Bà Chằn Lửa Cũng Bị Ăn Hiếp


Người đăng: hieugskm

Kết quả của buổi phỏng vấn không khó để đoán ra, Thiên Hùng không đủ tiêu
chuẩn vào làm ở bệnh viện Chợ Ruộng. Chỉ cần hai chữ “kinh nghiệm” đã trực
tiếp loại hắn ra khỏi vị trí ứng cử. Khoa gây mê hồi sức đang lúc cần người
gấp, sao có thể nhận một anh sinh viên mới ra trường.

Steven nhíu mày nhìn hắn.

- Vậy ra thất bại rồi à?

Bỗng nhiên gương mặt âu sầu của Thiên Hùng bừng lên như hoa nở.

- Tôi được nhận vào làm bác sĩ thực tập. Bác sĩ thực tập đó. Ố là lá ...

Hắn bắt đầu ca hát nhảy múa như thằng điên, thậm chí còn đẩy xe lăn của Steven
đi vòng vòng trong phòng. Tuy y hiểu niềm vui của Thiên Hùng, những vẫn phải
lên tiếng bảo hắn bỏ mình xuống.

- Trời ơi, tha cho tôi đi. Xong việc thì vào nhận nhiệm vụ này. Thê tử của
cậu vừa mới chết, và bây giờ chỉ mong tìm cậu tính sổ.

Nghe nhắc đến Tịch Dạ, Thiên Hùng liền tỉnh lại ngay. Steven chỉ một chiếc ghế
bên bàn ăn để hắn kéo lại ngồi. Y lùi lại, nhường máy tính cho Thiên Hùng làm
việc. “Bấy nhiêu chuyện cho buổi sáng nay là đủ rồi.” Steven nhìn lên đồng hồ
treo tường, nhận ra đã đến thời gian của mình.

Tiếp theo đó, tiếng gõ cửa thân quen vang lên.

- Mời vào. - Steven trả lời.

Thiên Hùng quay lưng lại, vừa lúc nhìn thấy Ngọc Linh và hai nam hộ lý khác
bước vào. Bên cạnh họ còn có một xe đẩy, thế nên hắn hiểu ra đã tới giờ phát
thuốc.

- Sao anh còn ở đây? - Nàng kinh ngạc hỏi.

Tuy đây là phòng bệnh cá nhân, không thua gì khách sạn năm sao, nhưng những
hoạt động không vượt ngoài quy định được. Đã hết giờ thăm, thì khách phải ra
về. Điều làm đám hộ lý bối rối là Steven chưa từng tiếp khách bên ngoài, nên
họ cũng không nhắc về những quy định này với y. Hôm nay một người bạn lạ đột
nhiên xuất hiện, khiến bọn họ bối rối khi xử lý tình huống.

Thiên Hùng cũng hiểu đã tới lúc mình phải lánh mặt, nhưng hắn lại nhìn vào màn
hình máy tính, thông báo lần thượng đài tiếp theo đã đến rồi. Nếu bây giờ hắn
đi về, thì làm sao chơi game được. Thiên Hùng đành đưa đôi mắt van nài về phía
Ngọc Linh, nàng cũng là đồng chí Võ Lâm, phải hiểu cho hắn đi chứ.

- Không được. - Ngọc Linh kiên quyết lắc đầu.

Tưởng nàng không biết hắn đang bận chơi game sao. Trong lúc người khác làm
việc, hắn lại chơi game như thế không phải là cố tình trêu chọc à? Lại còn
tham dự sự kiện “Phu thê đồng tâm” nữa chứ, muốn khoe rằng mình mới chơi một
tháng đã có ngay bạn gái trên game sao. Trong khi nàng chia tay hắn hai năm,
vẫn còn trong tình trạng đơn chiếc lẻ loi. Nick của nàng là Hồng Phấn Lý Chiêu
Phu, có phải đang làm hắn thầm cười trong bụng.

- Không sao đâu, cứ để Thiên Hùng ở đó.

Một câu nhẹ nhàng của Steven không khác gì quân lệnh ban ra, mọi người liền
gật đầu “đã hiểu”. Thiên Hùng cười một cái với Steven, coi như cảm kích, sau
đó tập trung chuyên môn vào màn hình trước mặt. Trận đấu đã bắt đầu, thê tử
của hắn vẫn còn đang nằm chết.

^_^

Tịch Dạ chọn lệnh hồi sinh, bật dậy ngay sau tiếng còi khai cuộc. Nhưng dường
như đối thủ đã nhận ra yếu điểm nơi nàng, liền tấn công tới tấp. Anh Hùng lập
tức nhảy ra chắn đòn, đồng thời dùng Liệu Thương chữa trị cho đồng đội. Hắn sợ
hãi nhìn vào túi nãi.

