Cơ Hội Phải Nắm Lấy


Người đăng: hieugskm

Thời gian phá trận tối đa cũng chỉ có một tiếng đồng hồ, trước khi Tịch Dạ có
thể xoay sở được gì, thì hệ thống đã đá hai người ra khỏi phụ bản. Quy định
này là để dành đối phó với những tay chơi được gọi là ‘thần thú’, ở mãi trong
game không chịu out.

Quy định của nhà nước, không cho người chơi game online hoạt động liên tục quá
năm tiếng, mỗi ngày chơi không quá mười lăm tiếng. Tức là giống như công nhân
viên chức, làm việc cũng phải có giờ nghỉ ngơi. Có lẽ Tịch Dạ không biết,
nhưng phu quân nàng vốn cũng là một thần thú. Người ta là hổ báo, lang sói,
còn dạng như Thiên Hùng thì chỉ có thể gọi là trâu bò. Ở trong thôn tân thủ,
vượt quá cấp 40 cũng chỉ có hắn. Chưa học nghề đã giết hơn triệu con thỏ, đến
mức đụng độ Thố Vương, lụm tay thỏ may mắn max 100. Chưa mãn cấp đã lấy được
Tẩy Cốt tán biến cơ thể thành bán tiên, các chỉ số đều vượt trội. Làm gì có
nhân vật nào trâu bò hơn Anh Hùng về độ ngoan cố chơi lì như thế.

Cũng giống như lần này, vốn chỉ cần chạy thoát thân một mình thì đâu chịu cảnh
hao nguyên bảo mua Kim sang dược. Vậy mà hắn không chịu bỏ Tịch Dạ, chẳng
những kiên cường chống đỡ một mình còn phải cố duy trì mạng sống cho nàng.
Tịch Dạ không biết nên tức hắn ngu ngơ, hay cảm động vì tấm chân tình nữa.
Game là ảo, nhưng tình là thật. Một khi hắn đã đối tốt với Tịch Dạ thế này,
nàng nhất định sẽ không phụ hắn.

[Nhóm] Tịch Dạ: “Tướng công, hôm nay phá liền hai ải rồi, cũng nên nghỉ ngơi
một chút. Tới giờ cơm trưa rồi mà chàng không đói sao?”

[Nhóm] Anh Hùng: “Nàng không nhắc ta cũng quên.”

[Nhóm] Tịch Dạ: “Treo máy đi, để thiếp dùng bùa Đồng Hành. Ải này, chàng cứ
giao cho phu nhân.”

[Nhóm] Anh Hùng: “Nhưng bọn chúng đông và hung dữ lắm! lo lắng

[Nhóm] Tịch Dạ: “Có dữ hơn cũng ko bằng sơn tặc dốc Phượng Hoàng mặt cười

[Nhóm] Anh Hùng: “mặt cười Cùng phu nhân đánh thêm boss đầu tiên. Nếu ổn
thoả thì ta treo máy.”

[Nhóm] Tịch Dạ: “Được, phu quân chờ xem.”

Nàng hứng chí gõ ầm ầm trên bàn phím. Tịch Dạ kiểm tra tài khoản, thấy còn mấy
trăm nguyên bảo, bèn mua Kích Lực dược uống vào. Nàng đem Kinh Nghiệm phù cao
cấp phủ lên cả hai người. Phen này quyết tâm phá ải, lên cấp để lấy lòng tin
từ tiểu phu quân đôn hậu.

Tịch Dạ cầm trường đao xông thẳng về phía trước, quân địch nhìn thấy nàng liền
ào ào nhào vô. Do Anh Hùng đã chuyển sang dùng quạt nên hắn chỉ cần đứng ở xa
tác chiến là được. Tịch Dạ đóng vai chiếc xe tăng càn quét lực lượng đối
phương. Nàng đã sử dụng Ngọc Lộ bình tự động làm đầy máu, nên Anh Hùng không
cần phải ra tay nữa. Hắn chuyển sang chế độ auto, rảnh tay ngồi ngắm quan cảnh
chiến trường.

Thiên Hùng cảm thấy Tịch Dạ một mình đối phó với đám lâu la kia thật sự dư
sức. Nàng không trực tiếp xông vào chỗ boss phụ mà đánh vòng ngoài, tiêu diệt
hết đám mob, sau đó mới thong thả thư hùng với tên boss. Chỉ cần tiêu diệt
boss trước thời gian quy định là không sợ có thêm lính ra đánh hôi. Thiên Hùng
mỉm cười, vươn vai vặn vẹo người. Khi bắt đầu vào game là buổi sáng, mà lúc
này đã quá giờ cơm trưa rồi. Hắn đứng dậy, lục ví tiền đi ra ngoài mua cơm
hộp. Từ lúc dính vào game, hắn đã bỏ qua thói đi chợ nấu cơm nhà.

