Người đăng: hieugskm
Nguyễn Thiên Hùng du nhập võ lâm được gần tháng trời thì có kết quả tốt
nghiệp. Không ngoài dự đoán của hắn, Thiên Hùng thật sự đã đậu loại ưu. Lúc
trước còn chần chờ nằm nhà giải lao sau cuộc vượt vũ môn, bây giờ có kết quả,
hắn không thể tự huyễn hoặc rằng mình rãnh rỗi được.
Ừ thì lên trường xin bản điểm và giấy chứng nhận tốt nghiệp tạm thời. Rồi ngồi
nhà viết đơn xin việc, chạy vòng vòng đến các bệnh viện gửi hồ sơ mong ‘được
chăng hay chớ’. Kết quả là lại tiếp tục rút ở nhà chơi game, toàn bộ đơn xin
việc đều bặt vô âm tính.
Nhân vật Anh Hùng của hắn lần đó bị khoá đúng ba ngày. Sau khi từ Ác Nhân cốc
trở ra hắn thăng tiến lên cấp 52, còn thằng Quý lên được cấp 143. Trò chơi này
cấp càng cao, điểm tích luỹ nâng lever càng nhiều. Chính vì thế nhân vật Anh
Hùng mới thăng liền ba cấp còn Coffe đại sư chỉ được một.
[Mật] Coffe đại sư: “Anh Hùng, mau mở bảo bối nhận tiểu oa sủng đi.”
Thiên Hùng ngay lập tức mở tay nãi ra, click chọn vào cái trứng mình đã chôm
được từ Thần Bí Nhân. Ánh sáng chói loà ngập mắt, một chú chim đỏ rực đuôi dài
chớp chớp mắt nhìn hắn đáng yêu.
[Báo] Hệ thống: “Chúc mừng Anh Hùng nhận được Cao cấp sủng vật. Sau này cùng
nhau hành hiệp giang hồ, lưu danh truyền thuyết.”
Tuỳ chọn đặt tên lần đầu cho sủng vật hiện ra, hắn không do dự gõ vào đó chữ
Kentucky, một nhãn hiệu thức ăn nhanh nổi tiếng. Đúng vậy, con Dực Hoả Phượng
này chỉ làm hắn nhớ đến gà rán mà thôi.
Việc tiếp theo mà hắn làm chính là kiểm tra hộp thư đang nhấp nháy chờ được
xem kia. Cái gì, có khủng bố sao? Chỉ mới ba ngày đã nhận được hàng chục lá
thư từ nick Tịch Dạ. Năm cái đầu là lịch sự đề nghị liên lạc, năm cái sau là
trách móc vì sao hắn chôm bảo bối của mình ... năm cái cuối cùng đặc biệt lăng
liệt, muốn trảm cả nhà của hắn. Anh Hùng bực bội, hắn không thích đụng chạm
với loài người hung dữ như thế này.
Đột nhiên ầm một tiếng, cạnh hắn xuất hiện một đám khói bốc mù mịt. Một cô
nương mặc bộ đồ dạ hành xuất hiện trước mặt Anh Hùng.
[Cận] Tịch Dạ: “Cuối cùng cũng xuất hiện. Thời gian qua ngươi đã trốn ở đâu?
May mà ta dùng Truy Tung theo dõi, nếu không cũng chẳng thể tìm ra ngươi
được.”
[Cận] Anh Hùng: “À ... xin hỏi cô nương cần tìm tại hạ có việc gì?”
[Cận] Tịch Dạ: “Ngươi còn giả điên, mau trả lại sủng đản cho ta.”
[Cận] Anh Hùng: “Không có!”
[Cận] Tịch Dạ: “Còn chối, không phải tên đạo tặc nhà ngươi thì còn ai. Thứ y
sinh làm đạo tặc như ngươi, server này còn chưa có kẻ thứ hai sao?”
[Cận] Anh Hùng: “Thật sự là không có, bởi vì trứng đó đã nở rồi.”
Hắn mở lồng, kích vào lệnh triệu hồi sủng vật. Con Kentucky ngay lập tức xuất
hiện bay bay sau lưng. “Chủ nhân, người gọi ta sao?”
Tịch Dạ ngay lập tức nổi điên. Trên màn hình chat chỉ gõ toàn icon tức giận.
Vậy là nàng tấn công hắn. Thiên Hùng nhìn vào bảng máu của hai bên. Lever 53
cùng 89 đối đầu, thật sự là không còn đường sống. Đạo tặc chước thứ hai, tẩu
vi thượng sách. Hắn chạy, nhưng bị chém ngay sau lưng. Nàng ra tay thật ngoan
độc, không để ý khoảng cách thực lực giữa hai bên, tiễn hắn về y quán luôn.