“Mấy trăm bình Kim Sang dược mình khổ công tích góp đã bay biến hết rồi. Thật
ra sáng giờ Steven đã làm gì thế, sao lại biến ta thành tên y sư tay trắng thế
này.”

Không có Kim Sang dược, hắn chẳng dám lao đầu lên tấn công như trước. Anh Hùng
ở phía sau làm trợ công, dựa vào kỹ năng của y sư để hồi máu và kích thuốc cho
Tịch Dạ.

Đối thủ lần này của bọn họ đều ở cấp 9x. Không biết là may mắn hay tình cờ
trùng hợp, cả đám cùng thuộc hàng lever thấp nhất event này. Tuy nhiên, bọn họ
vượt đến vòng đấu loại trực tiếp thứ ba, nhất định không thể xem thường. Cao
Cần là đấu sĩ Võ Gia, thiên về quyền kình cận chiến, vũ khí chỉ có đôi bao tay
nhưng lực sát thương không hề thua kém bất kỳ tanker nào. Lâm Anh thì dùng
Thiết Hài, vũ khí của người Thương Bang, tốc độ đứng đầu thiên hạ.

Hai người bọn họ một quyền một cước, thật sự đánh Tịch Dạ đến chết đi sống
lại. Bản thân Anh Hùng là support cũng không ít lần trúng chiêu. Hắn tức khí
thu quạt, lấy đao ra trả đũa.

- Đừng áp sát! - Steven phiá sau nhắc nhở. - Chỉ số phòng thủ yếu, giáp nhẹ,
không phải đối thủ của đấu sĩ đâu.

Hắn tức mình, nhưng lại không thể không nghe, Tịch Dạ lại trúng chiêu, máu chỉ
còn lại một chút, Anh Hùng lại phải lấy quạt ra, dùng Liệu Thương cho nàng.

- Dùng độc mới là thượng sách, có bao nhiêu độc quăng bấy nhiêu. Bọn cơ bắp
ấy dở nhất là chống thuốc.

Có người nằm trên giường bệnh vẫn không thể yên lòng. Thiên Hùng quay lại,
thấy Ngọc Linh đang bắt đầu lấy ven, truyền thuốc cho Steven. Ánh mắt nàng
nhìn bệnh nhân vô cùng khó chịu. Ngọc Linh không biết rằng Dr.Wilson cũng chơi
game cơ đấy.

Bắt gặp ánh mắt của người khác, Steven giật mình lãng đi. Bây giờ y phải là
một người ngoại đạo, chưa từng biết đến GO là gì. Nhưng trận đấu phiá bên kia
vẫn đang hồi kịch liệt, Steven không thể không theo dõi.

- Dr.Wilson, hay kêu Thiên Hùng tắt máy nhé. Tôi thấy anh không thể nghỉ ngơi
được. - Giọng nàng lạnh lùng đe doạ.

- Được mà, nghỉ được mà. Tôi cũng có phải người chơi game đâu, chỉ là hiếu kỳ
muốn xem thử thôi. Mấy lời vừa nãy cũng giống như đứng ngoài xem bóng đá rồi
chỉ chỏ lung tung ấy mà. - Y mỉm cười nịnh nọt, Ngọc Linh cũng phải thở dài bỏ
qua.

Steven là một người lạnh lùng và ít chịu tiếp xúc với ai. Nay Thiên Hùng lại
bò được tới tận phòng y, xem như kỳ tích xảy ra rồi. Kể cả gương mặt khối băng
cả nửa năm qua không cười cũng bắt đầu tươi tỉnh. Xem ra không để Thiên Hùng ở
lại bầu bạn với Steven thì không được.

“Mà lạ thật, hai người bọn họ có điểm chung gì, sao kết bạn với nhau nhanh
vậy? Mọi khi Steven rất nghiêm túc, nay lại bắt đầu có hứng thú với Võ Lâm
Truyền Thuyết sao?”

Tuy có nhiều nghi ngờ, nhưng Ngọc Linh cũng phải gác lại. Sau khi ghim đủ thứ
dây nhợ lên người Steven, nàng cáo từ lui ra. Y với tay lấy remote điều khiển
cho đầu giường hơi nâng lên một chút, tư thế nửa ngồi nửa nằm thế này thuận
lợi quan sát tình hình chiến trận hơn.

