Người đăng: hieugskm
Công thành chiến là một sự kiện lớn dùng để chọn ra kinh đô và quốc vương
trong số những thành chủ. Người thắng cuộc cuối cùng sẽ lên ngai vua, cai quản
đất nước trong suốt ba tháng trời. Còn phụ bản “Tranh đế đoạt vị” là do quốc
vương mở ra, nhằm tiếp những Anh Hùng muốn thách thức uy phong của mình. Người
chiến thắng dĩ nhiên sẽ nhận được phần thưởng làm vua một ngày, mod cũng không
thể cản.
Khất Nhi làm Lê vương được ba tháng, đã trải qua hai kỳ quốc chiến. Nhưng
những sự việc lùm xùm với Lý vương Lục Đạo ở bên ngoài game đã khiến y mệt mỏi
chán chường. Thậm chí Võ Lâm đã từng phải tạm nghỉ với lý do bảo trì server vì
những hệ luỵ liên can. Chính vì vậy Khất Nhi càng không thích dính dấp tới
việc tranh đấu.
Nhưng thân tại giang hồ, sao có thể nói đến chuyện nhàn tản thảnh thơi. Mỗi
ngày phải đánh nhau, phải chém giết thì mới là Võ Lâm được chứ. Không phải PK
cá nhân, thì kéo hội chơi đoàn chiến. Hệ thống lúc nào cũng hỗ trợ mở võ đài,
mở chiến trường mỗi khi có yêu cầu.
Tuy trước đây Lam Y Công Tử luôn ra vẻ thế ngoại cao nhân không nhúng tay vào
việc trong thiên hạ, nhưng chẳng phải hễ có chiến tranh y lại anh dũng dẫn đầu
sao? Lần này Trần vương đến phá hoại hôn lễ của Lam Y, lớn tiếng muốn đòi y
làm cống phẩm. Về tư hay công, Lam Y đều không thể không nghênh chiến.
Nếu Khất Nhi không muốn đánh thì cứ để Công Tử gánh. Chỉ cần chiến thắng trong
“Tranh Đế Đoạt Vị”, được làm vua một ngày là đủ để tiêu diệt Trần quốc rồi.
Đang trong lúc cao hứng, Steven bỗng nhiên không còn biết lo sợ là gì. Có bạn
hữu xung quanh, có thê tử ủng hộ, y tưởng như mình là vô địch thiên hạ. Khất
Nhi nghiến răng gật đầu, tuyên bố ba ngày sau cũng là ngày “Tranh Đế Đoạt Vị”.
Họ sẽ thượng đài một giờ trước khi xảy ra quốc chiến, vậy là đủ để định đoạt
ngôi vua.
[Quốc] Khất Nhi: “Đừng tưởng ta sẽ dễ dàng trao ngai vua. Không chiến thắng,
ngươi chuẩn bị tinh thần làm cống phẩm giao nộp cho Trần quốc.”
Thì ra ngay từ đầu Khất Nhi đã có tâm tư riêng. Ở cùng server với một vị đại
thần đã khiến hắn chịu không ít áp lực. Nhân sự kiện này, nội ứng ngoại hợp,
đẩy Lam Y sang server khác. Bớt một kẻ tranh công với mình, bầu trời cũng sẽ
quang đãng hơn.
^_^
Sau đám cưới tối thứ bảy, mọi người rã rời ngủ bù vào ngày chủ nhật. Vậy mà
Thiên Hùng không biết điều, mới sáng sớm đã đến thăm chiến hữu.
- Tôi đã nghe Tịch Dạ kể hết những chuyện tối qua rồi! - Hắn vừa xông vào
phòng đã lớn tiếng nói ngay.
Steven khó chịu trùm chăn lên đầu, tránh đi ánh sáng từ phía cửa rọi vào. Hắn
không biết người huyết áp thấp rất khó tỉnh vào buổi sáng sao? Steven là bệnh
nhân đó, phải đối xử cẩn thận chứ.
- Này, dậy mau. Chúng ta đi ra ngoài.
- Làm gì vậy, sáng chủ nhật đến đây chỉ muốn rủ tôi đi ăn à? - Steven càm
ràm.
- Không, tôi tới đưa cậu đi hưởng tuần trăng mật.
- Cái gì? - Quả nhiên có người nghe xong tỉnh ngủ ngay.
- Ngọc Linh đang chờ dưới sảnh, tôi gọi cô ấy lên nha.
- Nguyễn Thiên Hùng, có phải cậu muốn chết? - Steven tức giận gầm gừ.
- Này bình tĩnh đã, tôi đâu tiết lộ gì với cô ấy. Chỉ là muốn rủ bạn bè đi
chơi, sẵn tiện giới thiệu bạn gái mình với Ngọc Linh thôi. - Hắn nháy mắt. -
Lợi cho cậu rồi đấy nhé.
