Công Thành Chiến


Người đăng: hieugskm

Sự khác nhau giữa quốc chiến và công thành nằm ở quy mô của nó. Một bên kéo
dân cả nước đi đánh nhau, một bên huy động nhân lực toàn thành. Về mặt luật lệ
thì chơi công thành phải phân ra hai lượt công thủ. Đấu theo thể thức vòng
tròn tính điểm, thành nào cũng phải đánh với đối phương hai lượt đi-về.

Trong các cuộc tranh quyền đoạt vị, thế ngoại cao nhân như Lam Y Công Tử vốn
không để ý. Chỉ là trong những trận chiến lớn thế này, điểm thưởng kinh nghiệm
rất nhiều nên Steven mới tranh thủ tham gia. Nhưng hôm nay lại khác, trước
trận chiến thành chủ Lam Y bị người ta tập kích là chuyện vô cùng trọng đại.
Tịch Dạ lại lên kênh thế giới oang oang kể tội Long Đầu, khiến toàn dân Thịnh
Thế đều sôi trào tức giận. Chẳng cần tiếng nói của khổ chủ, họ quyết tâm liều
chết cùng quân Thần Long. Steven thấy người dân Thịnh Thế lên kênh quốc gia
thề thốt mà không biết nên vui mừng hay khổ sở. Tóm lại một câu, trận này y
không thể thua Long Đầu Đại Ca được.

Giữa quảng trường thành Thịnh Thế có một bức tượng nam tử cầm gươm khí thế
hừng hực. Dưới chân bức tượng là bảng chú thích ghi tên thành chủ Lam Y Công
Tử. Mục tiêu của những trận công thành chính là hạ cho được bức tượng thành
chủ. Nhiệm vụ của phòng thủ chỉ đơn giản phải ngăn cản toàn bộ kẻ địch tới gần
bức tượng.

Nói như vậy, cũng đủ để hình dung quy mô cuộc chiến sẽ hỗn loạn, phức tạp cỡ
nào. Người cùng một nước, khó phân địch ta giữa muôn vàn kẻ mang chữ Lê trên
đầu. Chỉ đến khi thấy một kẻ tấn công tượng thành chủ thì mới có thể phán hắn
là kẻ thù. Nhưng trải qua biết bao năm chinh chiến, người của Võ Lâm cũng đã
phát minh ra được nhiều chiến thuật đánh trận. Cách tốt nhất để thủ thành là
phân lực lượng ra thành từng nhóm chiến đấu. Người ở vòng phòng thủ nào thì
đứng cố định ở vị trí được giao. Người cố ý di chuyển vào vòng trong chỉ có
thể là kẻ địch từ thành khác tới. Đội phòng thủ nhờ quan sát hành vi của người
chơi như thế sẽ phân biệt được địch ta.

Cuộc chiến sẽ bắt đầu lúc tám giờ tối. Vào thời điểm này đa số mọi người đều
đã hoàn thành xong công việc của mình, nên ai cũng có thể rảnh rỗi online. Mỗi
trận công thành chỉ diễn ra trong vòng một tiếng đồng hồ. Sau một tiếng mà
tượng thành chủ chưa đổ thì phe phòng thủ thắng.

Trận đầu tiên thành Phát Đạt tấn công Liên Châu, hai bên hoà. Trận thứ hai
thành Thần Long phòng thủ, Liên Châu thua. Trận thứ ba này Thần Long tấn công
Thịnh Thế. Sau đó sẽ đến lượt Trường Thắng phòng thủ, Thịnh Thế tấn công. Cứ
như vậy đấu hết một vòng tròn giữa bảy thành sẽ tiếp tục diễn ra trận lượt về.
Cứ mỗi trận sẽ có một điểm được trao tặng cho phe thắng cuộc. Xong hai vòng
đấu thành nào có điểm cao nhất sẽ được trao quốc kỳ, trở thành thủ đô.