Hơn một tháng trời không học hành, không đi làm thêm, hắn thấy cả người mình
như bệ rạc đi hẳn. Nhìn quanh căn phòng lâu ngày không dọn dẹp, Thiên Hùng
nhận ra mình càng lúc càng giống thằng Quý rồi.

Thằng nhóc đó đang quyết tâm trả nợ, bắt đầu hè đã đi học, ít khi thấy ở nhà.
Thiên Hùng mừng cho nó bao nhiêu thì lại rầu bản thân bấy nhiêu. Hai anh em cứ
như vừa mới đổi chỗ, con kiến thì biến thành con ve. Đời hắn chẳng lẽ cứ bê
tha thế này, không khá nổi sao? Nhiệt huyết tuổi trẻ của hắn toàn bộ đều bị
game online nuốt mất.

Lúc đi ngang qua nhà chị Mai, hắn nghe có tiếng ngâm nga khe khẽ. Từ khi nhà
có thêm đứa con, hắn lúc nào cũng nghe chị hát vui vẻ như thế này. Tâm trí chị
Mai giờ đây hoàn toàn không quan tâm gì khác ngoài cậu nhóc Chiến Thắng. Tuy
đặt tên con có liên quan đến sự kiện bang chiến nhưng dường như lúc này chị đã
quên mất hết game online rồi.

Thiên Hùng đi mua cơm trễ nên chỉ còn lại le que vài món để chọn. Lúc hắn đang
phân vân không biết ăn cái gì thì điện thoại di động chợt reo. Giờ trưa này lẽ
ra mọi người đều đã nghỉ ngơi, ai mà còn tâm trạng gọi cho hắn? Thiên Hùng
nhìn vào màn hình điện thoại, thấy người gọi tới là Mạnh Nương.

Mạnh Nương là y sư giống hắn, cùng ở trong Tứ Hải bang. Lần bang chiến trước
nàng và hắn là tả hữu hộ pháp chỉ huy quân cứu viện. Mấy lần chat voice nói
chuyện mới biết thì ra Mạnh Nương tên là Huỳnh Tiểu Mạch, đàn em học trong
trường đại học y dược của Thiên Hùng.

“Hello, Thiên Hùng đây.” Hắn chào.

“Anh Thiên Hùng, em là Tiểu Mạch. Có tin tốt cho anh đây, ba em nói bệnh viện
Chợ Ruộng đang cần tuyển thêm người ở khoa gây mê hồi sức đấy. Anh mau nộp hồ
sơ.” Tiểu Mạch liếng thoắn ngay.

“Thiệt không? Trời ơi, là bệnh viện cấp cứu lớn nhất cả nước. Biết bao người
mơ ước vào đó làm. Anh làm sao chen chân vào nổi.” Hắn vừa mừng vừa lo.

Trước đây gửi thư xin việc đi khắp nơi, hắn cũng biết tự lượng sức mình, không
dám gửi tới Chợ Ruộng. Nay lại trùng hợp có đợt thi tuyển, sao hắn lại có thể
bỏ qua. Người ta nói thời thế tạo anh hùng, cho thấy cơ hội là thứ có khả năng
thay đổi đời người nhất.

“Thật ra ... ba em là trưởng khoa ngoại của bệnh viện Chợ Ruộng. Lần trước lá
tâm thư của anh, em có in ra cho ba xem. Ông nói nếu có người nhiệt huyết như
vậy, ông sẽ không bỏ qua mà cho anh ta một cơ hội.” Tiểu Mạch bật cười.

“Nhưng anh đâu phải bác sĩ khoa ngoại.” Thiên Hùng cười xoà.

“Nếu ba em nói vậy, tức là có khả năng thư của anh sẽ được các bác sĩ bên khoa
gây mê hồi sức chú ý. Sự kiện em đã thông báo cho anh rồi, có công thành nổi
không, phải dựa vào anh đó.”

“Anh biết rồi, cảm ơn em. Anh mà trúng tuyển, nhất định sẽ dẫn em đi ăn một
chầu thịnh soạn.”

“Được, anh hứa rồi đó. Em sẽ há họng ngồi chờ, ăn cho anh sập tiệm luôn.”