- Tôi không đi! - Steven kiên quyết nhắm mắt ngủ tiếp.
Thiên Hùng rất bình tĩnh lấy điện thoại ra, nhấn nút gọi, sau đó nói oang
oang. “Ngọc Linh hả? Dr.Wilson đồng ý đi dã ngoại rồi, em lên đây hỗ trợ một
tí. Anh không biết về công tác của hộ lý.”
Steven ngay lập tức tung chăn ra, đưa đôi mắt căm thù nhìn Thiên Hùng.
^_^
Mấy phút sau có tiếng gõ cộc cộc bên ngoài. Thiên Hùng ra mở cửa cho Ngọc Linh
vào.
- Chào buổi sáng, Dr.Wilson! - Nàng lên tiếng.
- Chào buổi sáng, y tá Lý! - Y cũng lịch sự đáp lời.
Hai người là đồng nghiệp, nên lúc nào cũng dùng phép tắc lễ nghi mà cư xử.
Không giống như Thiên Hùng, luôn đem tình cảm cá nhân ra dùng. Nàng không cần
hỏi cũng biết những nhu cầu buổi sáng của Dr.Wilson là gì. Ngọc Linh đuổi
Thiên Hùng ra ngoài, sau đó bắt đầu làm công việc của hộ lý.
Hắn ngồi trong phòng khách, để Ngọc Linh đối phó với Steven. Từ chuyện ngồi
dậy đến di chuyển lên xe lăn, Steven đều cần có người hỗ trợ. Trong khi y vô
dụng nhất vẫn kiêu ngạo không muốn bạn thân nhìn thấy. Chỉ có y tá mới được
chứng kiến những khoảnh khắc yếu đuối của Steven mà thôi.
Phòng bệnh cao cấp của Chợ Ruộng được thiết kế phù hợp nhất với những bệnh
nhân như Steven. Nhưng với chứng liệt từ thắt lưng trở xuống thì sống ở bất kỳ
chỗ nào cũng cảm thấy bất tiện. Năm tháng trước thậm chí y còn không rời khỏi
giường được, nay có thể làm việc đã là tiến bộ đáng vui mừng rồi.
Khi Ngọc Linh đẩy Steven khỏi phòng, y đã tề chỉnh từ đầu đến chân. Thiên Hùng
bỏ tờ báo đang đọc xuống, nhìn họ rồi cười gật gù.
- Không có việc gì vào tay em mà không xong. - Thiên Hùng tấm tắc khen. -
Đúng không Dr.Wilson?
- Đây là trách nhiệm của cô ấy. - Steven lạnh lùng trả lời.
Ngọc Linh đã quá quen với những câu nói thẳng thắng của cấp trên nên không hề
để tâm. Nàng từng phục vụ những bệnh nhân cáu gắt, xấu tính hơn Steven gấp
bội. Từ một người khoẻ mạnh bình thường, bỗng chốc biến thành kẻ tàn phế thì
tâm lý ai mà chẳng bị vặn vẹo một chút. Sốc, bi quan, cáu gắt, chán đời ...
chỉ là một trong những biểu hiện thường gặp. Không ít người còn phản ứng rất
tiêu cực như đánh mắng người thân hoặc tự tử. Sự bình tĩnh, lạnh lùng của
Steven rất hiếm thấy, lẽ ra phải được các bác sĩ tâm lý đến khám từ lâu rồi.
Nhưng đây là Dr.Wilson, thiên tài khoa ngoại thần kinh ai thấy cũng nể. Sự
tiến bộ của y được coi là hiển nhiên vì đại thần luôn vượt trội so với người
bình thường. Tình cảm, suy nghĩ trong lòng Steven luôn là một bí mật không ai
hiểu rõ. Nhưng thật ra, xung quanh y đâu có người thân hay bất cứ bạn bè nào
tự nguyện lắng nghe.
Nếu Thiên Hùng không bước vào thế giới của Lam Y thì hai người bọn họ cũng khó
có thể trở thành bạn. Giờ đây hắn muốn chiến hữu của mình sớm trở về cuộc sống
bình thường, và càng có thêm nhiều người bạn hơn. Thiên Hùng cố lôi Steven vào
những trò vui thường nhật. Hắn muốn Steven quên đi hết những giới hạn của bản
thân, mà bước ra thế giới rộng lớn ngoài kia.
- Chúng ta đi đâu?
