh hơn.
Steven rõ ràng rất hứng thú với câu hỏi này. Võ Lâm luôn làm y quên đi con
người thật cuả mình lẫn những rắc rối xung quanh. Ở thế giới đó, Lam Y Công Tử
là đại thần toàn năng, vô cùng hùng mạnh. Chẳng còn những trò tị nạnh đặt điều
nói xấu nhau, cũng chẳng còn xe lăn hay người tàn phế nào cả.
- Cậu có thắc mắc vì sao tôi không đến Tiên Nhân thôn không?
- Có chứ. - Thiên Hùng gật đầu. - Với khả năng của cậu, thoả những điều kiện
vào Tiên Nhân thôn là quá dễ dàng.
- Nơi đó cho người ta nhiều điểm kinh nghiệm chỉ bằng cách ngồi thiền đúng
không? - Steven khịt mũi. - Nhưng muốn đạt đến sức mạnh cao hơn, phải tàn nhẫn
hơn.
- Cậu đã làm gì vậy? - Thiên Hùng chợt cảm thấy e dè.
- Tôi luyện tập ở quỷ giới.
- Còn điều tàn nhẫn cậu mới nói là gì?
- Tàn nhẫn với bản thân mình. Ép nhân vật đi vào địa ngục cho quỷ dữ xâu xé,
bị đánh tan tác, chết đi sống lại nhiều lần.
- Vậy có gì khác việc đi vào Ác Nhân cốc. - Thiên Hùng ngẩn ra.
- Ừ, có gì khác đâu. Chỉ có cấp độ là cao hơn thôi. - Steven phì cười.
Họ vừa nói về trò chơi như một phần cuộc sống của mình vậy. Nhân vật bị thế
nào, bản thân họ cũng chịu những điều đó. Nhưng trên thực tế, họ không thể hồi
sinh nhiều lần như game được. Mỗi người chỉ có một cuộc đời, một sinh mạng mà
thôi.
Thiên Hùng đấm vào vai Steven một cú khiến y suýt xoa. Nhưng sau đó dr.Wilson
trả đũa, không hề kém cạnh. Mỗi ngày y đều không bỏ qua giờ tập ở khoa chấn
thương chỉnh hình, tuy chưa thể đi lại nhưng lực tay lại được nâng lên đáng
kể. Điều khiển xe lăn cũng là việc hoạt động thể lực rồi. Chơi vật tay không
biết chắc ai trong hai người sẽ thắng.
Những bác sĩ có trách nhiệm không uống hơn ba chai bia mỗi đêm. Nhưng câu
chuyện của Steven có quá nhiều tình tiết đáng nhắc đến đến khiến y không có
thời gian uống hết chai đầu tiên. Thiên Hùng thì chăm chú lắng nghe, thỉnh
thoảng đặt câu hỏi kịp lúc. Hồi sau, rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao Lam Y Công
Tử muốn giúp Trần quốc thống nhất thiên hạ. Mục đích của họ còn nằm xa hơn
phía sau sự kiện Cửu Long Tranh Châu.
- Ngày mai, nếu rảnh rỗi tôi với cậu đi một chuyến. - Steven đề nghị.
- Đáng ra tôi sẽ tiếp tục thử vận ở hang Long Vương, nhưng có lẽ quỷ giới là
vấn đề đáng quan tâm hơn. - Thiên Hùng trả lời.
^_^
Vào giờ nghỉ trưa, Ngọc Linh rất ngạc nhiên khi thấy Thiên Hùng đi về khu nội
trú. Hình như cả tháng rồi hắn luôn tránh né khu vực chỗ dr. Wilson. Trên tay
Thiên Hùng còn xách theo hai phần cơm trưa, chắc chắn không phải mua cho người
đẹp. Vậy mà nàng vẫn cố ý gọi lại, muốn hỏi cho rõ ràng.
- Anh đi đâu thế? - Nàng ngọt ngào.
- Lấy lòng sư huynh. - Thiên Hùng vui vẻ trả lời.
Ngọc Linh cũng mỉm cười theo hắn. Không biết giữa hai người đó có chuyện gì,
nhưng làm hoà với nhau là tốt rồi. Nàng cũng chẳng muốn nhìn dr.Wilson mặt ủ
mày chau suốt ngày nữa. Kể từ lúc tình bạn của họ gặp “trục trặc”, Ngọc Linh
luôn lo lắng cho Steven. Thiên Hùng thì dường như không hề hấn gì, bởi hắn có
bạn bè bao quanh mình. Steven thì không được thế, ngay từ đầu y đã là người
khó gần. Ngoại trừ Thiên Hùng tự động đến tìm dr.Wilson, Ngọc Linh chưa nhìn
thấy bạn bè nào đi thăm y cả. “Cô đơn đến mức tội nghiệp.”
Thiên Hùng đến phòng bệnh trên lầu mười, kinh ngạc khi thấy có nhiều người đã
ở đó từ trước. Họ quay lại nhìn hắn, trách mắng cái kiểu gõ cửa rồi xông vào
mà không chờ trả lời. Thiên Hùng gật đầu xin lỗi, sau đó lui về ngồi ở sô pha
dành cho khách. Biết hắn là nhân viên bệnh viện, đồng thời là bạn dr.Wilson
nên mọi người mới bỏ qua.
