Quán Dương Liễu


Người đăng: hieugskm

Đứng giữa đám người chơi lộn xộn là một thân cảnh cao to gấp bội. Ma Cát Quỷ
Thần là boss thế giới cấp 100, cực kỳ hiếm, nhưng đồng thời thương xuyên rơi
nhiều bảo bối rất tốt. Vậy là chẳng cần ai hỏi ai, mọi người phá vỡ bùa đồng
hành, cùng nhau nhào vào đánh boss thế giới.

Đánh boss Ma Cát Quỷ Thần vốn là chuyện vô cùng nguy hiểm. Nhưng đối với đám
đông mấy chục người này, độ nguy hiểm bị chia đều, nhỏ đến mức không đáng quan
tâm. Mỗi khi đánh boss, dựa vào số điểm sát thương mà người chơi nhận được
điểm kinh nghiệm cũng như bạc rơi ra. Nếu chọn chế độ tự động đánh quái, một
khi boss chết, bảo vật rơi ra thì người hạ sát sẽ thu thập được ngay. Nhưng
chế độ đánh quái tự động thì làm sao vận chiêu phức tạp như để người điểu
khiển được. Muốn kiếm nhiều điểm thì phải tự đánh, nhưng nếu boss chết rồi,
không kịp nhặt báu vật thì coi như công toi. Phàm làm việc gì cũng phải phân
tích lợi hại, nhận ra số người tham dự qua đông, mọi người đều tuỳ chọn auto
cho an lành.

Ma Cát Quỷ Thần có hình dạng như một con quỷ ba mắt, đầu sừng, bốn cánh tay vô
cùng hung hãn. Kỳ thực NPC này được thiết kế theo bức tượng đá Vạn Diệt vương
nổi tiếng ở đền thờ Nguyệt thần vùng Ma Cát. Theo truyền thuyết của người
Miêu, Vạn Diệt vương là con quỷ rất hung dữ đã bị Nguyệt thần đánh bại. Nó đầu
phục thiên giới, cam tâm làm nô cho chư tiên, sau này còn tu hành đắc đạo,
được phong quỷ thần.

Riêng tình hình trong game, Ma Cát Quỷ Thần cũng là môt boss khó đánh bại. Máu
hơn mấy trăm triệu đơn vị, cả đám xúm vào đồ sát nhưng thanh trạng thái cứ ì
ạch chạy, đôi khi lại tăng vọt theo khả năng phục hồi của boss. Trong cuộc
chiến này, chỉ có những nhân vật tấn công tầm xa là an toàn nhất. Kiếm sĩ, đao
giả, thương thủ đứng gần đều ăn phải đòn sát thương cực mạnh của boss. Ma cát
Quỷ Thần có khả năng ra đòn quần công. Phạm vi 10x10 ô xung quanh nó, không ai
tránh nổi tai kiếp.

Tuy nhiên vì boss có đồ hiếm nên mọi người đều liều mạng xông vào. Dù có bị
giết cũng tức tốc phục hồi để tránh bị người khác chiếm hết tiện nghi. Người
chơi không phân biệt quốc gia nào, đi ngang hễ thấy Ma Cát Quỷ Thần là nhào
vào chém lên tục. Nếu không phải vì boss cao to, có hào quang quanh người thì
dễ đám người này chém lộn vào nhau mất. Kể từ hồi đoàn chiến ở núi Thanh
Chương, Thiên Hùng chưa từng nhìn thấy đám đông nào hung hãn như thế này.

Đến cuối cùng, Ma Cát Quỷ Thần cũng bị bầy quần hồ cắn chết. Bảo bối ào ạt rơi
xuống, người người tranh nhau nhặt lấy. Trong chớp mắt, chẳng còn lại thứ gì
trên mặt đất. Những người nhặt được đồ tốt đều hí hửng đem khoe trên kênh thế
giới. Nhóm của Tịch Dạ lặng lẽ rời đi, trước khi người Nguyễn quốc nổi hứng
lên giết chết họ luôn.

[Mật] Tịch Dạ: “Tướng công, nhặt được thứ gì?”

Nàng tin tưởng Anh Hùng đã nhanh tay lấy được đồ tốt trước khi boss bị giết.
Thứ nhất là tay thỏ may mắn, thứ hai là đám đông lộn xộn, có hai yếu tố này,
đạo tặc Anh Hùng chưa bao giờ thất thủ.

