Chương 87: Mĩ Nữ Song Thành


"Sương Sương, đem sư đệ ngươi trở về!" Lãnh Tâm m hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Vô Ưu, đối với hắn cũng không có biện pháp, hiện tại Diệp Vô Ưu là một mắt xích quan trọng trong kế hoạch của nàng, thậm chí có bất mãn
hơn, nàng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

"Đợi ta nghĩ ra biện pháp
đối phó ngươi, lúc đó sẽ trừng trị ngươi!" Lãnh Tâm n thầm chửi, không
có cách nào, nàng đối phó với địch nhân luôn dùng biện pháp tàn nhẫn,
hoặc giả thuyết, tha dã chỉ hội na ta bỉ giác tàn nhẫn đích bạn pháp,
nhưng nàng lại không thể dùng loại biện pháp này đối phó Diệp Vô Ưu, do
đó, ngay lúc này, nàng cũng không có cách nào.

"Vâng.“ Lãnh Sương Sương vẫn đứng bên cạnh Diệp Vô Ưu, Diệp Vô Ưu công nhiên có hành vi
trêu chọc Lãnh Tâm n, tự nhiên cũng đập vào mắt nàng, sắc mặt xem ra có
chút lãnh đạm, hiển nhiên có chút không cao hứng.

" Đi thôi!“ Lãnh Sương Sương nhìn Diệp Vô Ưu lạnh lùng nói.

" Sư phó tỷ tỷ, ta đi trước, ngày mai lại đến tìm tỷ.“ Diệp Vô Ưu cố tình nhìn lên bộ ngực ngạo nhân của Lãnh Tâm n, cười hi hi nói.

Lãnh Tâm n hừ một tiếng, xoay người, không chú ý đến Diệp Vô Ưu nữa, Lãnh Sương Sương cũng đã đi ra.

Diệp Vô Ưu cũng biết đạo lý lúc nào nên dừng, do đó không làm phiền Lãnh Tâm n nữa, xoay người đuổi theo Lãnh Sương Sương.

Lãnh Sương Sương đi rất nhanh, một chút ý nghĩ đợi Diệp Vô Ưu cũng không có.

" Sư tỷ, đừng đi nhanh thế!“ Hảo tại diệp vô ưu kim phi tích bỉ, rất
nhanh đuổi kịp Lãnh Sương Sương, sau đó cầm tay nàng, giọng nói mang
theo chút phàn nàn.

" Đừng có chạm vào ta!“ Lãnh Sương Sương đột nhiên dụng lực hất tay Diệp Vô Ưu, hừ một tiếng nói.

Diệp Vô Ưu ngây người, lại nắm lấy tay Lãnh Sương Sương.

" Sư tỷ, sao thế? Ta chọc giận tỷ à?" Diệp Vô Ưu có chút ngạc nhiên hỏi.

" Không liên quan đến ngươi!" Lãnh Sương Sương lại hất tay, bất quá lần
này Diệp Vô Ưu đã có chuẩn bị, do đó không hất được, làm Lãnh Sương
Sương có chút giận dữ:" Ngươi bỏ tay ra, không được phép chạm vào ta!"

" Sư tỷ, có chuyện gì thế? " Diệp Vô Ưu vẫn không hiểu, Lãnh Sương Sương
tại sao lại đột nhiên giận dữ, vừa rồi không phải vẫn tốt sao?

"Không sao, tính ra, ngươi thích thế nào thì cứ làm như thế! " Lãnh Sương
Sương đột nhiên bình tĩnh trở lại, nhàn nhạt nói, cũng không tránh né
nữa, mặc kệ cho hắn cầm tay.

Diệp Vô Ưu tuy nhiên tâm lí vẫn còn
có chút mơ hồ, nhưng cũng không có hỏi tiếp, hắn cũng không muốn lại
chọc giận Lãnh Sương Sương, tính tình vị sư tỷ này, cũng thật là khó
đoán.

Im lặng mà đi, không lâu sau, hai người đến Diệp phủ, lúc này, Diệp Vô Ưu đã bỏ tay Lãnh Sương Sương ra.

Lãnh Sương Sương một câu cũng không nói, chuyển thân bỏ đi rất nhanh, làm Diệp Vô Ưu ngây ra một lúc.

"Tối nay mình hình như không có đắc tội với cô ta!" Nhìn Lãnh Sương Sương nhanh chóng biến mất, Diệp Vô Ưu lẩm bẩm tự nói.

Lắc lắc đầu, Diệp Vô Ưu xoay người tiến vào Diệp phủ, quyết định tạm thời
không nghĩ đến chuyện này, trong phòng còn có lưỡng đại mĩ nhân đang đợi hắn!

"Công tử, lưỡng vị phu nhân đã đi nghỉ rồi! " Đi đến cửa, Thất Thất đang đứng ở ngoài cửa, tự hồ đang chờ đợi Diệp Vô Ưu.

"Được rồi, ngươi lui đi! " Diệp Vô Ưu xua tay, nhìn Thất Thất, hắn không khỏi nhớ lại không lâu Lãnh Tâm n có nói, Bách Hoa đế quốc hoa nữ Thất Thất, thiện trường khống chế nam nhân, tự hồ mục đích cô ta, là khống chế
mình?

