Người đăng: hieugskm
Steven không thể bỏ lỡ thời cơ tiên quyết này, y đem bảo vật Già Thiên quý giá
trong tay nãi của Anh Hùng ra xài. Già Thiên có hình dạng một cây dù bay lơ
lửng trên người nhân vật. Kẻ nào sở hữu Già Thiên, có thể yên tâm bách thuật
bất xâm. Dùng Già Thiên lợi hại ở chỗ không lo sợ người khác bỏ độc cũng như
dùng thuốc mê ám hại, thậm chí những chiêu thức ma pháp của Thiên Tự môn, âm
công của Thanh Nhã môn cũng không thể làm khó được. Tuy nhiên, Già Thiên không
thể chống lại được đòn tấn công vật lý, nên quyết định xài tới bảo vật này,
người chơi nào cũng phải đắn đo cân nhắc rất nhiều.
Già Thiên bay ra, không che chắn cho Anh Hùng mà ngay lập tức bay lơ lửng trên
đầu Cô Tiên Đỏ. Nàng ta vừa lúc đem kim sang dược ra xài, thì toàn bộ hiệu lực
đều bị Già Thiên đánh bật. Một trong những tác dụng phụ khó chịu của Già Thiên
chính là vô hiệu hoá tất cả các loại thuốc, ngay cả kim sang dược hay nội lực
thuỷ có lợi cho người chơi đều không thể xài.
Steven cười ha hả đắc ý.
Đòn tự bạo của Tịch Dạ tuy không giết chết được Cô Tiên Đỏ nhưng cũng đã đưa
máu đối phương tới tình trạng nguy hiểm báo động. Steven không tiếc báu vật,
đem Già Thiên quăng lên người Cô Tiên Đỏ khiến nàng ta có thuốc cũng không
uống được. Sủng vật chữa thương đã bị giết, kim sang dược thì vô tác dụng,
tính mạng của Cô Tiên Đỏ lúc này đã là việc trong tay Anh Hùng rồi.
Y lao lên tấn công, dùng hết Thần Phong Bá, Toàn Trảm cho đến Phong Tẫn. Cô
Tiên Đỏ đã mấp mé cái chết rồi, mà thời gian còn lại cũng không nhiều. Anh
Hùng cùng Kentucky liều mạng tấn công, không chần chừ hay tạm ngưng lại chữa
thương. Thanh trạng thái sinh mệnh của cô Tiên Đỏ chậm chạp hạ xuống và đồng
hồ cũng bắt đầu đếm ngược những giây cuối cùng. Chỉ có một kẻ chiến thắng được
trong cuộc đua sức chịu đựng này. Nhân vật huấn sủng sư lại là hàng thấp nhất
trong Võ Lâm, vì vậy, kết quả trận chiến ác liệt liền nghiêng về đội Anh Hùng
- Tịch Dạ.
Cô Tiên Đỏ gục chết ngay lúc đồng hồ chỉ còn lại hai giây cuối. Bông pháo nổ
ra, tuyên bố tên đội thắng cuộc trên võ đài tứ tư. Anh Hùng đã vượt qua được
hai trận khổ chiến, may mắn sống sót đến được giờ này. Chỉ tiếc nương tử dữ
dằn của hắn đã phải phơi xác trên võ đài, chỉ đến khi trận chiến sau bắt đầu
nàng mới được hồi sinh trở lại.
^_^
Bọn họ đứng bên ngoài xem náo nhiệt, nhưng kỳ thật là ngầm khai thác thông
tin. Tịch Dạ đang trong tình trạng người chết, cả người xám nghoét không một
tí màu, thế nhưng khí thế rất hùng hổ.
[Nhóm] Tịch Dạ: “Rốt cuộc ngươi là ai? Thiên Hùng đâu?”
Steven tưởng tượng ra một cô gái đang lớn tiếng la hét, tay lại gõ kịch liệt
ra những dòng chữ kềm chế này.
[Nhóm] Anh Hùng: “Hôm nay hắn bận rồi, nhưng lại không thể thất hẹn cùng cô,
nên nhờ tôi đánh thay.”