[Mật] Anh Hùng: “Một cái bảo rương chỉ có thể mở khi đạt cấp 100”

Thông tin này chẳng khác nào nước lạnh hất vào mặt Tịch Dạ. Nàng biết bảo
rương hẳn là thứ tốt nhất của Ma Cát Quỷ Thần. Lại thêm yêu cầu này nọ, Tịch
Dạ càng khẳng định đây là thần vật hiếm có trên thế gian. Nhưng cấp 100 ư?
Thật là trêu đùa lòng người. Cả Tịch Dạ và Anh Hùng đều không ai thoả mãn yêu
cầu này. Mà đem cho người khác mở bảo rương thì họ lại không an tâm, vậy nên
cái túi nãi chín gang của hắn lại bị chiếm mất một ô để chứa bảo rương thần
bí. Từ trang thứ tám đến trang thứ chín đã đầy nghẹt những báu vật mà hắn chưa
đủ cấp để xài rồi. Anh Hùng có lẽ là nhà sưu tập sở hữu nhiều báu vật nhất
trong game.

Kim giáp của Anh Hùng vốn là thần vật cấp 60, dành cho người chơi cấp 120 trở
lên, nhưng Hồng Phấn Lý Chiêu Phu đã gia cố thêm dung hợp thạch, nên từ lúc
cấp 40 hắn đã có khả năng sử dụng được. Nhưng ngoại trừ trang bị thì những vật
phẩm khác đâu có chỗ gắn dung hợp thạch, vì vậy Anh Hùng đành chịu cảnh ôm một
đống bảo bối nhưng không cách nào sử dụng được.

Đôi khi những thứ hắn chôm được nhiều quá, đầy tràn tất cả trang trong túi
nãi, Anh Hùng liền tuồn hàng vào cửa hiệu đồ trộm cướp của Tịch Dạ. Mọi thứ
đều phải trải qua sự thẩm định nghiêm ngặt của nữ chủ mới được mang ra bán.
Những thứ hiếm có khó tìm, nàng nhất quyết giữ lại vì sau này ắc cũng có lúc
cần dùng.

Phu thê bọn họ chuyên làm giàu trên xương máu kẻ khác, nhưng đồng thời cũng là
đôi thường xuyên bị người ta lấy máu nhiều nhất. Hầu hết tiền bán đồ đều được
chuyển về quỹ mua kim sang dược và nội lực thuỷ. Vì vậy trong các cuộc phiêu
lưu, y sư Anh Hùng tuy yếu sức nhưng vẫn cố dùng đại đao đánh kiểu trâu bò
giống Tịch Dạ.

Tuy hắn đã nói chắc chuyên luyện võ công Trường Sinh trang, nhưng trước mắt
không thể rời bỏ đao pháp được. Y sư chỉ dùng quạt làm vũ khí, ra tay đánh ở
tầm trung, không trực tiếp chạm vào đối phương. Nhưng đạo tặc nếu không ở cự
ly gần làm cách nào mà chôm với chỉa. Cuối cùng Anh Hùng đành phải chọn con
đường song tu.

Tuy luyện cùng lúc hai muôn phái, hắn sẽ chẳng bao giờ đạt được cấp độ võ công
cao nhất của mỗi bên. Nhưng bù lại, cách đánh của hắn sẽ vô cùng linh hoạt, ảo
diệu khiến đối phương không cách nào đỡ đoán được. Đứng đằng xa có thể là đánh
lén, hỗ trợ đồng đội; trong cự ly gần có thể tham chiến, lột đồ quân địch,
cũng như thi máu với người ta. Cái lợi trước mắt là có thể dùng lốt y sư che
dấu thân đạo tặc. Buồn thì đổi vũ khí, hoán vai khiến chẳng ai ngờ được mà đề
phòng mình.

Lại nói về con đường xâm nhập Lý quốc thì dường như vô cùng thuận lợi. Bọn
ngươi kia đã kéo nhau đến biên giới Lý - Lê mà thủ vệ hết rồi. Cái cách đi
vòng qua ba nước như thế này, chỉ có nhóm người tuyệt vọng như họ mới dám làm.
Vừa bước chân vào địch quốc, toàn thể không ngại hao tiền tốn của, mang biến
thân phù ra cải trang che dấu thân phận. Trong thời gian hai quốc gia giao
chiến, làm nhiệm vụ thu chiến công cao gấp đôi trường hợp bình thường. Như vậy
có thể thấy chuyến mạo hiểm này hoàn toàn rất xứng đáng. Có người còn tham
lam, một lần ôm cả ba bốn nhiệm vụ mà cùng làm.

