Chương 56: Lãnh Sương Sương


“Ai tìm ta?” Diệp Vô Ưu ngẩn ngơ một chút, ở đây người biết hắn không nhiều, tự hồ đều ở tại đây, còn có ai tìm hắn hà? Khó có thể là Hoa Nguyệt Lan?

“ Công tử, nàng ta nói là sư tỷ của người.” Thất Thất rất nhanh chóng cho Diệp Vô Ưu một đáp án.

“Nguyên lai là nàng ta, thật tệ, ta đáp ứng hôm nay đi tìm nàng ta!” Diệp Vô Ưu cuối cùng nhớ ra, tối hôm qua hắn còn nói hôm nay mang Lãnh Sương Sương đi lanh quanh Bách Hoa Thành.

Diệp Vô Ưu nhanh chóng đi ra hướng cửa, đợi sau khi hắn nhìn thấy Lãnh Sương Sương, lập tức phát hiện có người so với hắn sớm hơn một bước.

“Hảo tỷ tỷ này, Tiểu sinh xin có lễ!” Không cần nói, đó là Lam Tiểu Phong tiểu hoa si.

Bất quá, Lãnh Sương Sương thật sự không để mắt đến Lam Tiểu Phong.

“Tiểu sinh Lam Tiểu Phong, năm nay 18 tuổi, tuy không phải là ngọc thụ lâm phong, nhưng cũng là anh tuấn tiêu sái, tuy không có tiền bạc quanh thân, nhưng cũng có chút ít gia sản, tiểu sinh còn chưa cưới vợ, xin hỏi vị thiên tiên tỷ tỷ này có ý gả cho tại hạ làm thư thiếp không?” Lam Tiểu Phong tịnh không có từ bỏ, chiêu bài cầu hôn đó của hắn lại xuất hiện.

Lúc này quay lại, Lãnh Sương Sương cuối cùng cũng có phản ứng, nàng nhìn Lam Tiểu Phong một cái, sau đó khẽ cong đôi môi đỏ, lạnh như băng buông ra hai từ: “ Hoa si!”

Nghe từ miệng Lãnh Sương Sương buông ra hai từ này, Lam Tiểu Phong ngẩn ngơ ngơ ngẩn, đó là lần thứ nhất hắn chạm phải phản ứng lạnh nhạt này của mĩ nữ, nhưng vừa đúng lúc Diệp Vô Ưu đi tới, trong lòng lập tức thấy sảng khoái.

“ Sương Sương sư tỷ, người nói đúng, hắn đúng là hoa si, đừng lý tới hắn!” Diệp Vô Ưu đi đến trước mặt Lãnh Sương Sương, cười hi hi nói.

“Làm sao không đi tìm ta?” Lãnh Sương Sương hừ một tiếng, trong ngữ khí hiển nhiên có rất nhiều bất mãn.

“Xin lỗi, sư tỷ, đệ hôm nay vừa dậy, liền gặp chuyện ngay.” Diệp Vô Ưu hấp tấp giải thích, trong lòng lập tức thấy kỳ lạ, Lãnh Sương Suơng làm sao biết hắn đến chỗ này mà lại?”

“Đi.” Lãnh Sương Sương nói rồi quay đầu hướng ra ngoài bỏ đi.

“Sư tỷ, đi đâu?” Diệp Vô Ưu hấp tấp truy theo hỏi.

“Loanh quanh Bách Hoa Thành.” Lãnh Sương Sương thể hiện hôm nay so với hôm qua tốt hơn nhiều, chí ít một câu nói cũng có nhiều từ.

“A, sư tỷ, đợi đã.” Diệp Vô Ưu quay ngược người lại đến bên cạnh Lam Tiểu Phong, nhanh chóng nói: “Tiểu hoa si, trở về cho Phinh Đình tỷ tỷ biết, là ta bồi tiếp sư tỷ đi ra ngoài.”

“Diệp gia ca ca, huynh, huynh nói nàng ta là sư tỷ của huynh? Thế này, nàng ta, nàng ta là đồ đệ Lãnh Tâm Âm à?” Ngữ khí của Lam Tiểu Phong có chút rung rẩy, thanh âm thì cũng rất nhỏ, tựa hồ rất e sợ.

“Đúng vậy, thế nào?” Diệp Vô Ưu có chút kỳ quái hỏi.

“Không, không có gì, đệ,…đệ trở về!” Lam Tiểu Phong bỏ chạy như bỏ chạy giữ mạng.

“Bệnh thần kinh!” Diệp Vô Ưu nhìn theo bối ảnh của Lam Tiểu Phong, có chút bất mãn lẩm bẩm một câu.

Ngay lúc Diệp Vô Ưu tính cùng Lãnh Sương Sương bỏ đi, phía sau liền truyền lại một thanh âm yêu kiều: “ Vô Ưu ca ca, huynh đi đâu đó?”

“Nha đầu này làm sao lại đến?” Diệp Vô Ưu có chút đau đầu, Hàm Yên thật sự là âm hồn bất tán, vừa rồi nàng ta không phải đi giành phòng à? Thế nào lại nhanh chóng chạy ra đây?”

“Ngươi không thích nàng ta à?” Lãnh Sương Sương hỏi.

“Không phải là không thích, chỉ là nha đầu thích gậy rối, để nàng ta theo chúng ta, không phải là chuyện tốt.” Diệp Vô Ưu tuỳ tiện nói.

“Ta giúp ngươi chặn nàng ta lại!” Lãnh Sương Sương hờ hững nói.