Mỗi lần chết hồi sinh lại sẽ bị mất tiền, rớt kinh nghiệm. Hắn đang giận vô
cùng, lần đầu tiên gặp cái chuyện thị phi như thế này, muốn tránh cũng không
xong. Nào ngờ Tịch Dạ quả thật là nữ nhân âm hiểm, xông thẳng đến y quán, chờ
hắn vừa hồi sinh đi ra thì lại liên tục chém, cho đến khi hắn gục chết tại chỗ
mới thôi. Tiểu sủng mới cũng vì thế mà bị giảm thọ mệnh, bảo giáp và vũ khí
đều bị mất độ bền. Hồi sinh cũng phải mất tiền vậy, mua thọ dược cho sủng vật
cũng tốn tiền vậy, đến chế tác sư sửa đồ cũng tốn tiền vậy. Mà bình phàm hễ
đụng tới tiền bạc, Thiên Hùng rất dễ mất bình tĩnh.
Hắn ngó sang phòng đối diện, thật là kẹt là thằng Quý đi vào trường có công
việc gì đó chưa về. Chiến hữu cùng bang thì bận làm quest hết trơn rồi. Thiên
Hùng đầy bất lực nằm chết tại chỗ, chờ đồng hồ đếm ngược để phục sinh. Đáng
ghét là nữ nhân bịt mặt kia không có ý định rời đi, đứng canh chừng hắn sống
dậy để đánh cho tuột lever đây mà. Chỉ cần đẩy Thiên Hùng ngược về cấp 49,
sủng vật sẽ tự động trở về hình dạng trứng, lúc đó cường ngạnh bắt hắn giao ra
càng dễ dàng hơn.
Thấy tương lai mịt mù trước mắt, Thiên hùng đành giở trò thương lượng.
[Cận] Anh Hùng: “Cô nương, đi lại trên giang hồ cũng có quy tắc đạo nghĩa chứ.
Sao lại hiếp đáp kẻ dưới cơ mình.”
[Cận] Tịch Dạ: “Ta không có hiếp đáp kẻ yếu. Ta không hiểu ngươi VIP hay
hacker, thật ra ngươi dùng bản crack nào nhưng mà dễ dàng chôm được thần vật
cao cấp nhất của ta như vậy? Mau buông tay chịu chết, lấy được sủng đản rồi,
ta với ngươi không cần nợ nhau.”
[Cận] Anh Hùng: “Thì ra cô là boss Kẻ Thần Bí hôm trước. Cô nương đi làm sơn
tặc cướp tiêu thì được, ta là đạo tặc thì không được chôm đồ của người ta.
Công lý là ở đâu?”
Một tay gõ chat, một tay nhấn điện thoại gọi cứu viện. Cùng lúc hai não trái
phải hoạt động độc lập được với nhau, e cũng là một bản lĩnh hơn người của
Thiên Hùng.
- Chú đang ở đâu rồi? Chủ nợ đánh tới nhà rồi kia. Sơn tặc hôm nọ đang canh
anh ở chỗ y quán, gặp một lần, giết một lần. Ả muốn tẩy lever của anh. - Hắn
cấp tốc thông báo cho thằng Quý.
- Hả, cái gì? - Thằng Quý nhảy dựng lên. - Em đang đi ngoài đường. Anh chờ
chút, em tìm quán net lủi vào cứu anh ngay.
Quả nhiên là anh em tình thâm, kêu cứu là lập tức có viện binh chạy tới. Nhưng
lần sau hắn phải nhắc nhở thằng em này bỏ cái thói vừa chạy xe vừa nghe điện
thoại đi.
Thời gian đếm ngược kết thúc, nhân vật Anh Hùng hồi sinh tại chỗ, Tịch Dạ lại
xông vào chém giết không tha. Dù hắn tích cực hồi máu, cũng không thể bù lại
với những đòn tấn công nặng nề của nàng, chiêu nào cũng trên ngàn tư. Máu của
hắn chỉ cần ba bốn lần chém là tuột sạch bách. Lại tiếp tục nằm chết chịu
trận, lever đã bị tuột xuống 51, nộ khí đã đủ 100%.
“Lần sau có nên dùng chiêu bạo kích, ôm bom tự sát tấn công nàng ta chăng?”
Hắn nhíu mày. Thiên Hùng không thích làm mích lòng người khác, nhưng nếu kẻ
nào cố tình gây hấn với hắn, Thiên Hùng cũng khó mà nhẫn nhịn được. Ba ngày
treo máy ở tù mới tìm được mấy triệu điểm kinh nghiệm đó. Bây giờ trơ mắt nhìn
người ta chém mình hết lần này đến lần khác, nằm trong máu me đầm đìa, lever
tuột dần, của cải hư hao như vậy sao có thể chịu nổi.
Từ đằng xa, một bóng người cưỡi hắc mã đang ầm ầm phi tới. Quân cứu viện đã
đến rồi. Coffe đại sư cùng thần sủng Tiểu Hắc xuất hiện, phương kích trong
tay, không cần hỏi liền nhào vào kích sát hung dữ cô nương kia.
[Cận] Coffe đại sư: “Anh Hùng có sao không?”
Hắn ngay lập tức chui vào y quán hồi sinh. Vừa đi ra đã thấy hai bên giao
chiến kịch liệt dữ dội. Coffe đại sư tuy lever cao nhưng trang bị chỉ thuộc
hạng bình thường, thằng Quý ghét nhất là bỏ tiền nạp thẻ. Nó cho rằng mua
trang bị hỗ trợ chỉ là hành vi của bọn gà, dân chuyên nghiệp phải cày lever
mới là hảo hán.