Bọn họ phá vỡ bùa đồng hành nhưng vẫn giữ chế độ đội nhóm. Ở nơi đầy rẫy nguy
hiểm như thế này, có đồng đội dù sao cũng mang lại cảm giác yên tâm hơn.

Lý quốc là vùng đất nằm phía tây bản đồ Việt quốc trong hiện tại. Nơi này tiếp
cận vùng rừng rậm Đại Lâm phong, sở hữu thắng cảnh rất nổi tiếng là Đông hồ.

Bên bờ Đông hồ có một bến thuyền cùng NPC cho mướn thuyền đi dạo mát. Lần đầu
tiên nói chuyện với thuyền gia, người chơi sẽ được xem hoạt cảnh giới thiệu về
Đông hồ.

Hai người cùng bước vào quán trà bên vệ đường, gặp bà chủ để hỏi thăm tin tức
về tặc phỉ. Nhóm quái này không xuất hiện cố định một nơi, nên luôn phải hỏi
bà chủ quán mới biết rõ đường.

Trong khi Tịch Dạ nói chuyện, Anh Hùng dáo dát nhìn quanh quán Dương Liễu. Có
một bài thơ rất hay, đã truyền nguồn cảm hứng cho các nhà sản xuất tạo ra
thiết kế này.

“Đôi cành quỳnh ngọc, đôi cành liễu,

Chất ngọc quỳnh xinh, lá liễu tươi

Ngan ngát gió thơm trầm kết quạt

Bốn bề xuân khóa áng hương trời

Vườn thơ đôi cánh hồng mơn mởn,

Đôi hóa đào non nhúng nhính cười

Giếng ngọc nước ngâm lòng mát rợi

Lời vàng nhạc nổi khúc chơi vơi

Quanh đây khói lửa nghìn phương dậy

Lặng lẽ lòng mây ý biển khơi

Mưa sớm gọi về chiều nắng ấm

Mành mành hoa lọt bóng trăng soi”

(“Quán Dương Liễu”, Đông Hồ)

Thiên Hùng nhìn vào bài thơ trên màn hình mà cảm thấy hoa hết cả mắt. Chỉ là
mấy chữ thư pháp thôi mà, sao lại làm hắn cảm thấy chao đảo thế này? Hắn vừa
phát hiện thấy không ổn, dự định đứng dậy rời khỏi bàn máy tính. Thế nhưng
trước mắt Thiên Hùng tối sầm đi, đột ngột như hệ thống điện bị đứt cầu chì.

Khi hắn tỉnh lại đã nhìn thấy bản thân nằm trong phòng bệnh sạch sẽ. Trên tay
còn có cắm ống truyền và trên giá treo là một chai nước biển chỉ còn lại một
ít. Thiên Hùng tự mình khoá nước và rút kim khỏi tay. Bên ngoài rất ồn ào, hẳn
nhiên hắn đang ở khoa cấp cứu của bệnh viện rồi. Thiên Hùng vừa ngồi dậy vừa
lấy tay nhấn vào vết kim để ngăn máu chảy ngược ra ngoài. Chỉ cần vài giây,
mạch máu sẽ tự động co lại để ngăn sự xuất huyết của cơ thể. Hắn hiểu rõ cơ
chế này nên cũng không quá lo lắng về cơ thể mình.

Khi Thiên Hùng vừa động cũng là lúc một cô y tá bước vào kiểm tra bình truyền
dịch. Thấy hắn rút kim ra rồi, cô lập tức cằn nhằn liên hồi. Thiên Hùng chỉ
biết cúi gằm đầu chịu trận, không dám rên một tiếng. Hắn chỉ biết chờ cho cô
nàng trút giận xong, là lập tức hỏi chỗ nhà vệ sinh ở đâu. Ai mà biết lúc hắn
ngất đã truyền bao nhiêu chai nước biển, đến bây giờ Thiên Hùng chỉ cảm thấy
mình giống như một bịch nước sắp bục vỡ mà thôi.

