Bác Sĩ Gây Mê


Người đăng: hieugskm

Sau khi hắn học hết chương trình, đi thực tập, bảo vệ khoá luận xong thì liền
trở thành kẻ rảnh rỗi đệ nhất. Còn tận ba tháng nữa, lễ tốt nghiệp mới được tổ
chức. Bây giờ chính là lúc nghỉ ngơi dài hạn sau thời gian dài vật vã mài đít
trên ghế nhà trường. Lẽ ra kế hoạch của hắn là cuốn gói về quê, trở thành
trạch nam hưởng phúc cha mẹ. Nhưng không may, thời điểm này nhà hắn đang xây
lại, bây giờ hắn có về cũng không có chỗ mà ngủ chứ nói gì nơi ở. Nguyễn Thiên
Hùng đành gọi điện thoại về quê, báo rằng hắn đang rất bận rộn đi tìm việc làm
mới.

Thế nhưng ngành hắn học tuy cao cấp nhưng đầu ra lại hẹp. Bác sĩ loại nào ra
trường cũng có người ào ào chạy đến kéo về, chỉ riêng cái thứ bác sĩ gây mê
hồi sức như hắn thì chỗ làm không nhiều lắm, có phải nội khoa hay nha khoa đâu
mà có đông bệnh nhân.

Lại nói về cái chuyên khoa hắn học thì lại thêm một phần ly kỳ khúc chiết.
Thật ra năm học đại cương hắn muốn chen chân khoa ngoại kia kìa. Hồi đó có
phong trào hay gọi các giáo sư dạy môn kém hấp dẫn là tiến sĩ gây mê, là bác
sĩ gây mê không hồi sức. Bao nhiêu người vẫn nói như thế, nhưng có ai xảy ra
chuyện gì đâu. Chỉ có hắn cao giọng la lên, thì lại mang vạ miệng.

“Oải, tiến sĩ gây mê hôm nay làm tao ngủ gục suốt hai tiết.”

Tiến sĩ gây mê mà hắn nói đây chính là trưởng khoa vừa dạy xong môn đạo đức.
Ông lão tóc bạc đột ngột từ phía góc hành lang quẹo tới, đối diện với hắn. Mặt
giáo sư hầm hầm cũng đủ cho thấy thái độ của ông trước đánh giá của sinh viên
lười. Hắn và đám bạn thân đi kế bên cứng người sợ hãi, “Tại sao đụng ai không
đụng, lại đụng ngay trưởng khoa?”

Biết mình có trọng tội ‘phát ngôn bừa bãi’, hắn đã cố gắng biểu hiện cho giáo
sư biết thành ý hối cãi của mình. Chăm chỉ học tập, lên khoa phụ giúp việc
giấy tờ, cần người bưng bê dọn dẹp thì không kêu cũng xuất hiện ... Đến cuối
cùng hắn cũng không biết tại sao mình lại trở thành đệ tử ruột của tiến sĩ,
tại sao đơn đăng ký chuyên ngành của mình lại biến thành khoa gây mê hồi sức
thế kia.

Nói tóm lại là ‘học tài thi phận’, là ‘liệu cơm gắp mắm’. Đám bạn kiên cường
của hắn muốn thi vào khoa ngoại đều văng vách hết, bây giờ không phải ở khoa
tiết niệu thì cũng là khoa sản. Chỉ duy nhất có Thiên Hùng là trở thành thủ
khoa khoa gây mê hồi sức. Bây giờ hắn cũng không hờn, không trách tại sao tiến
sĩ biến mình trở thành đệ tử gây mê đời thứ hai. Hắn chỉ tiếc là ông ngay lúc
mình học năm cuối lại về hưu, bỏ hắn bơ vơ không có bệnh viện nào chịu nhận.

- Ý trời, quả thật là ý trời. – Hắn ngửa đầu than vãn.

- Anh Hùng, làm gì mà la ghê vậy?

Thằng sinh viên năm ba trọ đối diện phòng hắn lú đầu qua hỏi. Thằng nhóc này
kể từ lúc chân ướt chân ráo lên thành phố học, thì đã ở chung khu nhà với hắn.
Thiên Hùng chứng kiến nó từ khi ngây thơ, quê mùa trở thành thằng ăn hại, vô
dụng như hiện nay cũng lấy làm đau lòng. Thằng Quý này là điển hình cho việc
chọn sai ngành. Nó thích viết truyện tranh mà cha mẹ cứ ép đi học kiến trúc,
thế nên học ba năm rồi mà nó vẫn đang miệt mài trả nợ từ năm nhất chưa xong.
Nhà nó lại là đại gia cà phê trên núi, nên cũng không gấp gáp gì. Cứ đều đặn
gửi tiền lên cho thằng quý tử của mình ăn chơi và trả nợ.