[Nhóm] Tịch Dạ: “Anh ta bận cái gì cơ chứ? Có việc gì quan trọng hơn Long
Phụng Trình Tường?”
[Nhóm] Anh Hùng: “Cô nương, hắn cũng có cuộc sống riêng của mình. Tôi không
biết vì sao Thiên Hùng không thương lượng với cô, nhưng hắn thật sự rất bí
bách, nếu không cũng chẳng giao acc cho một người xa lạ như tôi.”
[Nhóm] Tịch Dạ: “Xa lạ? Chẳng phải anh nói mình là bạn Thiên Hùng sao?”
[Nhóm] Anh Hùng: “Sáng nay là lần thứ hai tôi gặp cậu ta, tổng thời gian nói
chuyện chưa được mười lăm phút, cậu ta liền tin tưởng giao Anh Hùng cho tôi.
Cô nói xem, tin tưởng như vậy thì có thể xem là bạn không?”
[Nhóm] Tịch Dạ: “Cái gì, mới gặp nhau hai lần, chỉ nói chuyện chưa đến mười
lăm phút?”
Một thoáng bình yên câm lặng, hay nói đúng hơn là Tịch Dạ phiá bên kia kinh
ngạc đến đứng hình. Steven kiên trì chờ đợi, chuyện y nói ra quả thật khó tin,
phải chờ nàng từ từ tiêu hoá hết mới được.
Chính bản thân Steven cũng không thể tin nổi có người thật thà như Thiên Hùng.
Account là một loại tài sản điện tử, tuy không hữu hình nhưng có gía trị về
mặt pháp lý. Chỉ không biết ở đâu lại xuất hiện một tên ngơ ngáo, đem tài sản
của mình dân tặng cho thiên hạ, có thể Thiên Hùng thật sự bức bách quá, nhưng
hành động của hắn cũng xem như liều mạng quá rồi. Nhỡ đâu Steven là người xấu,
cố tình chôm đồ hay phá nick Anh Hùng thì sao?
Phía bên kia đã có tín hiệu trở lại. Steven kiên nhẫn chờ đợi Tịch Dạ gõ cho
xong bài viết dài dòng của mình. Đọc sơ qua, y có thể cảm nhận được sự nóng
giận cũng như dữ dằn của nàng. Lược đi một ngàn chữ, có thể thấy nội dung chủ
yếu là đe doạ Steven đừng nên làm bậy, acc của Anh Hùng chỉ được đánh dùm,
không được cưỡng đoạt. Nếu không GM sẽ truy sát tới nhà, giết chết không tha.
Y bật cười sảng khoái khi nhìn mấy emo tức giận mà nàng gửi kèm. “Thật không
ngờ nương tử của Anh Hùng lại là thứ dữ đến như vậy.” Steven hắn giọng, gõ lại
câu trả lời.
[Nhóm] Anh Hùng: “Cô yên tâm, tôi không có hứng thú với tên y sư nghèo rớt
mồng tơi này.”
Nghe giọng điệu chế giễu của đối phương, Tịch Dạ chỉ có nóng hơn chứ không
nguội đi được. “Tên này là ai mà giọng điệu lớn lối thế này?” Chỉ cần biết
trong túi nãi của Anh Hùng, hơn phân nửa là để chứa bảo vật trên cấp 50. Thành
tựu như hắn, thiên hạ có ngưỡng mộ không hết chứ đâu lại chê bai. Toàn là
những món đồ trân quý hai người dự định để dành đủ lever 100 mới dám lấy ra
xài, vậy mà Steven lại không khách khí chà đạp như vậy? Tịch Dạ bị bức quá
mức, mới phải lấy code mờ ám ra dùng. Thực ra việc tra IP không phải ở cấp
thẩm quyền của nàng, nhưng Tịch Dạ đã quen thói làm càng, mượn mật mã của một
đồng nghiệp phòng kỹ thuật, lén lút tra cứu lịch sử truy cập của địa chỉ này.