Anh Hùng bị buộc phải sử dụng chiêu thức của Trường Sinh trang cho thuần thục.
Chỉ được đứng hỗ trợ từ xa, đao pháp của Bách Long môn không có chỗ dùng rồi.
Ngược lại, năm chiêu tấn công của y sư lại không thể coi thường. Toàn Trảm,
Phong Tẫn, Thần Phong Bá ... điểm tương thích càng lúc càng được nâng cao. Ban
đầu chỉ lấy được mấy trăm mấy máu, giờ đây chỉ số sát thương đã lên được bốn
con số.

Steven mỉm cười hài lòng. “Ngọc càng mài càng sáng, chiêu càng ra càng mạnh.”

Cuối cùng đối thủ của Anh Hùng bị trúng độc mà chết. Đấu sĩ mạnh về tấn công
và phòng thủ vật lý; chỉ số kháng độc, kháng bùa quả thật thấp đến thê thảm.
Cái này gọi là bổ khuyết, không có lớp nhân vật nào ở Võ Lâm hoàn hảo cả, mạnh
này yếu kia mới là cuộc đời công bằng.

[Nhóm] Tịch Dạ: “Sau này bọn họ sẽ không keo kiệt, mà buộc phải mua bùa kháng
độc về xài rồi.”

Tịch Dạ lại cười ha hả. Nàng vốn là một nhân viên gương mẫu hết lòng vì tổ
chức. Cứ mỗi lần đóng vai ác, hết trộm cướp đến hạ độc, thì lại làm tăng doanh
số bán bảo vật của Võ Lâm, nàng nghĩ nếu công ty mướn mình sớm, chắc hẳn đã
giàu hơn lúc này nhiều.

[Nhóm] Anh Hùng: “Nương tử, nghe nói nàng đã biết chuyện ta sáng giờ vắng
mặt.”

[Nhóm] Tịch Dạ: “Là chàng sao? Ôi tướng công cuả thiếp. Chàng đi đâu mà để
nương tử bị người ta ăn hiếp nè.”

Thiên Hùng kinh ngạc nhìn về phía Steven. “Thật sự bà chằn lửa mà cũng ăn hiếp
được sao?”

Tình trạng Steven lúc này không được thoải mái như ban đầu. Y đang được truyền
nước biển, và thực hiện châm cứu bằng xung điện. Toàn thân đều là dây nhợ chạy
dọc ngang.

- Đại hiệp ... - Thiên Hùng mở lời.

- Gọi tôi là Steven. - Y nhắc nhở.

- Steven, cảm ơn cậu đã giúp tôi sáng giờ. - Thiên Hùng gãi gãi đầu một cách
áy náy. - Tôi không biết tình trạng của cậu nặng vậy.

- Không như bề ngoài đâu. - Steven giơ tay nâng mấy sợi dây điện lên. - Bây
giờ là tốt lắm rồi đấy. Tôi có thể cử động được hai tay, tỉnh táo và có thể ra
ngoài.

- Tình trạng cậu thế nào? - Thiên Hùng dù sao cũng là bác sĩ, nên hắn quan
tâm hỏi thêm vài câu.

- Tai nạn giao thông. Chấn thương cột sống SCI, L2 và L3 bị nứt. Đã qua sáu
tháng rồi. - Steven trả lời tóm gọn, tin rằng Thiên Hùng có thể hiểu được.

Thiên Hùng xoa cằm trầm ngâm. L2 và L3 là vùng cột sống liên kết với hệ thần
kinh từ vùng thắt lưng trở xuống. Sau tai nạn sáu tháng mà Steven vẫn chưa cử
động được hai chân, xem ra khả năng phục hồi của y gần như về không rồi.
“Người này có khả năng bị liệt suốt đời.”

Steven nhìn mặt của Thiên Hùng đã đủ hiểu hắn đang nghĩ gì. “Người đâu mà thật
thà đến thế, suy nghĩ gì cũng viết hết lên mặt.”

- Bây giờ thì sao? - Y lên tiếng hỏi.

- Cái gì thì sao?

- Sự kiện Phu Thê Đồng Tâm ấy.

- À aa ... - Thiên Hùng oà ra. - Liên thắng ba trận, tiến vào top hai mươi
lăm, ngày mai đánh tiếp.

Vì giới hạn của của sự kiện, thời gian thượng đài chỉ gói gọn trong vòng hai
tiếng. Nếu sự kiện kéo dài cả ngày, người chơi không thể cùng online cả ngày.
Với lượt người tham gia đến vài trăm nick thế này, sự kiện cũng không thể dễ
dàng kết thúc được. Hai mươi lăm cặp mạnh nhất sẽ bước vào vòng thi tiếp theo.
Dự đoán là một thử thách cam go khác, khiến người ta phải khóc lóc khổ sở.


Võ Lâm Huyền Thoại - Chương #37