Đặc biệt trong công thành chiến, không hạn chế số người tham dự. Những thành
viên của thành khác muốn tham gia PK cũng có thể trà trộn vào chiến trường dễ
dàng. Lực lượng này mới thật là nhóm nguy hại nhất, vì chẳng thể đoán được bọn
họ thuộc phe nào, cứ tấn công tuỳ hứng mà thôi. Nếu người ngoài cuộc hạ được
tượng của thành chủ, thì cả hai đội công thủ đều sẽ bị mất điểm. Nhóm thứ ba
vốn không được cộng điểm nào, nhưng sẽ thành công cản chân địch thủ trong cuộc
rượt đuổi điểm số. Thế nên ngay cả đội tấn công cũng phải dè chừng xem có kẻ
lạ trà trộn vào nhóm của mình không. Cũng giống như trận Phát Đạt - Liên Châu
đã bị Thần Long ngầm phá hoại. Sau hai trận đầu cũng chỉ có mỗi Thần Long là
được một điểm thôi.

Tám giờ kém, số nhân vật tụ tập ở Thịnh Thế đông như trẩy hội. Chân Phương
Công Tử đã cắt cử bang viên đẩy lùi hết tất cả mọi người ra khỏi quảng trường.
Tuy Lam Y là thành chủ nhưng từ đầu tới cuối Thịnh Thế đều do Chân Phương cai
quản. Hắn biết rõ Lam Y chắc chắn sẽ không ra lệnh chỉ đạo ai, mà chỉ dựa vào
sức trâu thủ trận một mình. Thế nên Chân Phương sẽ chỉ huy ba vòng phòng thủ
phía ngoài, để lại khu vực quảng trường cho Lam Y tha hồ vùng vẫy.

Hắn nhìn sơ đồ bố trí của mình mà gật gù tán thưởng. Lớp thứ nhất, nhân lực
hỗn tạp tập trung ở cổng phía nam nghênh đón Thần Long. Lớp thứ hai sẽ là trận
đánh chính của các cao thủ Thịnh Thế tại khu vực chợ. Lớp phòng thủ cuối cùng
là những người quen thuộc của Nghĩa Tế bang, bao quanh quảng trường. Rốt cuộc
Chân Phương Công Tử cũng chỉ có thể trông cậy vào người của mình. Với sự phân
chia kiểu này, hắn tin tưởng sẽ không để kẻ lạ nào thừa cơ lọt vào được.

Họ ở trung tâm quảng trường, có khả năng hạ gục bất kỳ kẻ nào đến gần. Luật đã
được công bố, trong thời gian công thành chiến, bất kỳ địch ta, chỉ cần bước
vào phạm vi 20x20 ô chỗ bức tượng thì đừng trách sao chết không kịp ngáp. Ngay
cả người của Nghĩa Tế bang, dù thấy thành chủ và bang chủ rơi vào thế hạ phong
cũng không được vào giúp. Luật định này nhằm ngăn cản trường hợp vỡ trận, tất
cả mọi người cùng ùa vào thì kế hoạch ba vòng phòng thủ kể như tiêu đời.

Thế nhưng khi cận kề giờ khai chiến, Chân Phương vô cùng kinh ngạc nhìn nhóm
sáu người vẫn còn đứng đó. Ngoại trừ Lam Y Công Tử, nhóm của Anh Hùng cũng
không chịu rời đi.

[Mật] Chân Phương Công Tử: “Steven, nhóm người kia ...?”

[Mật] Lam Y Công Tử: “Người của ta.”

[Mật] Chân Phương Công Tử: “Ghê chưa, người của ta cơ đấy. Từ lúc nào mà các
hạ lại có đông người như vậy? Mới lập gia tộc Tự Kỷ à, sao ta chưa nghe nói.”

[Mật] Lam Y Công Tử: “Còn nói nhảm, ta giết ngươi trước.”

[Mật] Chân Phương Công Tử: “Ài, có mới nới cũ, thấy sắc quên bạn. Ta giúp
ngươi không công biết bao nhiêu phen, nay có gia tộc lại phụ bạc kẻ hèn này.”

[Mật] Lam Y Công Tử: “Không phải gia tộc, họ là bạn đồng nghiệp ở chỗ làm.”

[Mật] Chân Phương Công Tử: “Steven, ngươi gan thật. Chẳng những tiết lộ thân
phận còn dám lôi kéo các bác sĩ trong bệnh viện chơi game. Tin tức lan ra lúc
nào vậy, sao ta còn chưa thấy trên forum?”

[Mật] Lam Y Công Tử: “Giỡn đủ chưa? Những người khác còn chưa biết ta là ai
đâu, ngươi cẩn thận cái miệng.”