- Không có gì, chỉ là anh đang buồn chán thôi.

- Anh bảo vệ khoá luận xong không về quê hả?

- Nhà anh đang xây lại, bây giờ có nhà cũng không về được. Còn chú hè này thì
sao?

- Em ở lại, đăng ký học hè trả nợ.

Lại là cái điệp khúc trả nợ mà năm nào hắn cũng nghe ra rả. Mấy năm đầu thằng
Quý còn nhớ cha nhớ mẹ, chưa kịp thi xong nó đã cuốn gói về quê mất rồi. Đến
nay sống đã quen thành phố, râu đã mọc thì nó lại lười về quê. Ở nhà hết ăn
rồi nằm, đâu có vui thú bằng ở đây, lúc nào cũng có bạn bè bù khú.

- Này có đĩa game gì không, cho anh mượn chơi đi. Nằm mãi ở nhà anh đến mọc
rêu lên mất.

Hắn ngoái đầu nhìn qua căn phòng trọ bừa bãi như chuồng heo của thằng Quý.
Phòng hai người đối diện sát nhau, nên tình cảnh ở dơ mỗi bên, đối phương đều
hiểu rõ. Phòng Thiên Hùng là quần áo bẩn và bát chén chưa rửa. Phòng thằng Quý
là tạp chí, truyện tranh, máy móc và đĩa phim quăng lăn lóc khắp nơi.

- Mượn đĩa làm gì, giờ chuyển sang chơi game online đi anh ơi. Trên đó có
nhiều bạn, mình vừa chơi vừa chat chit. Chứ thui thủi ở nhà luyện offline thì
dễ thành tự kỷ lắm. Anh lên mạng đi, rồi em chỉ cho cài game chơi.

Thằng Quý hăng hái bỏ máy PS ra, chạy qua phòng hắn. Cái thứ otaku này rất hào
hiệp mỗi khi có cơ hội dụ người khác làm đồng bọn, cũng giống như đám xỉn gặp
ai cũng thảo ăn, rủ nhậu cùng.

Thiên Hùng mở máy tính lên rồi ngồi nhích qua cho thằng Quý cài game. Cái
trang chủ của ‘Võ lâm truyền thuyết’ hiện ra rực rỡ đập ngay vào mắt hắn.
Thiên Hùng không biết rằng mình đã bị dính vào một thứ nguy hiểm mà bản thân
không thể bỏ, mỗi ngày phải mò lên trang này luyện cấp vài tiếng mới thôi.
Trước mắt, hắn chỉ nghĩ đến cách giết thời gian cho qua ngày đoạn tháng.

- Anh muốn đặt nick gì? – Thằng Quý hấp háy mắt trông đợi.

- ‘Anh Hùng’ đi, đơn giản và cũng là tên anh.

Trang web hiện ra hàng chục gợi ý cho cái tên đăng nhập mới. Nào là ‘Anh hùng
bản sắc’, ‘anh hùng thiếu lâm’, ‘anh hùng 12345’ ... nhưng tuyệt nhiên chưa có
ai lấy tên anh hùng. Thế mới nói người ta hay làm rắc rối lên mọi thứ, đôi khi
chân lý đơn giản và gần gũi đến không ngờ.

Màn hình hiện ra trước mắt hắn một vùng thôn quê hẻo lánh. Trò chơi trực tuyến
“Võ lâm truyền thuyết” này là game hay và có đồ hoạ đẹp nhất hiện nay. Nhân
vật của hắn xuất hiện là anh nông dân áo vải vừa đi ra khỏi Tam Tinh miếu (chỗ
người chơi mới xuất hiện). Hắn nhìn vào avatar thấy anh chàng trẻ măng, tóc
cột cao, trong túi không một xu, trên người chỉ có cây dao găm.

- Thế nhé, anh vào trong forum xem phần hướng dẫn cho người chơi mới. Em sắp
có hẹn co-op với đám bạn bên ‘Thành Phố Thây Ma’ rồi.

Thằng Quý nhìn đồng hồ rồi bỏ chạy nhanh hơn bị đốt đít. Đôi khi Thiên Hùng
không thể hiểu nổi nó. “Chỉ là trò chơi thôi mà, có cần khẩn trương như vậy
không?”

Hắn quay trở lại với nhân vật của mình, dùng phím và chuột để điều khiển nhân
vật bước đi. “Thời gian dư dả mà, ta cứ từ từ khám phá game này thì mới thú.”


Võ Lâm Huyền Thoại - Chương #1