Chương 72: Hương Diễm Công Pháp


“Di Hoa Tiếp Mộc ư?”, Diệp Vô Ưu ngơ ngác hỏi. Ý tứ của mấy từ đó hắn có thể hiểu được, có điều, cách tu luyện này hắn chưa từng được nghe qua.

“Cách đây hơn trăm năm, trong Ma Tông đã xuất hiện một nhân tài, chính là
người đã sáng tạo ra Di Hoa Tiếp Mộc. Đáng tiếc là sau này, người ấy đã
vì tình mà khốn khổ, trở nên suy yếu.” Lãnh Tâm m khẽ thở dài. “Tuy ông
ta thân có tu vi tiên thuật độc bộ thiên hạ nhưng lại yêu một vị thiên
kim tiểu thư yếu đuối. Với một người có nhiều kẻ thù như ông ấy, đó
chính là điểm yếu chí mạng. Kẻ thù của ông ấy biết được thân phận của
người ông yêu, vì lo người yêu bị kẻ thù làm thương tổn mà ông đã sáng
tạo ra phương pháp Di Hoa Tiếp Mộc, có thể nhanh chóng khiến người yêu
trở thành một cao thủ tiên thuật. Tiếc là khi ông tìm ra phương pháp đó
thì người yêu đã bị kẻ thù sát hại. Từ đó về sau, ông ấy không thể hồi
phục lại được như trước.”

“Lẽ nào Di Hoa Tiếp Mộc chính là chuyển tiên thuật từ người này sang người khác sao?”, Diệp Vô Ưu không nhịn được hỏi.

“Không hoàn toàn chỉ có vậy”, Lãnh Tâm m lắc đầu, “Kỳ thật, nói cho chính xác
thì không thể gọi phương pháp này là Di Hoa Tiếp Mộc, bởi người dùng
phương pháp này, sau khi đem tiên thuật truyền sang một người khác thì
tiên thuật bản thân người đó không hề mất đi nhưng tu vi của người đó
lại bị tổn hại không ít.”

“Thì ra là như vậy!” Diệp Vô Ưu nhẹ
nhõm hẳn. Nếu quả thực là tiên thuật của một người phải hoàn toàn chuyển sang cho người khác thì chẳng có mấy khả năng có người dám dùng phương
pháp này. Lại nói bây giờ, chẳng lẽ Lãnh Tâm m, hoặc giả là Lãnh Sương
Sương đi nữa, lại đi chuyển toàn bộ tiên thuật sang cho hắn để rồi các
nàng trở thành phế nhân sao? Đương nhiên điều đó là không thể rồi.

“Con người tất nhiên không phải là hoa hay gỗ rồi. Phương pháp Di Hoa Tiếp
Mộc này bản chất là một loại cảm ứng đặc thù, thông qua tâm linh, đem
một phần ký ức chuyển sang cho một người khác. Đương nhiên ký ức bản
thân không vì thế mà biến mất, cho nên tiên thuật của bản thân vẫn được
giữ lại.” Lãnh Tâm m giải thích tiếp .“Vậy phải mất bao lâu mới thành
công?” Diệp Vô Ưu có vẻ không đợi được nữa rồi.

“Cũng không lâu
lắm, nhanh nhất là hai canh giờ, nếu lâu cũng không quá sáu canh giờ.”
Lãnh Tâm m trầm ngâm một chút, lại liếc nhìn Lãnh Sương Sương nói. “Vốn
dĩ ta định để Sương Sương thi triển Di Hoa Tiếp Mộc với ngươi, nhưng
nghĩ lại thì phải để ta trực tiếp làm mới được. Sử dụng Di Hoa Tiếp Mộc
có thể phải mất tối đa năm năm tu vi. Năm năm tu vi đối với ta thì không phải chuyện gì lớn, nhưng đối với Sương Sương lại tổn hại rất lớn.”

“Đệ tử không sao mà”, Lãnh Sương Sương rối bời, thấy được cái nhìn của Lãnh Tâm m, liền đáp khẽ.

“Được rồi, ta đã quyết định sẽ tự mình động thủ.” Lãnh Tâm m khẽ gạt đi.
“Sương Sương, ngươi ra bên ngoài canh chừng cho chúng ta, bất kể thế nào cũng tuyệt đối không cho ai quấy rầy chúng ta, ngươi rõ không?”

“Đệ tử rõ rồi!” Lãnh Sương Sương nhẹ gật đầu rồi lui lại, chỉ là trước khi
rời đi lại nhìn Diệp Vô Ưu và Lãnh Tâm m một cách kỳ quái.

o0o

“Vô Ưu, cởi áo ra rồi nằm lên giường, ta còn phải thay y phục.” Lãnh Tâm m nói với Diệp Vô Ưu.

“Hả?” Diệp Vô Ưu hơi ngơ ngác. Hắn kiểu gì cũng không ngờ Lãnh Tâm m tự nhiên lại bảo hắn cởi đồ, không những thế còn bảo hắn nằm lên giường. Cùng
với nghi hoặc, hắn không khỏi bắt đầu tưởng tượng ra những chuyện không
hay ho.