Làm y tá, hẳn nhiên cô gái cũng hiểu rõ những phản ứng hết sức bình thường
này. Cô kéo rèm ngăn ra, chỉ cho hắn lối đi đến nơi giải quyết gần nhất.

Phiá bên ngoài là thằng Quý nôn nóng ngồi chờ. Vừa thấy mặt Thiên Hùng nó ngay
lập tức phấn chấn trở lại. Thế nhưng đại ca lại hoàn toàn không đếm xỉa đến nó
mà chỉ muốn tìm đường thoát thân. Thằng Quý theo Thiên Hùng vào tận nhà vệ
sinh để đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra.

- Anh ngất đi bao lâu rồi? - Hắn trầm ngâm hỏi trong lúc đang làm thơ.

- Từ lúc chiều, em tính qua rủ anh đi ăn thì phát hiện anh nằm bất động trong
phòng. Hoảng quá em ngay lập tức đưa anh vào bệnh viện. Bọn họ nói anh chẳng
bị gì cả, chỉ cần truyền vài chai đạm là sẽ ổn. Bác sĩ còn căn dặn sau này anh
nên cẩn thận ăn uống vì các chỉ số xét nghiệm cho thấy anh bắt đầu mấp mé bị
coi là suy nhược rồi.

Thiên Hùng nhún người, kéo khoá rồi sau đó ra bồn rửa tay. Hắn vô cùng xấu hổ
khi bị phát hiện ra là đói đến ngất xỉu. Thân làm bác sĩ, có kiến thức y khoa
vậy mà lại chẳng biết chăm sóc cơ thể. Nếu việc này mà có ghi vào lý lịch, thì
sau này ai dám đem người bệnh tới chỗ Thiên hùng nữa. Hắn nhe răng cười với
thằng Quý rồi khoát vai nó đi ra ngoài.

- Thanh toán xong viện phí, anh với chú đi ăn một chầu thả ga.

- Này, không có việc gì chứ, có cần đi chụp sọ não không? - Thằng Quý lo lắng
nhìn.

Trước giờ Thiên Hùng nổi tiếng tiết kiệm, sống không đua đòi, tiền không phung
phí. Hắn nổi danh thần làm thêm, cũng đồng nghĩa Thiên Hùng yêu tiền như mạng.
“Hôm nay lại mở miệng muốn đãi người ăn một chầu sang trọng ắt hẳn là có
chuyện rồi. Không phải lúc té xỉu đã đập đầu vào chỗ nào rồi ư?”

- Đừng lo, chỉ là một cục u thôi. - Thiên Hùng đưa tay xoa xoa chỗ trán bị
đập xuống sàn khi mình ngất đi. - Lúc trưa anh quên ăn nên bị tuột đường huyết
ấy mà.

- Sau này nên cẩn thận một chút, không nên bỏ bưã nữa. Nhìn tấm thân còm của
ông anh, em chẳng còn gặm nổi nữa là ...

- Biết rồi, từ lúc này anh bắt đầu chiến dịch tích trữ mỡ cho mùa đông đây. -
Hắn phì cười.

GO chỉ là một trò chơi, nhưng đã bắt đầu ảnh hưởng đến cuộc sống thật của
Thiên Hùng. Hắn vì quốc chiến là lao tâm khổ tứ không ít, ngày bỏ ăn, đêm suy
tư mất ngủ. Xem ra Thiên Hùng đã bị Võ Lâm ám ảnh rất nhiều rồi.

Hắn mặc kệ tất cả, chuyên tâm cùng thằng Quý đi ăn một bữa tối no nê sảng
khoái. Ở trong nhà trọ, điện thoại của Thiên Hùng đã kêu ầm ĩ suốt cả buổi
chiều. Nhân vật Anh Hùng vẫn còn đó nhưng người điều khiển đã đi đâu mất. Hắn
không có ở đây thì Tịch Dạ cũng vô phương tiến hành nhiệm vụ Khoa Quốc Truy
Hung được rồi. Thời gian quốc chiến chỉ còn hơn mười tiếng đồng hồ nữa. Sĩ khí
của Lê quốc càng lúc càng dâng cao, tưởng chừng như đêm nay sẽ không ai ngủ
được.

Sự sôi sục báo hiệu cơn bão lớn sắp sửa kéo tới.


Võ Lâm Huyền Thoại - Chương #26