Lúc hai người đang nói chuyện, Hàm Yên và Mộ Dung Tiểu Tiểu đã đến bên người Diệp Vô Ưu, ngay lúc này, Lãnh Sương Sương thình lình chuyển thân qua, cái đầu tóc vàng đột nhiên không có gió tự bay, tuy là mĩ lệ dị thường, thật sự cũng có chút quỷ dị, tóm lại trong một sát na, Diệp Vô Ưu cũng nhìn thấy rõ dung mạo của Lãnh Sương Sương, quả nhiên, cũng giống như hắn đã nghĩ, Lãnh Sương Sương có thể đúng như bốn từ khuynh quốc khuynh thành, đặc biệt là khuôn mặt nàng trắng tinh dị thường, phối hợp với cái mái tóc vàng, thật sự làm cho người ta có một loại mĩ cảm đặc biệt.

“A!” Hàm Yên kinh hô một tiếng, dùng nhãn thần bất khả tự nghị nhìn Lãnh Sương Sương: “Thế nào, thế nào là ngươi?”

Diệp Vô Ưu giật mình, Hàm Yên sao thình lình nhận biết Lãnh Sương Sương?”

“Không cần phải đi theo chúng ta!” thanh âm của Lãnh Sương Sương thật sự so với sương lạnh còn băng lạnh hơn, khi tức trên thân nàng ta phát ra một loại chấn áp bách nhân, Diệp Vô Ưu cảm giác có chút không đúng, nhưng thần tình trên mặt Hàm Yên lộ xuất ra một vẻ uý kỵ, từ nhỏ đến lớn, Diệp Vô Ưu chưa từng thấy biểu tình này trên người Hàm Yên, ngay lúc này, Diệp Vô Ưu không khỏi quá mục để xem lại sư tỷ mới nhận biết không đến một ngày này.

“Tiểu Tiểu, ta, chúng ta trở về!” Hàm Yên kéo Mộ Dung Tiểu Tiểu, chuyển thân nhanh chóng bỏ đi, đi ngay lập tức không còn thấy bóng hình.

“Tốt rồi, đi thôi!” Lãnh Sương Sương hờ hững nói, sau đó, bước ra cửa lớn.

“Sương Sương sư tỷ, người biết Hàm Yên à?” trên đường, Diệp Vô Ưu cuối cùng không nhịn được hỏi.

“Lúc trước có thấy qua.” Lãnh Sương Sương không chú ý nói.

Diệp Vô Ưu mấp máy miệng, bổn lai còn muốn hỏi thêm chút ít gì nữa, nhưng ngẫm nghĩ, cuối cùng thì không hỏi, hắn thật sự cùng với vị sư tỷ rất không quen thuộc, hiện tại có chút vấn đề, chỉ sợ hỏi nàng cũng không trả lời.

Tuy thưởng hoa đại hội đã kết thúc, nhưng Bách Hoa thành sáng hôm nay vẫn rất náo nhiệt, nhưng Diệp Vô Ưu và Lãnh Sương Sương hai người này đi trong thành, tốc độ quay đầu cũng cực kỳ cao, khuôn mặt của Diệp Vô Ưu so với nữ nhân còn hấp dẫn hơn, cái đầu tóc vàng của Lãnh Sương Sương cũng không giống mọi người, tất cả đều hấp dẫn người trên đường ngấm nhìn.

“Sư tỷ, trong thành kỳ thật rất hay, người có thời gian có thể đi lanh quanh nhiều.” Diệp Vô Ưu mấy ngày này đã dần dần quen với nhãn thần của mọi người trên đường, sở dĩ tịnh không thấy khó chịu.

“Nhãn thần bọn họ rất đáng ghét!” Lãnh Sương Sương hừ nhẹ một tiếng nói.

“Sư tỷ, người rất hấp dẫn, bọn họ nhìn chăm chăm vào tỷ cũng là bình thường.” Diệp Vô Ưu do là sắc lang nên biện giải, từ trên một loại trình độ, hắn cũng là tự mình biện giải, bởi vì sau khi nhìn thấy mĩ nữ, hắn cũng nhìn chăm chăm.

“Bọn họ tựa hồ nhìn chăm chăm vào ngươi.” ngữ khí Lãnh Sương Sương có chút quái dị nói.

“Đó là bọn họ có mắt không tròng!” Diệp Vô Ưu phẫn hận nói, tuy hắn ăn mặc một thân nam nhân, nhưng luôn bị mọi người cho làm nữ nhân, tất cả là do khuôn mặt gây hoạ!

“Cũng không thể hoàn toàn trách bọ họ, ta nếu không sớm biết ngươi là nam hài tử, chỉ sợ cũng nghĩ ngươi là nữ.” Lãnh Sương Sương hờ hững nói.

“A, sư tỷ, hôm qua trước khi người gặp ta, sớm đã biết ta là nam nhân rồi sao?” Diệp Vô Ưu hỏi có chút kinh ngạc.

“Chẳng lẽ ngươi nghĩ sư phụ tuỳ tiện tìm một người làm đồ đệ sao?” Lãnh Suơng Sương hừ nhẹ một tiếng, có lẽ cùng Diệp Vô Ưu đã có chút quen thuộc, nàng nói càng ngày càng nhiều.

“Đệ thật sự không biết sư phụ tỷ tỷ muốn thế nào.” Diệp Vô Ưu lúng túng mỉm cười.

“Gan ngươi cũng không nhỏ, dám gọi sư phụ tỷ tỷ.” Lãnh Sương Sương hừ một tiếng.

Vô Lại Quần Phương Phổ - Chương #56