Người sống tại giang hồ, tự nhiên cũng phải tuân theo một số quy tắc. Ngoài
điều lệ game quy định phải lịch sự khi giao tiếp, giang hồ cũng có những quy
định ngầm với nhau. Lấy thịt đè người chính là hành vi cấm kỵ. Người chơi mới
ở thôn tân thủ được hệ thống bảo vệ là một ví dụ. Theo đó ở tại chốn võ lâm
này cấp 7x chỉ đánh với 7x, dưới cấp 60 vẫn chỉ là người chơi mới tập sự mà
thôi. Chỉ giết địch ngoài thành, khác quốc gia, các vụ tranh chấp bang phái
đều phải có thư thách đấu và thượng đài mới tính là hợp lệ. Vậy mà hôm nay
Tịch Dạ đã vi phạm hết toàn thể những điều cấm kỵ đó. Hơn hết, nàng dám động
vào hảo huynh đệ của Coffe đại sư, thế nên cậu ta cũng dốc hết sức mình để báo
thù cho đại ca.
Cấp 89 đối đầu với cấp 143 lẽ ra không khó đoán kết quả. Nhưng phức tạp ở chỗ
toàn bộ trang bị của Tịch Dạ đều là hoàng kim cấp 80, vô khuyết sản phẩm. Tuy
chỉ số đồng bộ không cao bằng chiến giáp của Anh Hùng, nhưng quả thật các điểm
cộng dồn cũng đã thuộc hàng top. Lever của nàng chỉ ở tầm trung, thuộc chế độ
VIP, còn có hàng họ này nọ, chắc cú là do bỏ tiền ra nạp thẻ rồi. Thằng Quý
càng khinh thường đối thủ, ra tay càng lúc dữ dội hơn.
Cũng giống như trận ở Ma Phong Lĩnh, Anh Hùng ở bên cạnh hỗ trợ đồng đội.
Trong thời khắc quyết định, hắn lại ra tay nhanh gọn lẹ đoạt đồ của đối
phương. Coffe đại sư biết rõ Anh Hùng có khả năng bách chiến bách thắng như
thế nào, vưà thấy nhân vật nhặt được bảo bối liền dùng Đồng Hành phù kéo Thiên
Hùng đi ra khỏi kinh thành.
[Nhóm] Coffe đại sư: “Lần này lại thu được vật báu nào vậy anh?”
[Nhóm] Anh Hùng: “Một cái lệnh bài có chữ mật.”
[Nhóm] Coffe đại sư: “Không xong rồi, cô là là mật thám của triều đình.”
[Nhóm] Anh Hùng: “Hả, là sao?”
[Nhóm] Coffe đại sư: “Là GM, là mod ẩn trong trò chơi này. Có thể là cộng tác
viên hay là nhân viên hãng game, nhiệm vụ của họ là trà trộn trong vô số người
chơi, để tìm ra các lỗi, lỗ hổng và quản lý hoạt động chung. Trong võ lâm này
gọi là Đại nội mất thám.”
Thằng Quý vừa dứt lời, bên cạnh họ lại có tiếng nổ ầm và khói bụi bay mù mịt.
Tịch Dạ kia đã dùng bùa Truy Tung và sau đó lại Đồng Hành đến chỗ đối phương.
Loại bùa theo dõi và truyền tống này rất mắc tiền, không phải là người chơi
giàu có, hoặc được tài trợ miễn phí cũng chẳng ai dám dùng liên tục như Tịch
Dạ.
[Cận] Tịch Dạ: “Kẻ biết được bí mật của ta phải chết. Ta khoá acc của hai
người vì tội hack đồ.”
[Cận] Coffe đại sư: “Oan quá, nào có. Tụi em là người chơi lương thiện mà.”
[Cận] Tịch Dạ: “Đừng chối cãi vòng vèo, có người chơi nào mà lần lượt lấy được
toàn đồ khủng trong tay nãi của ta. Chịu chết đi!”
Cả hai anh em cứng người sợ hãi. Bọn họ chỉ giỡn chơi thôi mà, sao lại đến
nông nỗi này. Hai cái nick này đều là tài sản quý giá của bọn họ. Ai cũng đã
phải trải qua rèn luyện mấy tháng trời mới đạt được chút thành tựu. Lever, bảo
bối, thanh danh chẳng lẽ phải chịu mất đi như vậy? Lại còn bị ghép tội chơi
hack thì làm sao dám ngẩn mặt nhìn đời.
Nheo mắt, một phút, hai phút ... sao đó vẫn không có gì thay đổi. Coffe đại sư
di chuyển đến bên vệ đường, thử nhổ một túm cỏ lên lên xem sao. Cuối cùng cậu
ta cười to.
[Cận] Coffe đại sư: “Ha ha ha ... Anh Hùng đừng sợ. Cô ta đã để mất lệnh bài,
không còn quyền lực của một đại nội mật thám, không thể khoá acc của bọn ta.”
Lần này, đến lượt người cứng đờ bất động là Tịch Dạ.