Steven lấy kính mát ra đeo lên. Y không muốn người quen nhìn thấy cặp mắt thâm
quần do thức đêm chơi game của mình. Ngọc Linh ở phía sau đẩy xe lăn cũng kín
đáo lấy tay che miệng khi ngáp. Nếu không phải Thiên Hùng hết lời năn nỉ, nàng
cũng không nhận lời đi chơi sau khi trực đêm thế này. Nhưng đây là Dr.Wilson,
người đã nằm sáu tháng trong bệnh viện. Nếu có bất kỳ cách nào giúp bệnh nhân
đỡ bi quan hơn, mau chóng tái nhập cộng đồng, Ngọc Linh nhất định sẽ dốc hết
sức mình.
- Đi dã ngoại!
Thiên Hùng nhoẻn miệng cười, rút trong túi ra một chiếc nón kết đội lên đầu.
Bọn họ vào thang máy, hắn liền nhấn nút xuống tầng ngầm đậu xe.
- Này, đừng nói với tôi cậu vừa mua xe mới nhé! - Steven nhướng mày tán
thưởng.
- Tiền đâu mà mua, xe thuê đấy!
Đối với túi tiền của bác sĩ thực tập, chuyến đi này quả là một phi vụ tốn kém.
Nhưng vì chiến hữu, một ít tiền thì có là bao.
Chiếc xe bốn chỗ đã được phân rõ vị trí cho từng người. Thiên Hùng giúp Steven
yên vị ở băng sau, cùng y tá Lý cận kề bên cạnh. Vị trí cầm lái dĩ nhiên do
hắn đảm trách. Thiên Hùng lái xe khỏi tầng hầm, thẳng tiến đến nhà Tịch Dạ.
Nàng xuất hiện với cái ngáp to không thua gì Ngọc Linh hay Steven. Mái tóc xù
hôm nay được cột chặt, nhưng cặp kính to bản không bao giờ rời mặt. Lần đầu
tiên gặp nhau, Ngọc Linh cũng kinh ngạc vì bộ dạng của vị cố vấn. Nàng bất
chợt nhìn sang Steven để tìm kiếm sự đồng tình.
Y nhoẻn miệng cười lịch sự, không muốn bình luận gì về gu ăn mặc của nữ tướng
cướp. Tịch Dạ mặc chiếc đầm dài trông giống áo ngủ nhưng không phải áo ngủ.
Trên tay nàng còn có thêm một chiếc giỏ xách cùng loại với mấy bà nội trợ đi
chợ. Chỉ có Thiên Hùng mới có thể cười lớn, khen ngợi bộ dạng kỳ quái của Tịch
Dạ.
- Áo đẹp lắm, nhưng hôm nay chúng ta đi câu cá đấy, loại váy này sẽ làm nàng
hoạt động không thoải mái. - Thiên Hùng nhẹ nhàng đề xuất ý kiến.
Trước ánh mắt khinh ngạc của mọi người, Tịch Dạ kéo váy lên, làm lộ ra chiếc
quần thể dục mặc sẵn bên trong.
- Tuyệt, chúng ta có thể lên đường được rồi! - Thiên Hùng hồ hởi reo lên.
Chiếc xe lại lăn bánh, với Tịch Dạ yên vị bên cạnh ghế tài xế. Nàng bắt đầu
lấy sandwich đã chuẩn bị sẵn ra mời mọi người. Ngọc Linh và Steven cẩn thận
cảm ơn sau đó im lặng ăn phần của mình. Thiên Hùng đưa tay ra chờ đợi nhưng
Tịch Dạ không đưa bánh cho hắn. Nàng đút tận miệng cho người đang bận lái xe.
Ngọc Linh ho lớn một tiếng, sặc thức ăn đến là khốn khổ. Steven lấy khăn ra
đưa nàng, sau đó vỗ vỗ vai an ủi.
“Có phải cậu muốn giết người không, sao lại diễn cảnh yêu đương trước mặt bạn
gái cũ thế này?”
Thiên Hùng liếc nhanh lên kính chiếu hậu, sau đó lên tiếng.
- Nương tử, đưa nước cho sư huynh kìa.
Tịch Dạ chuyền nước xuống, Steven liền mở nắp đưa cho Ngọc Linh vẫn còn đang
bị sặc. Nàng tiếp lấy, uống một hơi, sau đó xấu hổ cảm ơn.
- Không có gì! - Steven vẫn lạnh lùng.
Hai người phía trước liếc mắt nhìn nhau, trao đổi kế hoạch. Steven lại tảng lờ
nhìn khung cảnh bên đường. Vì không khí trong xe bỗng trầm xuống, nên Ngọc
Linh đành phải mở miệng nói.
- Vì sao anh lại gọi Dr.Wilson là sư huynh? - Nàng hướng đến Thiên Hùng đặt
câu hỏi.
Steven nhíu mày. “Cậu mà bép xép làm lộ ra thì chết với tôi.”