Hắn bật cười, sau đó chào tạm biệt Tiểu Mạch. Nghe được tin tốt này, cả người
liền trở nên lâng lâng. Thiên Hùng không mua cơm nữa mà chạy thẳng về nhà gõ
một bộ đơn xin việc mới tinh. Xong xuôi, hắn đi thẳng đến bệnh viện Chợ Ruộng
nộp hồ sơ.

Chỉ mấy tháng không ra khỏi hẻm mà hắn giống như đi lạc trên núi cả chục năm
rồi. Thành phố này dường như ngày nào cũng đổi thay, trên đường có nhiều thứ
mới lạ so với trí nhớ của hắn quá. Từ tháng sáu qua tháng bảy, thời tiết càng
lúc càng oi bức. Học sinh đang trong kỳ nghỉ hè, nên đâu đâu cũng thấy trẻ
con. Đường phố đông đúc, người chật như nêm. Cả cuộc sống sôi động như thế
này, thế giới trong game làm sao sánh được.

Thiên Hùng đến bệnh viện Chợ Ruộng, choáng ngợp vì quy mô của nó. Hắn háo hức
đi nộp hồ sơ, tưởng tượng một ngày mình có thể khoát áo blouse trắng, đi lại ở
nơi như thế này.

Quả không hổ danh là bệnh viện cấp cứu hàng đầu thế giới. Khu vực tiếp nhận
bệnh nhộn nhịp còn hơn nhà ga trung tâm. Không phải hắn vui mừng khi thấy
người gặp nạn, mà là háo hức vì không khí khẩn trương làm việc của các y bác
sĩ nơi đây. Họ là những dũng sĩ đang miệt mài chiến đấu, giành giật từng giây
từng phút mạng sống cho bệnh nhân.

Một chiếc băng ca được đẩy tới, Thiên Hùng ngay lập tức né vào nhường lối cho
bọn họ. Một bóng trắng chạy qua, hắn ngạc nhiên kêu lên.

- Ngọc Linh.

Cô y tá đang chạy bèn chậm chân quay đầu nhìn hắn. Đã hai năm rồi, cố nhân mới
có dịp tao ngộ ở chốn này.

- Thiên Hùng, sao anh ở đây? - Ánh mắt nàng dò xét khắp người hắn, xem Thiên
Hùng có bị thương gì không?

- Anh đến đây nộp hồ sơ xin việc. Hoá ra em là y tá bệnh viện này.

- Lúc trước em có nói qua rồi, tại anh không nghe thôi. Bây giờ em đang làm
việc, lát có gì nói sau nhé. Nửa tiếng nữa là tới giờ nghỉ. Em gặp anh ở căn
tin bệnh viện.

Nàng vừa cho hắn một cái hẹn thì ngay lập tức chạy đi. Dáng bộ như cố lấy lại
mười mấy giấy nói chuyện cùng hắn. Thiên Hùng ngẩn ngơ, không tin nổi có ngày
lại đối mặt với nàng thế này. Lần cuối họ gặp nhau, vì chia tay mà đã xảy ra
tranh cãi dữ dội.

Thiên Hùng đưa tay xoa xoa gáy. Không phải hắn mỏi cổ, mà chỉ vì đây là một
thói quen khi băn khoăn suy nghĩ. Dù sao người cũng đã gặp, đi uống chút nước
nói chuyện phím cũng có việc gì đâu. Thiên Hùng thở dài, đi tìm đường đến
phòng nhân sự chuyên nhận hồ sơ xin việc.

^_^

Hắn lần theo bản đồ, tìm được căn tin của bệnh viện. Không gian sáng trưng bởi
toàn bộ mặt tiền căn tin là một tấm vách kính cỡ lớn cao đến ba tầng lầu. Hắn
cứ ngỡ mình vừa đi lạc vào một siêu thị nào đó chứ. Các quầy thực phẩm trải
dài đến mút mắt xuyên suốt căn phòng. Mùi thức ăn toả ra ngào ngạt khiến cái
bụng rỗng của hắn kêu lên ồn ột. Hai mắt Thiên Hùng sáng loá cả lên khi nhìn
thấy quầy cơm trưa.

Sau một hồi kiên nhẫn xếp hàng, hắn cũng đã kệ nệ bưng được khay đồ ăn ra. Tuy
nhiên, ngó quanh quất một hồi, hắn mới nhận thấy rằng toàn bộ chỗ ngồi xung
quanh đều đã đầy hết. Thiên Hùng đi tới đi lui, không tìm được chỗ nào có thể
đặt mông xuống. Vì vậy hắn quyết định đi lên lầu hai, hy vọng ở đó ít đông
hơn.