"Ai khống chế ai, cũng còn chưa chắc! " Diệp Vô Ưu thầm
nghĩ trong lòng, nhưng hắn cũng thấy có chút kì quái, Thất Thất tự hồ
không có tiếp cận hắn, hay là cô ta đang đợi cơ hội?

"Vâng, công tử, nô tì về phòng trước." Thất Thất cung kính hành lễ, sau đó quay người rời đi.

Diệp Vô Ưu tự nhiên không quản nàng, đẩy cửa tiến vào phòng, ánh đèn trong
phòng đã tắt, bất quá, với công lực hiện tại, cơ bản cũng có thể nhìn
rõ, trên giường một đôi giai nhân đang ngủ.

Tạ Phính Đình nằm dài ở bên ngoài, lưng quay ra ngoài, Triệu Thiên Tâm thì ngược lại, mặt
hướng ra ngoài, đồng dạng thị trắc trứ thân tử.

Diệp Vô Ưu nhẹ
nhàng đi đến bên giường, yên lặng đưa tay vuốt nhẹ lên mặt phấn Triệu
Thiên Tâm, nhưng hắn còn chưa chạm vào, Triệu Thiên Tâm đột nhiên mở
mắt.

"Tiểu sắc lang, ngươi sao muộn thế này mới quay lại? " Triệu Thiên Tâm giọng nói mang theo chút giận dữ.

"Có phải đã đợi ta rất lâu không? " Diệp Vô Ưu cúi người, ghé sát tai nàng cười hi hi nói.

"Ta không có đợi ngươi! " Triệu Thiên Tâm yêu kiều hừ một tiếng, "Tối nay ngươi không trở về, ngày mai không nhìn thấy ta nữa! "

"Sao thế? Thiên Tâm tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn đi? " Diệp Vô Ưu hơi ngây người,
Lãnh Tâm n vừa nói xong không lâu, sao lại nhanh ứng nghiệm vậy?

"Ta không phải đã nói với ngươi sao? Ta nguyên lai đến Phiêu Tuyết đế quốc, ta đã chậm trễ mấy ngày rồi, không thể tiếp tục chậm trễ nữa. " Triệu
Thiên Tâm nhẹ giọng nói, " Ta sợ tiếp tục chậm nữa, đến không kịp. "

"Để tên hoàng đế chết là được chứ gì! " Diệp Vô Ưu thuận miệng nói, dù sao
Phiêu Tuyết đế quốc hoàng đế không có quan hệ gì với mình, hắn sống hay
chết, tự nhiên một điểm cũng không quan tâm, chỉ vì vội vã trị bệnh cho
hắn, phải đế Triệu Thiên Tâm li khai nơi này, làm Diệp Vô Ưu có chút
không thoải mái.(đoạn này đệ dịch hơi khác!)

" Được rồi, không
cần giận dữ như thế, sau này ngươi có thể đến Y Cốc tìm ta mà! " Triệu
Thiên Tâm yêu kiều nói, "Tiểu sắc lang, có chuyện ta phải đề tỉnh ngươi, Lãnh Tâm n không do dự bỏ ra giá lớn bồi dưỡng ngươi, khẳng định có mục đích không thể nói ra, ngươi không được dễ dàng mắc lừa. "

"Yên
tâm, ta biết rồi. " Diệp Vô Ưu ôm chặt Triệu Thiên Tâm nằm xuống, một
tay bắt đầu chuyển động trên thân thể nàng, rồi cởi thắt lưng, trượt vào trong nội y.

" Ta biết tiểu sắc lang ngươi không cam tâm hạ
trong thủ đối với Lãnh Tâm n, ngươi hứa với ta, có một ngày, đem tiêu
hồn bát chỉ dùng trên thân thể cô ta, được không? Giá khiếu dĩ kì nhân
chi đạo hoàn trị kì nhân chi thân, ta muốn để cô ta thử qua loại tư vị
khó chịu này. " Triệu Thiên Tâm tỉ tê nói.

"Được! " Diệp Vô Ưu
lập tức đáp ứng, hắn cũng muốn có Lãnh Tâm n, chỉ sợ thật sự phải dùng
thủ đoạn phi thường, bát chỉ tiêu hồn, đúng là một lựa chọn không tồi,
đương nhiên, hiện tại hắn không có tâm tình nhớ đến Lãnh Tâm n, lúc này
hắn quan tâm đến, là đôi giai nhân bên cạnh.

Có được lời thề của
Diệp Vô Ưu, Triêu Thiên Tâm tự hồ rất vui vẻ, chủ động đem đôi môi đỏ
mọng hiến dâng, hình như nàng quên rằng, trên giường, ngoài nàng cùng
Diệp Vô Ưu, còn mọt người thứ ba, Tạ Phinh Đình.

Bất quá, Diệp Vô Ưu cũng không có quên, hắn một bên hôn Triệu Thiên Tâm, một tay tìm
kiếm trên thân thể nàng, còn tay kia, hướng về Tạ Phinh Đình.

Vô Lại Quần Phương Phổ - Chương #87