Trưởng khoa di truyền học, bác sĩ Lý ở ngân hàng tế bào gốc cùng một số nhân
viên quốc tế khác đứng quây quần xung quanh Steven. Chàng bác sĩ tóc bạch kim
thì bị lật sấp trên giường, một mũi tiêm cỡ lớn chưa bơm hết thuốc vẫn còn
ghim trên người. Bác sĩ Lý dùng bông khử trùng nhấn vào vị trí mũi tiêm, sau
đó rút kim ra. Thiên Hùng có thể thấy sáu vết chích trước đó đều nằm ở vị trí
dọc đốt sống lưng của Steven.
Đây là phương pháp điều trị bằng tế bào gốc, vũ khí cuối cùng của con người
trước những căn bệnh khó trị. Mấy người nước ngoài kia chắc chắn là nhân viên
ngân hàng tế bào gốc ở Đào Lan. Xem ra Steven đã liên lạc về quê nhà, đem thứ
lưu trữ trong kho lạnh từ khi y ra đời đến nay tới. Chi phí của dịch vụ lưu
giữ tế bào gốc trích ra từ cuống rốn của trẻ sơ sinh cực kỳ tốn kém, đắt đỏ.
Hoặc đứa trẻ mới ra đời có gia đình vô cùng giàu có, hoặc nó sở hữu thân phận
quan trọng không thay thế được. Không biết Steven là người thuộc trường hợp
nào?
Tế bào gốc là loại tế bào có thể phát triển thành bất cứ bộ phận nào trên cơ
thể. Nó được ứng dụng trong việc chữa trị các khiếm khuyết di truyền hoặc phục
hồi các cơ quan bị cho là không thể thay thế. Nếu bạn bị mất một lớp da, cơ
thể sẽ hình thành một lớp da mới. Nhưng nếu bạn bị tổn thương não, đó là
thương tật vĩnh viễn không thể phục hồi. Ở trường hợp của Steven là chấn
thương tuỷ sống gây liệt hai chi dưới. Nhưng tế bào gốc của y có thể phục hồi
phần tuỷ sống đã bị hư hại kia.
“Rất có thể Steven sẽ đi lại được.” Thiên Hùng mừng thầm trong lòng.
Trước đó họ vẫn hy vọng cơ thể y sẽ tự chưã trị. Nhưng sáu tháng là đủ để kết
luận bệnh trạng của Steven sẽ không bao giờ khá hơn được. “Có lẽ thời gian qua
cậu ta đã từng tuyệt vọng nhiều lần.” Hắn cảm thấy có lỗi vì không ở bên bạn
trong những giờ phút đen tối nhất. Steven một mình âm thầm chịu đựng, tự vượt
qua tất cả. Nếu là bản thân Thiên Hùng, có lẽ hắn sẽ khó bình thản như sư
huynh được.
“Ngưỡng mộ cậu thật đấy, đại thần.”
Thiên Hùng im lặng đứng bên ngoài quan sát. Hắn không dám làm phiền tất cả
những cán bộ cao cấp trong bệnh viện đang thảo luận với nhau. Mấy hộ lý giúp
Steven xoay người lật lại, kéo thẳng quần áo và đắp chăn lên chân y. Chỉ khi
Steven nằm trên giường, mọi người mới nhớ y vốn là bệnh nhân. Bình thường,
dr.Wlison luôn nghiêm nghị trong lúc làm việc. Mặc dù y phải ngồi xe lăn nhưng
chưa ai dám coi thường. Quả là người vừa tài năng, vừa có tác phong lãnh đạo.
Không lạ gì khi mới hai mươi sáu tuổi, y đã đạt được nhiều thành tích khiến
người ta ghen tị. Chẳng ai đoán biết được dr.Wilson sẽ còn tiến bao nhiêu xa.
Steven tham bàn cùng bác sĩ Lý và trưởng khoa di truyền học. Thỉnh thoảng y
xoay qua nói chuyện cùng mấy người Đào Lan bằng tiếng mẹ đẻ. Cả cái khoản đa
ngôn ngữ này cũng đã khiến Thiên Hùng phục sát đất. Mới học tiếng Việt được
một năm, y đã có thể dùng cổ ngữ mắng người ta trong game.
Sau khi mọi người ra ngoài hết, Steven mới ngoắc tay kêu Thiên Hùng đến. Y đã
thấy sư đệ nãy giờ nhưng chưa có dịp nói chuyện.
- Do chuyến bay nên bọn họ đến muộn. - Steven giải thích. - Làm lố giờ cơm
trưa rồi.
- Cậu thấy thế nào? - Hắn quan tâm.
- Đói bụng. - Y trả lời.
Thiên Hùng lắc đầu cười xoà. Steven luôn như vậy, không thích nói về cá nhân.
Gốc tích gia đình hay bệnh trạng bản thân đều là những thứ người ngoài không
nên biết đến. Thiên Hùng hiểu và tôn trọng những quyết định của bạn. Khi
Steven muốn chia sẻ, hắn sẽ lắng nghe; khi y chưa muốn nói, Thiên Hùng sẽ
không hỏi. Quân tử chi giao thì cũng đến mức này là cùng.
Sau khi ăn trưa xong, họ vẫn còn một tiếng đồng hồ để đăng nhập vào Võ Lâm, đi
tìm bí mật của Trần quốc.