Thật ngạc nhiên là tầng này cũng đông không thua kém gì tầng dưới. bộ mọi
người trong bệnh viện đều kéo nhau ra đây ăn trưa hết cả sao? Nháng thấy một
chiếc ghế trống, Thiên Hùng bèn nhào tới chiếm đóng. Vừa ngẩn đầu lên, đã nhìn
thấy một cái đầu trắng loá cả mắt. Người ngồi cùng bàn với Thiên Hùng là bệnh
nhân ngồi xe lăn có mái tóc màu bạch kim. Y có khuôn mặt tây âu, từng đường
nét đều rõ ràng như phù điêu tranh vẽ. Thiên Hùng thoáng ngỡ ngàng như vưà
nhìn thấy diễn viên điện ảnh trong phim nào đấy chứ.

Theo thói quen, hắn nhoẻn miệng cười một cái xem như chào hỏi. Tên tiểu Bạch
kia nhìn không lớn hơn hắn bao nhiêu, nhưng thái độ lại trịch thường, ngạo mạn
không kể xiết. Y chỉ nhìn hắn một lần, chớp mắt một cái rồi lại cắm cúi vào
dĩa bít tết của mình.

“Xì, nằm bệnh viện mà còn ăn dầu mỡ như vậy. Tôi mà biết ở khoa nào, tôi đến
méc bác sĩ điều trị của ông.”

Nhưng dù sao đối với người xa lạ, hắn cũng không có ý đồ hơn thua làm gì. Chế
giễu trong lòng một chút, rồi xem như không có chuyện gì xảy ra hết.

Đột nhiên, điện thoại trong túi quần Thiên Hùng reo lên inh ỏi. Hắn lấy ra,
nhìn thì thấy một số lạ đang gọi đến cho mình.

“Hello, Thiên hùng đây.” Hắn lên tiếng.

“Là Tịch Dạ đây, nãy giờ phu quân đã đi đâu?” Một giọng nữ thánh thót vang lên
khiến hắn giật hết cả mình.

“Phu ... phu nhân ... sao biết số của ta?” Hắn ngay lập tức chuyển tông nói
chuyện. Gã tóc trắng đẹp mã trước mặt khẽ liếc mắt ngó qua. Nhìn tên này rõ là
người nước ngoài, có lý nào lại biết tiếng việt. Cách nói chuyện bây giờ của
Thiên Hùng là ngôn ngữ trong game online, người bình thường còn thấy khó hiểu,
huống chi là người nước ngoài.

“Thiếp là GM, dĩ nhiên có khả năng tra ra tung tích của chàng. Việc đó không
quan trọng lắm.” Tịch Dạ gạt ngang. “Quan trọng là có chỉ dẫn nhiệm vụ tiếp
theo rồi. Chúng ta phải đi đến tháp Thiên Đường.”

“Tháp Thiên Đường thì có vấn đề gì?” Hắn ngây thơ hỏi.

Nhân vật dưới cấp tám mươi như hắn dĩ nhiên là chưa từng làm nhiệm vụ liên
quan đến tháp Thiên Đường. Đó là một phụ bản rất khó, chuyên dành cho những
người muốn xếp hạng đề danh. Tháp Thiên Đường có đến cả trăm tầng cần phải
vượt qua. Cứ năm cấp được tính làm một bậc. Tổng điểm qua các bậc này dùng để
xếp hạng trong Đỉnh Cấp bảng, một bảng xếp hạng sức chiến đấu mà cao thủ nào
cũng muốn đề danh.

Người nước ngoài bí ẩn lại nhìn khi Thiên Hùng đề cập đến tháp Thiên Lộ. Con
ngươi y hơi co lại một chút, ánh mắt chuyên chú tập trung quan sát hắn. Thiên
Hùng quay qua, vừa chạm phải ánh mắt đó thì hơi giật mình. Trong phút chốc,
hắn cảm nhận như mình bị một con sói nhắm trúng.

Khoé miệng hơi giật giật, cố rặn ra một nụ cười lịch sự, nhưng khuôn mặt lạnh
lùng như băng kia lại khiến hắn không nở nổi nụ cười.

“Tướng công à, tháp Thiên Đường này chàng không vào được. Muốn hoàn thành phụ
bản, chúng ta cần luyện thêm lever.” Tịch Dạ thông báo.


Võ Lâm Huyền Thoại - Chương #17