[Mật] Chân Phương Công Tử: “Không sao, ta thì biết rõ tất cả bọn họ rồi. Xem
ra, ngươi có thể tin tưởng được.”

[Mật] Lam Y Công Tử: “Quên mất, có thứ gì mà giám đốc Thành Chân Phương ngươi
không biết cơ chứ. Nhưng cẩn thận đấy, đi hack khắp nơi, coi chừng có ngày
cảnh sát mạng bắt người.”

[Mật] Chân Phương Công Tử: “Bắt ta? Họ có bản lãnh bắt ta thì Carlos đây sẽ
đánh sập cả sở cảnh sát luôn.”

[Mật] Lam Y Công Tử: “Thôi quên đi, tập trung công việc trước mắt. Hôm nay ta
giữ thêm người ở khu trung tâm là để bọn họ đối phó những kẻ khác. Lần này ta
quyết tâm phải tính sổ với Long Đầu một phen.”

Chân Phương nhìn dòng tin nhắn mà nhếch miệng cười thầm. Gã bạn của hắn xem ra
cũng có lúc nổi giận. Quen y hai năm, chưa từng thấy Steven nói ra một câu sặc
mùi thuốc súng như vậy. Lúc nào cũng giả dạng lương y, ăn nói nhỏ nhẹ hoà nhã
với bất cứ kẻ nào.

Hắn nhớ đến cuộc gặp gỡ của hai người mấy tháng trước. Lúc nhìn thấy Steven
trên giường bệnh, hắn chỉ muốn tìm ra kẻ gây tai nạn cho y để trả thù mà thôi.

“Quên đi, tai nạn ngoài ý muốn.” Steven gạt ngang.

“Ngươi tưởng mình là thánh nhân sao? Cứ như thế bỏ qua sao?”

“Không bỏ qua thì thế nào? Ngươi có làm gì ta cũng không thể mau chóng khoẻ
hơn, đôi chân này cũng không vì vậy mà cử động được. Carlos, chúng ta là bạn.
Ta nói bỏ qua, thì ngươi sẽ bỏ qua chứ?” Y ngước mắt van nài.

“Ngươi sinh ra đúng là có số mạng thánh mẫu rồi. Có thể tha thứ cho lỗi lầm
của toàn nhân loại.”

“Sai, ta chỉ là người phân rõ thị phi. Biết việc nào nên làm, việc nào không
nên. Chẳng như tên công tử ngạo mạn nhà ngươi, muốn gì thì cứ lao đầu vao, bất
chấp hậu quả.”

“Đạo bất đồng bất tương vi ngôn. Thánh mẫu và kẻ hèn này không cùng tiếng nói
được.”

Cả hai người bật cười.

Đó là lần đầu tiên Steven cười sau ba tháng nằm liệt trên giường không cử
động. Giờ đây nhìn thấy y đã chấp nhận thực tại, dần biến thành một người có
hỉ nộ ái ố bình thường, Carlos vô cùng mừng rỡ. Vì vậy, trận thủ thành này hắn
sẽ tận lực chưà cho Lam Y Công Tử một chiến trường thoải mái. Tên Long Đầu Đại
Ca kia chuẩn bị tinh thần bị vặt lông đi là vừa.

^_^

Tám giờ cửa thành bật mở, hàng đoàn người rần rần kéo vào. Trong nội bộ nhóm
đầu tiên đã đánh nhau ầm trời. Một phần là Liên Châu và Phát Đạt trả thù Thần
Long, một phần là những kẻ muốn PK tìm điểm kinh nghiệm trà trộn vào đoàn công
thành. Luồng người chạm vào lớp phòng thủ đầu tiên, võ công loạn đả, chiêu
thức bay đầy trời. Tất cả những sắc đỏ, xanh, tím vàng ... gió lốc, kiếm khí
... đều ào ào phóng xuất. Mười lăm môn phái với hơn ba trăm chiêu thức đồng
loạt được vận dụng. Cả trăm người chơi chen kín ngay khu vực cổng.

Chỉ mất khoảng ba phút là hàng phòng thủ vỡ tan, trận ẩu đả lan về phía chợ.
Những kẻ dẫn đầu đều là đại thần thần rực sáng lung linh. Chỉ cần nhìn vào số
danh hiệu trên đầu họ cũng đủ cho những kẻ yếu sức biết liệu cơm gắp mắm. Lực
lượng chính của Thịnh Thế dĩ nhiên tập trung hết ở chỗ này. Lớp cao thủ như
mây thứ hai đâu dễ dàng để người khác qua mặt.