Lãnh Tâm m không hề để ý đến Diệp Vô Ưu, đến phía sau tấm bình phong. Những tiếng sột soạt vang đến bên tai Diệp Vô Ưu khiến hắn
không khỏi lại có ý muốn nhìn trộm, chỉ là cuối cùng hắn cũng nhẫn nại
được, cởi bỏ áo để trần nửa thân trên rồi quăng mình lên chiếc giường
lớn đó.

Không lâu sau, Lãnh Tâm m từ phía sau bình phong đi ra.
Diệp Vô Ưu vừa nhìn thấy tức thì hô hấp bắt đầu rối loạn. Lãnh Tâm m vẫn vận y phục bó sát người như trước, nhưng so với lúc đầu toàn thân kín
đáo không thể nhìn thấu thì có chút khác biệt. Phần thân trên Lãnh Tâm m giờ đổi thành một loại y phục nhỏ, ngắn ôm sát, để lộ bụng và một vùng
eo thon nhỏ, trắng như tuyết, khiến cho lực dụ hoặc đại tăng.

Cảm nhận được ánh mắt hừng hực ham muốn của Diệp Vô Ưu, Lãnh Tâm m khẽ nhíu mày. Nàng đi tới bên giường, đột nhiên nhanh như chớp xuất thủ. Diệp Vô Ưu chỉ thấy gai người một chút đã không thể nhúc nhích gì được.

“Sư phụ tỷ tỷ, sao người làm ta không cử động được vậy?” Diệp Vô Ưu khổ sở hỏi.

“Là ta muốn tốt cho ngươi thôi.” Lãnh Tâm m lãnh đạm nói. “Phương pháp Di
Hoa Tiếp Mộc này có hơi đặc biệt một chút, ta e ngươi không chịu được
lại làm loạn lên. ”

Chẳng mấy chốc, Diệp Vô Ưu cũng biết được
điểm đặc biệt của Di Hoa Tiếp Mộc là như thế nào và cũng hiểu tại sao
Lãnh Tâm m lại khiến hắn không cử động được. Đó là vì khi thi triển Di
Hoa Tiếp Mộc để truyền thụ tiên thuật, hai người tham gia phải duy trì
một tư thế vô dùng thân mật. Đầu tiên là lòng bàn tay hai người phải áp
vào nhau, tâm rốn phải trùng nhau tại một điểm, cuối cùng hai đôi môi
phải dán chặt vào nhau.

Nghe Lãnh Tâm m giải thích, trong lòng
Diệp Vô Ưu không tránh khỏi hưng phấn. Nói như vậy, không phải hắn vẫn
có thể được hôn Lãnh Tâm m sao? Lại nói, tuy Lãnh Tâm m trên danh nghĩa
là sư phụ của hắn, nhưng hắn cũng mới nhận có mấy ngày, trong lòng cũng
không thực sự coi nàng là sư phụ đích thực, nhiều lắm thì đối với hắn
nàng cũng chỉ là một đại mỹ nhân mà thôi. Giờ lại có thể chiếm được chút tiện nghi của đại mỹ nhân này, hắn đương nhiên cực kỳ cao hứng rồi.

“Trong khi vận công, chỉ cần ngươi loạn động một chút thôi cũng có thể mất hết những gì đã đạt được, cho nên giờ ta có chế trụ ngươi cũng là muốn tốt
cho ngươi, cùng là vì ta nữa.” Lãnh Tâm m nhẹ nhàng nói. “Còn nữa, ngươi phải thu liễm tinh thần, không được nghĩ đến bất cứ chuyện gì cả.”

“Sư phụ tỷ tỷ, ta sẽ cố hết sức mà!” Diệp Vô Ưu chẳng còn cách nào khác,
nói. Cùng thân mật tiếp xúc với một tuyệt sắc mỹ nhân thành thục như
thế, hắn thực cũng không dám chắc có tĩnh tâm được hay không nữa.

Lãnh Tâm m không nói thêm, nhẹ nhàng chuyển thân, ngồi lên giường, ngần ngừ một lúc rồi cũng cắn răng nằm lên người Diệp Vô Ưu.

Cảm nhận được da thịt nõn nà của Lãnh Tâm m, còn cả đôi ngọc phong song
mãn, đàn hồi trêu ngươi của nàng, trong lòng Diệp Vô Ưu không khỏi thấy
sung sướng, mãn ý. Nhưng chỉ một lúc sau hắn cảm thấy một đôi môi mát
dịu áp vào môi hắn, đồng thời, hai ngọc chưởng mềm mại cũng chia ra đặt
lên trên bàn tay hắn.

Một đạo chân khí băng lãnh từ môi Lãnh Tâm m truyền qua khiến Diệp Vô Ưu tĩnh tâm lại rất nhiều. Một lát sau, hai
đạo chân khí dịu mát từ hai lòng bàn tay của Lãnh Tâm m truyền vào thân
thể Diệp Vô Ưu. Chẳng mấy chốc, ba cỗ chân khí hợp lại thành một, chạy
theo kinh mạch toàn thân hắn, cuối cùng lại theo tâm rốn, quay trở lại
thân thể Lãnh Tâm m.

Vào đúng lúc này, đột nhiên Diệp Vô Ưu tiến vào một cảnh giới kỳ diệu phi thường

Vô Lại Quần Phương Phổ - Chương #72