Kết cục, nàng kinh ngạc đến há hốc miệng mồm.
“Hèn chi y lại mạt sát phu thê chúng ta đến vậy. Đại thần quyền kinh thế
trọng, với số bảo vật mà y đang chiếm giữ, với lượng hoàng kim y đang có trong
tay, quả thật hai chúng ta trông giống khố rách áo ôm thật.”
[Nhóm] Tịch Dạ: “Đại ca, xin lỗi huynh.”
Tịch Dạ đột nhiên chuyển giọng, Steven cũng lấy làm lạ. Đến khi nghĩ ra nàng
đã biết thân phận mình, y lập tức tức giận.
[Nhóm] Anh Hùng: “Cô nương, cô có đạo đức nghề nghiệp hay không? Biết cái gì
là điều luật bảo mật và quyền riêng tư cá nhân không? Dù là GM nhưng cô đã làm
quá bổn phận của mình rồi đó.”
[Nhóm] Tịch Dạ: “Thưa ngài, chớ tức giận. Chỉ là tôi sơ sót một chút.”
[Nhóm] Anh Hùng: “Sơ sót mà phải dùng biện pháp phức tạp như xài code lậu à?”
[Nhóm] Tịch Dạ: “Sao anh biết?”
[Nhóm] Anh Hùng: “Cô không nhớ à? Người kia, cấp trên cô ấy, là bạn của tôi.”
Tịch Dạ giật mình sực tỉnh. Quả thật trên giang hồ cũng đã râm rang thưà nhận,
bạn tốt của y chỉ có một người. Mà vị bạn tốt này cả code lậu của Tịch Dạ cũng
không dò ra được.
“Thì ra là cấp trên của mình. Ôi số tôi khổ thật.”
Nàng bắt đầu chuyển sang kế sách năn nỉ cùng than van. Nói cái gì, mình chỉ
mới ra trường được một năm, kinh nghiệm làm việc còn ít, xử lý thiếu thận
trọng, không chuyên nghiệp, mong quý khách bỏ qua. Lại còn vòng vo kể lể về
khoảng nợ học phí chưa trả hết, nói về tiền thuê nhà trọ và tình hình xăng dầu
đang chuyển biến khó lường, kinh tế suy thoái người thất nghiệp dễ đi vào con
đường đạo tặc, sau đó không ngại công khai mình là NEET, chỉ có nghề này để
làm mưu sinh, nếu khách hàng đá nồi cơm của mình, nàng sẽ trực tiếp ở trong
phòng biến thành mốc xanh không ai đoái hoài.
Steven đọc tin nhắn mà che miệng cười liên tục. “Đúng là miệng hùm gan sứa,
thượng đội hạ đạp. Với người chơi mới thì hùng hùng hổ hổ, ra bộ quan liêu;
gặp được người có lý thì co vòi rụt cổ, so với con rùa chỉ có hơn chứ không
kém.” Steven cũng muốn nói mình chỉ tức giận chút thôi, không có ý định bảo
sếp cô ta đuổi việc, nhưng Tịch Dạ cứ gõ messenger liên hồi, cái sau càng
thống thiết hơn cái trước, y cứ xem rồi cười, thật không thể dừng lại được.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa khiến Steven giật mình. Y vội hạ cửa sổ game xuống,
giọng nghiêm khắc hỏi.
- Ai đấy?
- Đại hiệp, là tại hạ đây. - Giọng Thiên Hùng lí nhí vang vào.
- Vào đi, đã bảo đừng gọi tôi như vậy nữa.
Steven thở dài, mở lại cửa sổ game, xoá hết những dòng tin nhắn nãy giờ qua
lại giữa hai người. Y muốn dấu chuyện mình chơi game trong bệnh viện, thế mà
lần lượt trước sau bị đôi phu thê này vạch trần thân phận. “Thật ra không biết
mình có nợ gì bọn họ? Chỉ là nhận một tiếng ‘sư huynh’, bỗng nhiên lại chuốc
lấy thật nhiều phiền não.”