Mỗi đại thần cường đại ngay lập tức được bốn năm chiến sĩ thủ thành chăm sóc.
Đám tép riu bị bỏ rơi chạy tới hàng phòng thủ cuối cùng sẽ bị hạ gục nhanh,
tiêu diệt gọn tức thời.

Y quán cũng nằm ở trong khu vực phố chợ. Những kẻ bị giết mới hồi sinh sẽ lập
tức được tham chiến trở lại. Cuộc giằng có kéo dài được tới mười lăm phút mà
chưa hai vượt qua nổi vòng ba. Trên màn hình ngập tràn chiến sĩ, khó mà đánh
trúng được mục tiêu.

Trong những trận loạn đả thế này, đám người chơi trẻ sẽ thấy vô cùng phấn
khích. Không cần ngắm nghía gì nhiều, cứ click đại trên màn hình ngay sẽ lập
tức chọn trúng mục tiêu. Khó phân biệt địch ta, mọi người cứ mặc sức đánh và
đánh. Người thủ thành chỉ cần nhớ không được vượt qua vạch giới hạn, còn kẻ
công thành thì cứ một mực lao lên.

Thật ra với giới người chơi hạng trung, họ không quan tâm ai thắng, ai thua
hay kẻ nào được lên ngai quốc vương. Mọi người chỉ háo hức chờ đợi những trận
chiến mang tầm cỡ lớn để có thể tha hồ vùng vẫy. Trong sự kiện cố định, toàn
bộ người tham gia được ưu đãi nhận gấp rưỡi kinh nghiệm tích luỹ, được cộng
dồn với các dạng kinh nghiệm phù. Ngoài ra, PK không bị hắc danh mà còn được
nhận điểm chiến công để đổi thưởng. Sự kiện có lợi như vậy, ai lại không ham
hố tiến vào.

Có người chán ẩu đả sẽ trực tiếp chạy tới hàng phòng thủ cuối cùng khiêu
chiến. Người của Nghĩa Tế bang cũng giống như ngự lâm quân, không thèm tham
gia PK. Họ cần mẫn thủ hộ vị trí của mình, một bước không rời. Đa số họ ở dưới
trướng Chân Phương Công Tử đã nhận được những phần thưởng xứng đáng, vì vậy PK
lấy kinh nghiệm hay đổi thưởng chỉ là việc hết sức tầm thường.

Sau hai mươi phút, cuối cùng cũng có kẻ vượt qua được vòng phòng thủ thứ ba. Y
vừa đi vào trong phạm vi quảng trường đã có bốn năm kẻ nhào tới, lấy mình làm
bao luyện võ. Nhóm Anh Hùng, Tịch Dạ, Coffe, Thuỷ Mạc, Hồng Phấn nãy giờ đứng
một chỗ đã nôn nao muốn chết. Thấy người ta nện nhau ầm ầm và mình không thể
nhào ra đánh hùa thật bức bối trong lòng. Nhất là Anh Hùng và Tịch Dạ, hai tên
trộm cướp khoái nhất là đám đông. Từ hồi bị liên sát bên Thái Hồ tới giờ, họ
chưa từng kiếm được mẻ nào lớn để bù lại tổn thất.

Lần này lỡ hứa với Lam Y phải cùng y tử thủ, nên họ mới kiềm nén không xông ra
ngoài. Sự ấm ức đó đành phải đem trút hết vào những kẻ xâm lăng khốn khổ. “Ta
đánh, ta đâm, ta rải độc cho người tiêu đời.”

Nhưng trái với sự bực tức của họ, số người vượt qua hàng phòng thủ cuối cùng
đang tăng lên. Long Đầu Đại Ca quả nhiên đầu tư lớn cho trận này, đã tập trung
toàn bộ cao thủ đỉnh cấp của Thần Long đến đánh. Những kẻ thù cũ như Triệu Vân
Long, Đê Tiện Long, Thương Ứng Long, Liệt Hành Long ... tề tựu đủ cả. Nợ cũ,
lãi mới đều có thể tính cho rõ ràng được rồi.


Võ Lâm Huyền Thoại - Chương #45